Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 333: Tiên Ma Linh Đồng

Tiên Ma Linh Đồng!

Đạo thần thông này chính là Diệp Vân hai ngày trước được Tô Hạo truyền thụ cho một ít tu luyện chân ý, sau đó một mình tại hậu sơn tu hành, trong lúc đó trong cơ thể Tiên Ma Chi Tâm phát sinh biến hóa.

Ngày đó Diệp Vân tại hậu sơn tu luyện, khí huyết vận chuyển, chân khí trào lên. Trong cơ thể Linh Khí dị chủng càng phát ra cường thịnh, thực lực càng tiến triển vững vàng.

Diệp Vân bởi vì tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, cần phải lĩnh ngộ Thiên Đạo cùng với thân thể cường hãn đạt tới trạng thái cân bằng vi diệu mới có thể đột phá.

Tuy rằng Tôi Tiên Tâm Pháp cũng không phải là hiếm thấy nhưng muốn tu luyện đến cực hạn lại là ngàn vạn lần khó khăn. Tại Thiên Kiếm Tông nghìn năm qua, có không ít đệ tử lựa chọn tâm pháp này để tu luyện nhưng mà đến cuối cùng hầu như không có ai có thể thành công. Tối đa cũng chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh sau đó không thể nào tiến thêm được nữa.

Bởi vì tu vi tăng lên thì càng phải nắm chắc được sự cân bằng vi diệu của cả hai, điều này là cực kỳ khó khăn. Bao nhiêu thiên tài cuối cùng đành phải từ bỏ tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp vì thực sự quá khó khăn.

Diệp Vân cũng gặp phải khó khăn, bất quá so với những thiên tài tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp kia mà nói thì Diệp Vân nhờ có Tiên Ma Chi Tâm phụ trợ, hắn có thể có được chân khí cùng thân thể đều đạt đến mức độ tinh thuần nhất để rèn luyện, khiến cho sự khống chế cả hai đạt đến tình trạng cực kỳ tinh tế, tương đối mà nói, hắn có thể khống chế mức độ cân bằng của cả hai.

Cũng chính tại hai ngày trước, khi chân khí trong cơ thể Diệp Vân vận chuyển đến mức độ hồn nhiên như ý, tiến vào thời điểm cảnh giới kỳ diệu, thân thể cùng chân khí tại thời khắc này đồng dạng tiến vào trạng thái kỳ diệu, tiến vào một loại cân bằng vi diệu.

Giờ khắc này, chính là lúc tu vi của Diệp Vân bị đình trệ từ lâu có dấu hiệu muốn tăng lên, hơn nữa lại nhất định có thể tăng lên.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm Diệp Vân cảm thấy cảnh giới bắt đầu tăng lên, thực lực có tình huống gia tăng, Tiên Ma Chi Tâm đột nhiên xuất hiện một tia biến hóa chưa từng có từ trước đến nay.

Tiên Ma Chi Tâm bình thường một mực ẩn nấp ở ngực hoặc mi tâm tựa hồ cảm nhận được cái gì, trong giây lát từ mi tâm Diệp Vân bắn thẳng ra, lơ lửng giữa không trung.

Tiên Ma Chi Tâm lại bắn ra một đạo tinh mang vào đỉnh đầu Diệp Vân, bao bọc cả người hắn vào trong, Diệp Vân cảm thấy thân thể hoàn toàn mất đi khống chế, không thể nào nhúc nhích.

Chân khí trong cơ thể lập tức bị rút cạn, thân thể cũng không có chút nào cảm ứng.

Nhưng mà Diệp Vân có thể rõ ràng cảm nhận được, từng đạo pháp tắc trong trời đất rơi xuống, hầu như hắn tu luyện dị chủng Linh Khí đều cần có pháp tắc, Lôi Hệ, Hỏa Hệ, Băng Hệ, ba loại pháp tắc này từ trên trời giáng xuống đều muốn rơi vào thân thể của hắn.

Diệp Vân biết rõ, nếu để cho ba loại pháp tắc này tiến vào thân thể, như vậy đối với Lôi linh khí, Hỏa linh khí, Băng linh khí mức độ khống chế sẽ tăng lên, có lẽ làm cho ba loại này dung hợp với nhau. Khi đó hắn dùng ba loại Linh Khí này thúc giục Thiên Sinh Nhất Kiếm thì không biết sẽ có được bao nhiêu uy lực, nghĩ đến điều này hắn cảm thấy cực kỳ động tâm.

Diệp Vân giận dữ, ba đạo pháp tắc này nếu như bị hắn hấp thu thì thực lực không biết tăng lên bao nhiêu lần, quả thực không dám tưởng tượng. Bây giờ lại bị Tiên Ma Chi Tâm trắng trợn cướp đoạt, quả thực làm hắn khóc không ra nước mắt.

Tiên Ma Chi Tâm hấp thu xong ba đạo pháp tắc, HƯU…U…U thoáng một phát liền chui vào mi tâm của Diệp Vân, trong chớp mắt Diệp Vân liền cảm nhận được sự khống chế đối với thân thể.

“Tiên Ma Chi Tâm, ta biết rõ ngươi còn có một tia linh trí, cũng có thể nghe được lời nói của ta. Tiểu tử ngươi có thể nào tâm địa đen tối như thế, đem cả ba đạo pháp tắc đều nuốt vào, ta phải làm sao bây giờ?"

Tiên Ma Chi Tâm căn bản không để ý đến hắn, có lẽ cũng chẳng thèm để ý đến hắn, nhảy vào sâu trong mi tâm Diệp Vân, chậm rãi chuyển động.

Hai màu quang ảnh Hắc Bạch không ngừng lập lòe, lúc sáng lúc tối, tựa hồ trong đó đang nổi lên cái gì hoặc là sau khi cắn nuốt ba đạo pháp tắc bây giờ đang tiến hành dung hợp.

"Hôm nay ngươi không đền bù cho ta tổn thất, ta liều mạng với ngươi nha. Ba đạo pháp tắc đó là của ta mà ngươi dám "chôm chỉa" hả, ngươi cũng vô sĩ như mấy thằng chuyên "chôm chỉa" truyện của người khác dịch làm của mình." Diệp Vân trong lòng la lớn.

Bất quá, Tiên Ma Chi Tâm mặc dù có linh trí nhưng không biết nguyên do là "mặt dày", chôm chỉa thành thói hay là không biết cách nào cùng Diệp Vân trao đổi, vẫn như trước chậm rãi chuyển động, quang ảnh lập lòe.

Diệp Vân dưới ánh trăng kêu gào cả buổi rốt cuộc cũng không biết dùng phương pháp nào để xử lý Tiên Ma Chi Tâm, vẻ mặt thất vọng ngồi xuống.

Ngay tại lúc hắn vừa ngồi xuống, trong đầu bỗng nhiên oanh một tiếng, những tình cảnh quen thuộc mấy ngày nay không xuất hiện đột nhiên xuất hiện.

Một vùng đất bao la bát ngát rộng lớn, kỳ phong thay nhau nổi lên, sông lớn lao nhanh. Một đôi nam nữ thanh niên nắm tay nhau dạo bước, nam phong thần tuấn lãng, khổng võ hữu lực, nữ tư thái thiết tha, dung mạo thanh lệ.

Phía sau hai người, Kim Giáp thần binh mênh mông từ trên trời giáng xuống, bọn hắn gào to như sấm, sát ý ngưng kết. Tiếng gầm giận dữ có thể chấn sập một tòa núi cao, một đạo sát ý ngưng kết có thể thiêu khô một con sông lớn. Những nơi Kim Giáp thần binh đi qua, đại địa sụp đổ, núi cao văng tung tóe, sông lớn bốc hơi, vạn vật hủy diệt.

Kim Giác thần binh tốc độ cực nhanh, một bước ngàn trượng, như là gió xẹt qua, lại cũng như thủy triều vọt tới, uy thế như sóng to.

Nhưng mà, dù cho đối mặt với Kim Giác thần binh như thế, đôi nam nữ thanh niên căn bản không có chút nào hoảng sợ cùng bối rối, bọn họ dắt tay nhau mà đi, thỉnh thoảng lại thầm thì với nhau, dường như là đang ngắm hoa, ngửi nhẹ hương hoa.

Hai người bộ pháp chậm chạp nhưng kiên định, một bước bước ra không hề giống như Kim Giác thần binh là ngàn trượng xa, chính là một bước bình thường như phàm nhân.

Nhưng mà, mặc kệ Kim Giác thần binh đuổi theo như thế nào, tốc độ nhanh chóng đến trình độ nào cũng đuổi không kịp đôi thanh niên nam nữ, nếu như nói Kim Giác thần binh là một bước ngàn trượng thì thanh niên nam nữ chính là Súc Địa Thành Thốn, nhìn một bước như bình thường kỳ thật không biết vượt qua mấy ngàn trượng.

Tu vi như vậy quả thật là không thể nào tưởng tượng.

Diệp Vân cho tới lúc này đều không có nhìn rõ ràng tốc độ của nam nữ thanh niên cùng Kim Giác thần binh, bất quá bây giờ đã khác xưa, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch của Kim Giác thần binh cùng với đôi thanh niên nam nữ, cái loại chênh lệch cực lớn này tựa như biểu hiện của xu thế đôi bên, một phương như sóng to, những nơi đi qua không một cọng cỏ nào có thể mọc, mà một phương như là mây trôi nước chảy, dẫn đầu mà đi.

Cảnh giới chênh lệch của hai bên khá xa, không cách nào đánh đồng.

Rốt cuộc, hai người thanh niên nam nữ lại một lần nữa lướt qua người Diệp Vân, hai người tựa hồ phát hiện sự tồn tại của Diệp Vân, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức một ánh mắt thanh tịnh đến cực hạn, không có nửa điểm tạp niệm nhìn lại.

Trong chốc lát, Diệp Vân đã nhìn thấy rõ ràng một đôi mắt. Đây là một đôi mắt có hai con ngươi không thể dùng cách nào hình dung được, thanh tịnh, đen nhánh, không mang theo nửa điểm tạp niệm, cũng không có chút sắc thái nào khác, chỉ có hai màu Hắc Bạch, tinh khiết giống như trẻ con mới sinh ra.

Xoát!

Đôi mắt thanh tịnh lập tức khắc sâu vào trong óc Diệp Vân, chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện đau đớn kịch liệt, Diệp Vân đau đến nhảy dựng lên, hung hăng đâm đầu vào vách đá trên núi.

Loạn thạch văng ra tứ tung!

Cũng không biết trải qua bao lâu, đau nhức kịch liệt từ các nơi trên thân thể chậm rãi tản đi, chút hôn mê về ý thức của Diệp Vân từ từ biến mất, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt đẫm.

Diệp Vân tựa trên núi đá, trong đầu xuất hiện đôi mắt thanh tịnh đến cực hạn kia, hắc bạch phân minh, không có nửa điểm tạp niệm.

"Một đôi mắt bất khả tư nghị, làm cho người ta vừa nhìn thấy lập tức trong lòng mất hết tạp niệm, coi như có thể nhìn sâu vào tâm linh, có thể khám phá hết thảy." Diệp Vân thở ra thật sâu một hơi xả giận, trong đầu đều là đôi mắt Hắc Bạch kia.

Vào thời khắc này, Tiên Ma Chi Tâm bỗng nhiên phun ra một đạo Linh Khí tinh khiết đến mức tận cùng, Linh Khí này so với tất cả những Linh Khí chuyển ngược ra lúc trước đều muốn tinh khiết, hùng hồn hơn.

Diệp Vân kinh hãi, Linh Khí này căn bản không phải là hiện tại bây giờ hắn có thể hấp thu hoàn mỹ, nếu như không thể đem Linh Khí này luyện hóa hoặc tán đi mà nói, thân thể hắn bây giờ hoàn toàn không có cách nào thừa nhận, tất nhiên bạo thể mà chết.

Bất quá, sau một khắc Diệp Vân liền phát hiện, Linh Khí này bay thẳng vào trong óc, trong chốc lát trong óc ở chỗ sâu kia xuất hiện một cặp mắt hắc bạch phân minh có thể thấy được, Linh Khí dội thẳng vào liên tục không ngừng, được hai con mắt này không ngừng hấp thu.

Diệp Vân hoảng sợ phát hiện, đôi mắt hắc bạch phân minh này chậm rãi dung hợp cùng một chỗ, biến thành một con mắt dựng thẳng. Con mắt nằm dọc này đem tất cả Linh Khí đều hấp thu, sau đó giống như thực chất tồn tại, khắc ngay mi tâm của Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ cảm thấy chỗ mi tâm có chút nóng lên, phát nhiệt, lập tức cảm thấy mi tâm đột nhiên vỡ ra, một con mắt thình lình xuất hiện.

Trong một chớp mắt, Diệp Vân chỉ cảm thấy con mắt dọc chỗ mi tâm đột nhiên mở ra, ánh mắt bắn thẳng ra, xuyên thấu rừng rậm phía trước, núi cao xa xa, thấy được hơn mười dặm bên ngoài một dòng suối nhỏ.

Dưới đáy dòng suối nhỏ, có hai con cá con đang đùa giỡn. Bên cạnh dòng suối nhỏ, bảy tám con nai con tụ tập cùng một chỗ, đang uống nước nhẹ nhàng dưới ánh trăng, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn quanh, ánh mắt cực kỳ cảnh giác.

"Xuyên thấu rừng rậm, vượt qua ngọn núi?" Diệp Vân hầu như không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy, cái này cũng không khỏi quá mức thần kỳ.

Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, con mắt nhỏ trên mi tâm cũng chậm rãi nhắm lại, đợi một lúc hắn lần nữa mở ra, nhưng không có chuyện thần kỳ như vừa rồi, không cách nào xuyên qua rừng rậm ngọn núi, chứng kiến cảnh trí bên dòng suối cách nơi đây vài chục dặm.

"Tiên Ma Linh Đồng!"

Rõ ràng ngay lúc này một đạo tin tức kỳ quái vang lên trong đầu, không đến từ ngoại giới, cũng không phải đến từ Kiếm Đạo lão tổ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp mà là đến từ chỗ sâu bên trong Tiên Ma Chi Tâm, một đạo tin tức chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được.

"Tiên Ma Linh Đồng, khám phá tất cả, hết thảy hư ảo tại trước mặt Linh Đồng đều là hư giả, không có bất kỳ tác dụng."

Tiên Ma Chi Tâm không có cách nào cùng Diệp Vân trực tiếp trao đổi, chỉ có thể giải thích về Tiên Ma Linh Đồng cho Diệp Vân.

Loại này coi như là Thần Niệm truyền công bình thường, Diệp Vân lập tức hiểu ra công dụng chính thức của Tiên Ma Linh Đồng, chính là khám phá hư vô, chỉ cần có Tiên Ma Linh Đồng, tất cả ảo giác đều không thể tạo thành ảnh hưởng đối với Diệp Vân.

Trên Tài Quyết Đài, Thần Thiên Vân cười lạnh đem Huyễn Hóa Tam Tuyệt Thần Phù phóng xuất ra công hiệu chính thức, Thần Phù tỏa ánh sáng lóng lánh lập tức biến thành một cái lồng bao bọc lấy toàn bộ thân hình Diệp Vân.

Ảo cảnh lập tức phát sinh, Tinh Không đảo ngược, không giới hạn.

Nhưng mà, Thần Thiên Vân lại không nhìn thấy trên mặt Diệp Vân xuất hiện chút nào hoảng sợ, ngược lại lộ ra dáng tươi cười đầy vẻ khinh miệt.

"Tiên Ma hiện thân, Thiên Địa thanh minh!"

Chỉ nghe Diệp Vân khẽ quát một tiếng, trên chỗ mi tâm của hắn đột nhiên bộc phát ra một đạo quang hoa, như là kiếm quang thực chất đảo qua hư không.

Thần Thiên Vân hoảng sợ phát hiện, Tinh Không ảo cảnh, rách nát te tua như cái mền rách!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất