Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 522: Khiêu chiến kinh người

Dịch giả: aluco

Huống Vô Úy, thất bại!

Mọi người phía dưới Phần Thần Đài há hốc mồm, trên đài cao một đám người cũng choáng váng, ngay cả trên mặt Thần Tú Cung chủ cũng hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên ngay cả hắn cũng không nghĩ tới kết cục cuối cùng sẽ là như vậy.

Huống Vô Úy quỳ một chân trên đất, miệng phun máu tươi.

Lúc đầu nhìn thấy Khôn Hoa Tử thụt lùi mấy bước, sắc mặt tái nhợt, ai cũng đều cho là Huống Vô Úy đã thắng, ai ngờ đến kết cục lại có thể là như vậy.

Đám người Đinh Thiến choáng "toàn tập", đệ tử Trấn Yêu phong ngây ngốc như gà gỗ, căn bản không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy nơi đây. Trong lòng bọn họ, Huống Vô Úy chính là Nguyên Anh cảnh nhị trọng lão tổ, ngoại công càng là tu luyện tới cực hạn, cho dù chống lại cao thủ Nguyên Anh cảnh tam trọng bình thường cũng có sức đánh một trận.

Thế nhưng một cao thủ như thế, lại có thể trong cứng đối cứng thua ở Khôn Hoa Tử, quả thực là khó có thể tin.

Lặng im im ắng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Trong toàn bộ Thần Tú điện không có nửa điểm âm thanh, ngay cả tiếng hít thở đều cơ hồ nghe không được.

Tí tách!

Một tiếng vang nhỏ, đó là máu tươi từ khóe miệng của Huống Vô Úy rơi xuống, rơi vào trên sàn của Phần Thần Đài, thanh âm từ bên trong vòng bảo hộ trong suốt kia truyền tới, đặc biệt rõ ràng.

Sau nửa ngày, Huống Vô Úy rốt cuộc cũng đã hồi phục, hắn giãy giụa để đứng lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của Khôn Hoa Tử nhưng trên sắc mặt đó lại toát ra một tia ngạo ý.

"Thiên Vận Tử lại có thể dạy bảo ra đệ tử kiệt xuất như vậy, ta không bằng."

Nói xong, Huống Vô Úy vận chân khí đi đến biên giới Phần Thần Đài, vòng bảo hộ trong suốt kia không biết đã tan biến từ lúc nào, hắn nhảy xuống, rơi trên mặt đất lảo đảo vài bước.

Vài tên đệ tử Trấn Yêu phong vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy lại bị hắn khoát tay ngăn lại, sau đó dừng một chút, từng bước một đi vào giữa đám đệ tử của Trấn Yêu phong.

Huống Vô Úy thoạt nhìn có chút cô đơn, thân hình hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn đứng thẳng lưng mà đi, cho dù thảm bại như thế cũng không thể làm cho vị lão giả cường đại này phải còng lưng xuống.

Diệp Vân nhìn xem bóng lưng của Huống Vô Úy, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia không hiểu. Đây chính là con đường tu luyện tàn khốc, trên con đường tu luyện này có lẽ sẽ có rất nhiều lần thất bại, thậm chí một lần nào đó thất bại sẽ khiến ngươi thân tử linh tiêu, tan thành mây khói. Nhưng mà ngươi cần phải có một trái tim tuyệt không bao giờ buông bỏ, một trái tim dũng cảm.

Huống Vô Úy mặc dù thua, nhưng mà hắn đường đường chính chính nhận thua, cao ngất bóng lưng, có lẽ lần thất bại này đối với hắn có ảnh hưởng thật lớn, nhưng lại càng làm cho hắn cố gắng phấn đấu để cho giỏi hơn, một lần hành động đột phá đến Nguyên Anh cảnh tam trọng.

Khôn Hoa Tử từ không trung hạ xuống, hạ xuống bên cạnh Diệp Vân, hắn cũng nhìn xem bóng lưng của Huống Vô Úy, trên mặt hoàn toàn không có vẻ đắc chí, thậm chí có chút ít ngưng trọng.

"Nhị sư huynh, quả nhiên làm cho ta phải kinh hãi thế này." Diệp Vân nghênh đón, vừa cười vừa nói.

Khôn Hoa Tử thu hồi ánh mắt nhìn vào bóng lưng của Huống Vô Úy, quay đầu lại thì sự cười đùa tí tửng đã xuất hiện ở trên mặt, nói: "Tiểu sư đệ, Nhị sư huynh còn có rất nhiều chỗ thần kỳ chờ ngươi phát hiện, ngươi cùng ta ở chung thời gian càng dài, sẽ phát hiện Nhị sư huynh giống như một tòa bảo tàng, chỗ nào cũng đầy sự thần kỳ huyền ảo."

Diệp Vân cười ha ha.

"Nhị sư huynh, Huống sư thúc có một trái tim dũng cảm a." Chư Cát Xung cũng nhận thấy điều này, thấp giọng nói ra.

Sắc mặt Khôn Hoa Tử trở nên nghiêm trang, gật đầu nói: "Nói thật ta cũng không ngờ đấy, thực lực của Huống sư thúc lại có thể mạnh mẽ như thế, mấu chốt là tâm cảnh của hắn, cho dù thảm bại như thế cũng không làm cho hắn dao động chút nào."

"Đúng vậy, đây mới thực sự là võ giả. Huống sư thúc tuy rằng thiên phú tài nghệ bình thường, có thể tu luyện tới cảnh giới hôm nay thì chỉ dựa vào sự cần cù cùng khắc khổ. Bất quá, hắn có một trái tim dũng sĩ, là tu giả chân chính. Sau trận chiến này, không thể nói trước hắn sẽ luôn cố gắng cho giỏi hơn, một lần hành động đột phá đến Nguyên Anh cảnh tam trọng. Hơn nữa, Nguyên Anh cảnh cũng không có thần bí như các ngươi tưởng tượng, ta từng nghe sư tôn nói một câu thế này, "Không thành Thánh Nhân thì cuối cùng chỉ là không". Chắc hẳn chỉ có đột phá Nguyên Anh cảnh, trở thành Địa Tiên cảnh Thánh Nhân mới coi như có tư cách tiếp xúc thiên địa huyền áo."

Ngay lúc ba người nói chuyện, thanh âm của Thư An Thạch từ bên cạnh truyền đến, giọng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng lại truyền ra ngoài, quanh quẩn chính giữa Thần Tú điện.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, mấy câu nói đó của Thư An Thạch bên trong có thể là có thêm nhiều tin tức. Bỏ qua đánh giá bên ngoài đối với Huống Vô Úy, Thiên Vận Tử từng nói qua câu kia "Không thành Thánh Nhân thì cuối cùng chỉ là không" chắc hẳn là có hàm nghĩa thật lớn.

Hiện tại thì Diệp Vân không cách nào hiểu rõ, hắn ngay cả Kim Đan còn không có tiếp xúc đến, chớ nói chi là Địa Tiên cảnh Thánh Nhân, cách xa nhau thực sự quá xa xôi. Nhưng mà, trong lòng của hắn bây giờ đã có một hướng đi, con đường tu luyện, nhất định phải thủ vững bản tâm, có một trái tim kiên cường, cứng cỏi chưa từng có từ trước đến nay, có đại dũng khí, một sự cố chấp lớn lao một lòng tu đạo.

Thư An Thạch tựa hồ cảm nhận được trong mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, không khỏi mỉm cười, tên tiểu sư đệ này vẫn luôn làm cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Băng linh khí trong phòng nhỏ Huyền băng bị hắn hấp thu hầu như hết hơn phân nửa, trợ giúp hắn một lần hành động tu thành Băng Linh giả đan. Không chỉ như thế, Diệp Vân còn tu luyện Lôi linh khí cùng Kiếm Ý, cộng thêm Kim Đan cảnh tu sĩ đối với Không Gian Pháp Tắc tự nhiên sẽ có chỗ đọc lướt qua, gia hỏa này rõ ràng trên người mang bốn loại thần thông, linh khí, quả thực là người đầu tiên trong trăm ngàn năm qua, nếu như có thể một mực tu hành, không biết về sau sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào.

Hai trận thắng!

Thư An Thạch cùng Khôn Hoa Tử liên tục thắng, đánh bại Lăng Hư Độ cùng Huống Vô Úy. Dựa theo nguyên tắc, đệ tử một ngọn núi chỉ cần có ba người có thể vượt cấp khiêu chiến, không dùng phương pháp gian lận mà có thể đánh bại đối thủ có tu vi cao hơn ba cấp bậc, như vậy là có thể thân thỉnh mở ra Uẩn Linh Đàm.

Giờ phút này Thư An Thạch cùng Khôn Hoa Tử đã thắng hai trận, còn lại Chư Cát Xung cùng Diệp Vân chỉ cần thắng được một trận là có thể đủ để mở ra Uẩn Linh Đàm. Hiện tại xem ra, mở ra Uẩn Linh Đàm đã không còn gì phải lo lắng, bởi vì Chư Cát Xung tu vi chẳng qua là Kim Đan cảnh nhị trọng, nhưng mà ai cũng biết hắn chính là áp chế phong ấn tu vi, thực lực chân chính có lẽ vượt xa Kim Đan cảnh ngũ trọng, ngay cả đệ tử Kim Đan cảnh lục trọng vượt qua thiên địa lôi kiếp, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Về phần Diệp Vân, Đinh Thiến cùng đám người Trịnh Thiếu Cường lại càng hiểu rõ, Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong, đánh cho Trịnh Thiếu Cường đệ tử Kim Đan cảnh ngũ trọng có thiên phú thật tốt đến mức hầu như không có sức hoàn thủ, tu vi như vậy nếu như đi khiêu chiến đệ tử Kim Đan cảnh tứ trọng, không cần phải lo lắng.

"Hai người các ngươi, kế tiếp muốn khiêu chiến ai?"

Ngồi trên đài cao Thiên Vận Tử bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn hai gã đệ tử dưới đài, hỏi một cách nhẹ nhàng.

Chư Cát Xung bước lên một bước, khom mình hành lễ, vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy Diệp Vân xông về phía trước một bước, cất cao giọng nói: "Bẩm báo sư tôn, đệ tử lúc trước đã "giao lưu" cùng Trấn Yêu phong Trịnh Thiếu Cường sư huynh, hiện tại nghĩ muốn tiến thêm một bước, khiêu chiến Đinh Thiến sư tỷ."

Giọng nói sang sảng, quanh quẩn trong Thần Tú điện, lượn quanh trong tai.

Khiêu chiến Đinh Thiến sư tỷ!

Diệp Vân đứng ở bên dưới Phần Thần Đài, ánh mắt nhìn về phía Trấn Yêu phong, rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Đinh Thiến.

Trong khoảnh khắc, một mảnh xôn xao!

"Hắn nói cái gì? Khiêu chiến Đinh Thiến sư tỷ? Có phải đầu óc của hắn có vấn đề hay không?"

"Đúng vậy, ta thấy tu vi của hắn chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, ngay cả Kim Đan cũng không biết lúc nào mới có thể ngưng tụ thành, lại dám khiêu chiến Đinh sư tỷ, ta không nghe lầm chứ."

"Nghe nói cách đây ba tháng tu vi của Đinh sư tỷ đã vượt qua thiên địa lôi kiếp, đạt tới Kim Đan cảnh lục trọng, thậm chí lúc nào muốn đều có thể bước vào hàng ngũ thất trọng đỉnh phong. Gia hỏa này từ nơi nào đến lại có tự tin dám khiêu chiến Đinh sư tỷ?"

"Người không biết không sợ, tu vi chỉ mới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, căn bản không đáng giá được nhắc tới, lại dám khiêu khích như thế."

"Có lẽ là Tuyệt Tâm Phong chủ bày mưu đặt kế, nếu không để cho Chư Cát Xung đi đầu khiêu chiến mà nói, với tu vi Kim Đan cảnh nhị trọng của hắn đi khiêu chiến đệ tử Kim Đan cảnh lục trọng không có vượt qua thiên địa lôi kiếp, hầu như không có khó khăn quá lớn. Chắc là muốn cho tên quan môn đệ tử này tôi luyện một phen, chỉ sợ không có tôi luyện thành công, cuối cùng thân tử linh tiêu lại trở thành chuyện khôi hài rồi."

"Chắc không phải như thế, dám quyết định như thế này chắc hẳn phải có tuyệt học bảo vệ tính mạng nếu không địch lại, thân là quan môn đệ tử của Thiên Vận Tử chắc sẽ không lỗ mãng như thế này."

"Cũng có đạo lý. Bất quá nói không chừng người trẻ tuổi huyết khí phương cương hay thường gọi là "trẻ trâu", cứ thích thể hiện một phen, cuối cùng lại đạt được kết cục không thể chấp nhận."

Mọi người bàn tán nhao nhao, ngay cả một số ít đệ tử Trấn Yêu phong mặt mũi cũng tràn đầy kinh hãi, không thể tưởng được Diệp Vân lại có thể khiêu chiến Đinh Thiến.

Chỉ có Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa là sắc mặt xanh mét, hai người bọn họ biết rõ thực lực của Diệp Vân, bất kể là ai đơn đả độc đấu cũng không phải là đối thủ. Đinh Thiến tuy rằng lợi hại, nhưng mà ai biết Diệp Vân đến cùng có thực lực như thế nào đây?

Vẻ mặt Đinh Thiến đầy kinh ngạc, bản thân nàng lúc đầu đã làm tốt việc chuẩn bị, cảm thấy Chư Cát Xung sẽ khiêu chiến nàng. Bởi vì trận chiến này không chỉ là khiêu chiến để mở ra Uẩn Linh Đàm, cũng là Tuyệt Tâm Phong cùng Trấn Yêu phong trăm năm qua tranh chấp tỷ thí một lần với nhau, bên nào thua tất nhiên sẽ có một đoạn thời gian không ngẩng đầu lên được.

Chẳng qua là nàng chỉ nghĩ tới chính mình sẽ bị khiêu chiến, nhưng thật không ngờ người đứng ra khiêu chiến lại là Diệp Vân.

Tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lại dám khiêu chiến Đinh Thiến Kim Đan cảnh lục trọng, vượt qua thiên địa lôi kiếp, điều này cần bao nhiêu dũng khí cùng sự tự tin mù quáng đến cỡ nào đây!

Sự kinh ngạc trên gương mặt xinh đẹp của Đinh Thiến chậm rãi tản đi, bây giờ hiện lên chính là tức giận, còn có sát ý xen lẫn trong đó.

Trên đài cao, vẻ mặt mọi người cũng đầy kinh ngạc, Thần Tú Cung chủ cũng giống như thế, ánh mắt rơi vào trên mặt Diệp Vân, nhưng lại không nhìn thấy khẩn trương chút nào.

"Trấn Yêu phong Đinh Thiến sao? Ngươi quyết định như thế, vậy thì cứ thực hiện đi."

Thanh âm của Thiên Vận Tử vang lên nhẹ nhàng, vẫn không mang theo tình cảm chút nào như trước, dường như Diệp Vân khiêu chiến Đinh Thiến cũng không có nguy hiểm gì, bộ dáng dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Thiên Vận Tử, tên đệ tử của ngươi thật sự là to gan a, tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, cũng dám khiêu chiến Đinh Thiến." Thanh âm của Thần Tú Cung chủ bỗng nhiên vang lên, không có chút nào cười nhạo, ngược lại là có chút kinh ngạc.

"Cung chủ xem thường đệ tử của ta? Thắng bại cần so qua mới biết được." Thiên Vận Tử vẫn ngồi yên như trước, nhàn nhạt nói ra.

"Thư An Thạch cùng Khôn Hoa Tử thì ta cũng có hiểu rõ một ít, cho dù là Chư Cát Xung tiểu gia hỏa kia vì củng cố trụ cột, củng cố tu vi, cũng là phong ấn cảnh giới, một bước một cái dấu chân. Chẳng qua là tên quan môn đệ tử mà ngươi vừa mới thu này, ta ngược lại là nhìn không ra, tựa hồ trên người có Lôi linh khí bắt đầu khởi động, hơn nữa còn ngưng tụ thành Băng Linh giả đan, còn có một cỗ khí tức hùng hồn trong đó mang theo một tia lăng lệ ác liệt, tựa hồ là Kiếm Ý a." Thanh âm của Thần Tú Cung chủ nhàn nhạt, thong dong nhưng lại giống như sấm sét.

Băng Linh giả đan? Lôi linh khí? Kiếm Ý?

Thanh âm của Thần Tú Cung chủ truyền khắp mỗi một cái góc nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Sau một khắc, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên mặt Diệp Vân, nếu như lời nói của Thần Tú Cung chủ là thật, như vậy cái này không khỏi cũng làm cho người rất chấn kinh rồi. Nhớ lại nghìn năm qua, đừng nói là Thần Tú Cung, khắp cả cả Đại Tần đế quốc, có người nào có được băng lôi hai loại linh khí, lại tìm hiểu được Kiếm Ý?

Không có, một người cũng không có!

Đột nhiên, tất cả mọi người đối với trận chiến của Diệp Vân cùng Đinh Thiến, đều tràn đầy chờ mong.

******

Chúc bà con cô bác đạo hữu xa gần đã đồng hành cùng Diệp Vân và tại hạ suốt một năm qua gặp nhiều may mắn và thành đạt trong cuộc sống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất