Thể Tôn

Chương 215: Hấp thu

Tại Huyết Ngục, sâu trong thành Địch Ngược.

Dưới sự hướng dẫn của Ngu Đao, Lôi Cương đi tới một ngôi lầu lớn. Vừa mới tới nơi, Lôi Cương có thể cảm nhận được một thứ áp lực rất lớn. Thứ áp lực vô hình đó nếu như hắn chưa bước vào cảnh giới Thể Quân thì có lẽ không cảm nhận được.

- Vào đi! - Lôi Cương và Ngu Đao vừa mới hạ xuống đất, trong lầu liền vang lên một âm thanh già nua. Âm thanh đó đúng là của Kim Viêm. Lôi Cương nhìn Ngu Đao rồi nói:

- Ngươi cứ ở đây. - Nói xong, hắn liền tiến vào trong lầu. Còn Ngu Đao thì lẳng lặng ở ngoài canh gác.

Sau khi tiến vào ngôi lầu, ánh mắt Lôi Cương sáng ngời, nhìn mười vị lão nhân đang ngồi xếp bằng ở trước mặt. Trong lòng hắn xuất hiện một sự kính trọng đối với mười vị lão nhân:

- Lôi Cương bái kiến mười vị tiền bối.

Mười vị lão nhân cũng chưa trả lời, chỉ quan sát hắn. Rất lâu sau, lão nhân tóc hồng có tên Minh Diễm liền mở miệng nói:

- Lôi Cương tiểu tử! Tốt lắm! Cương Quân hoàng gia cũng có thể sánh với thiên giai. Bao nhiêu năm qua, ngươi là người đầu tiên mà lão phu nhìn thấy có khả năng như vậy. - Khi Minh Diễm lên tiếng, mười vị lão nhân còn lại chỉ vuốt cằm. Đặc biệt là Kim Viêm, ánh mắt lão nhìn Lôi Cương rất lâu mới lên tiếng:

- Không ngờ lần này ngươi độ kiếp lại gặp được kỳ ngộ như vậy. Thân thể Thiên Lôi... Tốt lắm.

Lôi Cương nở nụ cười ảm đạm rồi lập tức cất giọng nói hết sức nghiêm trang:

- Tiền bối! Không biết...

Không để Lôi Cương nói xong, Kim Viêm liền mở miệng:

- Về chuyện tiểu Giác thì ngươi đừng lo. Lần này tiểu Giác giúp ngươi ngăn cản Thiên Lôi cũng nhân họa mà được phúc. Có lẽ, lần này tiểu Giác cũng có sự tiến hóa. Bây giơ cứ để cho nó tu luyện đi. Ngươi cũng cứ tu luyện cho tốt.

Lôi Cương nghe thấy vậy mà sửng sốt. "Tiểu Giác nhân họa đắc phúc?" Nhưng biết tiểu Giác không có vấn đề gì, Lôi Cương cũng yên tâm mà hỏi:

- Tiền bối! Thân thể Thiên Lôi là như thế nào?

- Ha ha! Thân thể Thiên Lôi lão phu cũng mới chỉ được nghe thấy nhưng chưa gặp lần nào. Trong quá trình độ kiếp mà trở thành người có thân thể Thiên Lôi trên đời rất ít. Không ngờ ngươi lại là người nhận được sự may mắn đó. - Ánh mắt Kim viêm lóe lên tia sáng, nhìn Lôi Cương mà nói một cách chậm rãi. Nghĩ đến con thần long lúc Lôi Cương độ kiếp, Kim Viêm lại giật mình.

Lôi Cương ngầm cười khổ. Lần này hắn mặc dù có được thân thể thiên lôi nhưng cũng suýt chút nữa mất mạng. Nếu như đến phút cuối cùng không có Tử Hồn thí thần trảm thì chỉ sợ đã chết dưới sấm sét chứ đừng nói tới thân thể Thiên Lôi.

- Tiểu tử Lôi Cương! Ngươi có cảm nhận được điểm tốt của thân thể Thiên Lôi không? - Minh Diễm đột nhiên xen vào. Ánh mắt lão cũng có một sự mong đợi, tò mò với thân thể Thiên Lôi.

Lôi Cương lắc đầu. Lúc trước khi hắn tu luyện cũng không cảm nhận được tác dụng của thân thể Thiên Lôi, chỉ cảm thấy được sức lực tăng mạnh cùng với lực lượng càng thêm manh hơn. Mà sự khôi phục trong cơ thể so với trước kia còn nhanh hơn gấp bội. Lúc này, cho dù cương khí và nội kình trong kinh mạch của hắn có hết thì cũng chỉ mất tới nửa khắc đồng hồ đã hồi phục. Quá trình tu luyện vừa rồi, Lôi Cương phát giác Thể Anh của hắn cũng không phải là không có mà có quan hệ với quả cầu màu tím trong Đan Điền. Nhưng cuối cùng có chuyện gì xảy ra thì còn cần thời gian để nghiên cứu. Nhưng có điều khiến cho Lôi Cương không giữ được bình tĩnh đó là Tử Hồn thí thần trảm có uy lực cực mạnh. Bản thân hắn cũng đã bước một chân vào trong ý nghĩa thâm sâu của Lôi hệ. Nhưng muốn hiểu được toàn bộ thì cần phải có một lần Lôi Kiếp mạnh nữa mới có thể giúp hắn. Hơn nữa, điều quan trọng đó là Lôi Cương thông qua sự lĩnh ngộ mấy tháng trước mà lĩnh ngộ được toàn bộ từ thức hai mươi hai tới thức hai mươi sáu của Khai Thiên. Không biết đó là điểm lợi của thân thể Thiên Lôi hay là do tu vi của hắn mạnh lên. Hắn định tiếp tục lĩnh ngộ từ thức hai mươi bảy tới thức thứ ba mươi nhưng phải đợi khi cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh rồi đoạt lấy Khai Thiên từ trong đám người tà đạo thì mới được.

Cho dù thế nào thì lôi kiếp bất thường vừa rồi cũng làm cho tu vi của hắn tăng lên. Tất cả các mặt đều mạnh lên rất nhiều. Điều đó, khiến cho Lôi Cương càng thêm chắc chắn trong việc đoạt lại Khai Thiên từ tay người tà đạo. Lôi Cương hơi vuốt cằm rồi nói:

- Không biết là khi cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh, mười vị tiền bối có...

Không để Lôi Cương nói xong, ánh mắt Kim Viêm trở nên ngiêm trang, lên tiếng:

- Việc cái khe mưa bão sấm chớp chúng ta không thể tham dự. Vốn chúng ta định quay về rừng Thôn Ma. Bây giờ ngươi đã tỉnh còn tiểu Giác sau khi tỉnh lại sẽ đi tìm người. Nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Nhớ kỹ chỉ khi nào tu vi của ngươi mạnh hơn mới có thể làm cho chúng ta phụng sự ngươi. - Hơi chần chừ một chút, Kim Viêm lại nói:

- Khi cái khe mưa bão sấm chớp yên bình, ngoại trừ việc Thâm Uyên xâm lấn ra, nếu ngươi muốn đi vào trong đó thì cũng phải nghĩ kỹ. Cái khe đó không đơn giản đâu. Ở trong đó có thể nói là vô vàn khó khăn và sự nguy hiểm khiến cho cường giả của Huyết Ngục và Thâm Uyên phải gục xuống không biết bao nhiêu mà kể.

- Lôi Cương! Phải suy nghĩ thật kỹ, không được tham. Bảo tàng bên trong cái khe đó không thể cố miễn cưỡng được. Tất cả phải theo ý trời. Chúng ta về rừng Thôn Ma trước. - Âm thanh Kim viêm quanh quẩn trong tai của Lôi Cương. Mà mười vị tiên thú cùng lúc biến mất, để lại Lôi Cương ngơ ngác đứng đó.

"Phải nghĩ kỹ?" Lôi Cương lắc đầu. Chiếm được Khai Thiên là hắn đã hết sức thỏa mãn. Còn đối với bảo tàng cũng không có ham muốn. Trầm tư một lúc, Lôi Cương liền đi ra khỏi lầu. Thấy Ngu Đao đang lẳng lặng đứng đó, Lôi Cương cảm thấy ấm áp.

- Sư tôn! Thế nào rồi? - Ngu Đao thấy Lôi Cương liền vội vàng hỏi.

Lôi Cương cười khổ, lắc đầu rồi nói ngay:

- Ngu Đao! Trở về chuẩn bị cho tốt. Một tháng sau đã tới thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh. Đến lúc đó, còn phiền ngươi về việc cuộn sắt nữa.

- Sư tôn! Ngu Đao sẽ cố hết sức. - Ngu Đao gật mạnh đầu.

Lôi Cương vuốt cằm, mỉm cười. Một lát sau, hắn lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch rồi nói:

- Đây là phần hai của Thể Tu quyết. Ngươi cầm lấy tu luyện đi.

Ngu Đao giật mình, ánh mắt trở nên nóng bóng rồi nhận lấy, sau đó cho vào trong giới chỉ.

Lôi Cương gật đầu rồi nói:

- Vi sư đi trước tu luyện. Ngươi cũng tu luyện đi thôi.

Ngay lập tức, Lôi Cương biến mất. Ngu Đao nhìn theo rồi lại lấy ra linh thạch, ánh mắt lão không giấu được sự kích động.

Lúc này, Lôi Cương lại một lần nữa tiến vào trong ngôi lầu. Vốn hắn định đi vào trong bảo tháp ngũ hành nhưng nghĩ tới việc tiểu Giác không ở đây mà hắn cũng không muốn có sự rắc rối nên chỉ đi vào trong lầu tu luyện. Phần hai của Ngũ Hành thể tu là cảm nhận lực lượng ngũ hành trong trời đất, qua đó lĩnh ngộ ý nghĩa huyền ảo của ngũ hành. Mà phần ba thì vận dụng ý nghĩa thâm sâu của chúng. Tới lúc này, hắn đã cảm nhận được lực của thuộc tính Mộc và thuộc tính Lôi. Còn lại bốn loại lực khác thì chưa thể cảm thụ được. Nhưng nghĩ tới việc lĩnh ngộ được bốn loại lực rồi làm cho chúng thăng hoa trở thành long lực. Thậm chí còn làm cho long lực ngưng tụ toàn thân, tu luyện thành thân thể ngũ hành, Lôi Cương có một sự mong đợi đối với con đường tu luyện của mình.

Đột nhiên, ánh mắt Lôi Cương sáng ngời. Lúc này, thân thể của hắn đang là thân thể Thiên Lôi không biết đã vượt qua thân thể ngũ hành hay chưa? Nhưng nghĩ kỹ, Lôi Cương có chút thất vọng. Ngũ Hành thể tu muốn có được thân thể ngũ hành thì phải sử dụng long lực mà ngưng tụ thành. Lúc này, hắn cũng mới chỉ bước một nửa bước vào trong ý nghĩa của Lôi hệ. Thân thể Thiên Lôi của hắn cũng còn chưa đầy đủ, cũng mới chỉ ở bước đầu mà thôi.

Sau khi thở dài một cái, Lôi Cương chậm rãi nhắm mắt, tiến vào trong tu luyện. Lúc này, Lôi Cương muốn diễn luyện từ thức thứ hai mươi hai tới thức thứ hai mươi sáu của Khai Thiên. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được hết nhưng vẫn còn chưa thuần thục. Thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh cũng còn một tháng nữa, vẫn còn đủ thời gian cho hắn.

Trong lúc Lôi Cương đang lĩnh ngộ Khai Thiên thì ở tầng cao nhất của ngũ hành bảo tháp cũng có dị biến xảy ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lúc này, Huyền Mộc lão ma đang rất tức giận. Một tên tiểu tử Cương Quân hoàng giai nho nhỏ không ngờ lại muốn hấp thu thần hồn của lão? Trước khi Huyền Mộc lão ma bị trọng thương thì chính là cường giả cấp bậc Cương Tiên. Sau khi bị thương nặng muốn lợi dụng cây sinh mệnh để áp chế tử khí trong cơ thể nhưng không ngờ lại biến thành thế này. Nghĩ tới Lôi Cương, Huyền Mộc lão ma thầm oán hận. Nhưng lão cũng hiểu được lúc này tu vi của mình đang hạ thấp nên cần phải có thời gian dài hồi phục. Nhưng nếu có một tên tiểu tử Cương Quân hoàng giai tới đây, lão cũng chẳng mềm lòng.

Vì vậy mà vào lúc này, ở trên tầng cao nhất đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử. Một cái thần hồn màu đen đang bao phủ lấy một thần hồn màu trắng. Vốn mọi việc gần như đã có kết quả nhưng thần hồn màu trắng dường như vẫn không cam lòng công kích một cách điên cuồng.

- Nghị lực mạnh thật. - Từ bên trong tầng cao nhất vang lên âm thanh ngạc nhiên của Huyền Mộc lão ma. Vốn Huyền Mộc lão ma cũng không ngờ được thần hồn của một tên Cương Quân hoàng giai lại ương ngạnh như vậy, không để cho thần hồn của mình hấp thu. Thần hồn màu trắng bảo vệ rất chặt, một khi có cơ hội liền phản kích.

- Nếu như không có tên tiểu tử đó thì làm sao ta lại có kết cục như thế này? Một cái thần hồn của tên tiểu tử Cương Quân mà ta cũng phải cố hết sức như vậy. - Huyền Mộc lão ma thầm hận mà lên tiếng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất