Thể Tôn

Chương 628: Hư hành chi hỏa

Lôi Cương chậm rãi đạp không tiến về phía Tử Vận. Nhìn nàng tiều tuỵ yếu đuối, hắn hết sức đau lòng.

Những dòng nước mắt như trân châu không ngừng tuôn rơi trên gương mặt nàng. Thấy Lôi Cương đạp không đi tới, Tử Vận che miệng đau khổ, liên tục lùi lại. Hoả diễm bao phủ người nàng càng lúc càng dày đặc.

-Phốc…

Tử Vận bất chợt phun ra một ngụm máu đen. Nàng vẫn nhìn chằm chằm Lôi Cương, yếu ớt nói:

-Lôi Cương, đừng tới đây. Ta không muốn để huynh nhìn thấy ta như thế này….

Tử Vận còn chưa nói dứt lời, hoả diễm màu đen đã bùng cháy dữ dội. Thân thể nàng tựa như không còn chút sức lực nào, khuỵu xuống. Nàng vẫn nhìn chằm chằm Lôi Cương, dường như muốn trước khi chết có thể giữ lại bóng hình hắn sâu trong đáy lòng, sâu trong linh hồn nàng.

-Tử Vận, nàng làm sao vậy?

Lôi Cương biến sắc, nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, ôm lấy nàng. Cảm nhận được luồng khí âm hàn phát ra từ cơ thể nàng, hắn khẽ run lên, lại nhìn vệt máu màu đen bên khoé miệng nàng, nói:

-Tử Vận, nàng làm sao vậy?

-Lôi Cương, ta…Ta đã không còn lại bao nhiêu thời gian nữa…Trước khi chết có thể gặp được huynh, ta đã thoả mãn lắm rồi.

Tử Vận nằm trong lòng Lôi Cương, chậm rãi nói. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt hắn, khẽ tươi cười thê lương.

-Không đâu!! Tử Vận, nàng làm sao vậy?

Lôi Cương lòng đau như cắt. Một giọt nước mắt khẽ lăn từ khoé mắt hắn chảy xuống. Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy Tử Vận như vậy, sâu trong lòng hắn đã hết sức đau đớn.

Lôi Cương tu luyện đã hơn vạn năm, chỉ khóc duy nhất một lần vì Lôi Ma, giờ hắn lại khóc vì Tử Vận.

-Rống…

-Rống…

Tiểu hổ đứng một bên rít gào lên. Bầu trời đang trong xanh đột nhiên xuất hiện từng luồng từng luồng mây đen dày đặc, sấm chớp ầm ầm đánh xuống, tấn công ngọn lửa đen đang bốc cháy ngùn ngụt trên người Tử Vận.

-Ầm ầm…

Từng tiếng sấm chớp tưởng chừng như muốn đánh tan ngọn lửa đen, nhưng ngọn lửa đen này dường như đã không còn sợ sấm chớp nữa, tiếp tục cháy ngùn ngụt.

-Ngọn lửa đen này là cái gì vậy? Tử Vận, mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết đi!

Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Tử Vận đang nằm trong lòng hắn, hết sức đau đớn. Hắn khẽ gầm lên.

-Vô dụng thôi. Ngay cả sấm sét của tiểu hổ cũng không thể ngăn chặn được hư hoả này.

Tử Vận nhìn ngọn lửa đen đang thiêu đốt bản thân nàng, lẩm bẩm nói. Đôi mắt đẹp của nàng chứa chan tình cảm, nhìn Lôi Cương. Nàng nhẹ giọng nói:

-Lôi Cương, huynh còn nhớ rõ nơi này không? Trước đây, ta đã ngồi đây nhìn huynh tu luyện, không ngờ chỉ mới chớp mắt đã qua hơn vạn năm rồi. Thế nhưng ta và huynh…. Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lôi Cương, đừng khóc, được gặp huynh trước khi chết thế này, thực sự ta đã rất hài lòng rồi.

-Ngọn lửa đen này rốt cuộc là thứ gì?

Lôi Cương thấp giọng nói. Hắn truyền một luồng cương khí và nội kình mạnh mẽ, ẩn chứa khí tức sáu hành vào trong cơ thể Tử Vận, khiến ngọn lửa đen đang thiêu đốt nàng dần ngừng lại, cuối cùng hoá thành một làn khói đen sì.

-Lôi Cương, đây là hư hoả. Mất đi lại có thôi, huynh đừng làm chuyện vô ích nữa. Hư hoả này không thể áp chế được đâu. Lôi Cương, để ta ngắm nhìn huynh xem?

Đôi môi Tử Vận đen sì, nhưng khuôn mặt nàng đã thoáng hồi phục lại một chút hồng hào.

-Không! Ta sẽ cứu nàng. Ta sẽ cứu nàng.

Lôi Cương gầm nhẹ.

-Lôi Cương, ngay cả cha ta cũng không thể trấn áp được hư hoả. Cả Vô Thượng giới cũng không có người nào có thể trấn áp được nó hết. Huynh đừng khóc, được không? Nhìn huynh khóc ta đau lòng lắm. Ta rất hối hận vì sao năm xưa ta lại rời xa huynh? Nếu như cho ta chọn lại một lần nữa, bất kể thế nào, ta đều sẽ cùng bầu bạn với huynh.

Tử Vận lẩm bẩm nói. Bàn tay phải lạnh như băng tuyết của nàng khẽ vuốt lên khuôn mặt Lôi Cương.

-Không đâu! Nhất định có cách! Nhất định có cách!

Lôi Cương thấp giọng nói. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, liền ôm Tử Vận đi vào Hạo Huyền Lôi phủ. Vừa vào đến cửa đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ, hắn đã vội vã hét lên:

-Vân lão! Vân lão!

Hoàng Diệu Tông, Thuỷ Vô cùng mở mắt, nhìn Lôi Cương đang phát điên, khẽ biến sắc. Hai người không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào Lôi Cương đang ôm lấy Tử Vận.

-Vân Ngục! Người mau ra đây!

Lôi Cương thấy cửa đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ không chút rung chuyển, gầm lên. Tử Vận đang ở trong lòng hắn nhìn bộ dáng hắn như vậy, khẽ cười ngượng ngùng. Nàng yên lặng, chăm chú nhìn Lôi Cương đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

-Vù vù…

Một âm thanh vang lên. Trước cửa đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xám. Lôi Cương thấy người này tựa như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, vội vàng nói:

-Vân lão, người có thể giúp nàng trấn áp được ngọn lửa đen này hay không?

Vân Ngục từ từ xuất hiện, chậm rãi nhìn Tử Vận toàn thân phủ khói đen. Lão nhíu mày. Tay phải vừa chạm đến ngọn lửa đen phát ra từ người nàng, lão đã thất thanh nói:

-Hư hoả!!

-Vân lão, người có thể trấn áp hư hoả này được không?

Lôi Cương khẽ quát lên, gương mặt hắn hết sức nhợt nhạt. Tiếng kêu thất thanh của Vân lão hiển nhiên càng làm hắn thêm lo lắng.

Vân lão thoáng chần chừ. Một lúc lâu sau, lão mới thở dài, tuyệt vọng nhìn Lôi Cương, nói:

-Lôi Cương, hư hoả trong cơ thể nàng đã quá mạnh, không thể làm gì được nữa đâu. Thật không ngờ lại có thể thấy được hư hoả ở giới này!

Lôi Cương ngơ ngác nhìn Vân lão, đau đớn đến mức hít thở gần như không nổi nữa. Hắn run run nhìn Vân lão, nói:

-Vân lão, lẽ nào không còn cách nào khác hay sao?

Vân lão trầm ngâm chốc lát, nói:

-Hư hoả đã mạnh đến thế này, trừ phi…Trừ phi có một cường giả mạnh như lão chủ nhân, còn không thì không thể hoá giải được. Đây là hư hoả, là hư hoả thần bí nhất trong bảy hành a!

Lôi Cương nghe lão nói tựa như sét đánh bên tai. Hắn ôm Tử Vận sững người đứng đó, một dòng máu tươi từ miệng hắn chảy ra.

-Có điều, thiếu chủ, dù không thể hoàn toàn loại hỏ hư hoả trong cơ thể nàng, nhưng vẫn có thể trấn áp nó một thời gian được. Ôi chao…

Vân Lão nhìn Tử Vận trong lòng Lôi Cương, thở dài nói.

Lôi Cương rùng mình, vội vàng nói:

-Vân lão, mau giúp nàng trấn áp hư hoả, mau lên!

Tay phải Vân lão vừa giơ lên, một tiếng long ngâm vang lên. Không gian trống rỗng bên trên chợt ngưng tụ thành một con lôi long, theo cánh tay phải của Vân lão hạ xuống đỉnh đầu Tử Vận.

-Xích…

Hư hoả trong cơ thể Tử Vận bị lôi long áp chế, khẽ run lên, rồi thu hồi lại vào trong người nàng. Màu đen đang bao trùm lấy cơ thể nàng cũng rút đi. Khuôn mặt Tử Vận một lần nữa hồng hào trở lại. Nàng mỉm cười xinh đẹp.

Thấy Tử Vận hồng hào lại, Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, nhưng Vân lão lại nói một câu khiến hắn lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

-Lôi Cương, hư hoả trong người nàng chỉ có thể trấn áp được mười năm thôi. Mười năm sau, lão phu cũng không thể làm gì khác được.

-Vì sao? Vân lão, tại sao lại thế? Loại lửa này rốt cuộc là thứ gì, tại sao đến người cũng không thể trấn áp nó được?

Lôi Cương thấp giọng nói.

-Khi còn ở Hồng Hoang thánh giới, lão phu cũng từng gặp người sinh ra đã mang hư hoả trong người. Nhưng những người đó cuối cùng đều bị hồn phi phách tán cả. Trong bảy hành, thần bí nhất chính là hư hành. Lão phu chưa từng nghe có bất cứ ai có thể lĩnh ngộ được hư hành. Còn ngọn lửa đen đó chính là hư hoả, vốn dĩ không thể nào đánh bại được.

Vân lão thoáng suy nghĩ, than thở.

Những lời lão nói chẳng khác nào đã phán án tử hình cho Tử Vận.

-Hồn phi phách tán? Hồn phi phách tán sao? Text được lấy tại http://truyen360.com

Lôi Cương lẩm bẩm nói. Chợt, hắn tỉnh ngộ, gầm nhẹ, nói:

-Vân lão, người chẳng nói sư tôn có khả năng hoá giải hư hoả này sao. Ta sẽ đi tìm sư tôn. Ta sẽ đi tìm sư tôn!

-Ôi chao, Lôi Cương, chẳng nhẽ ngươi không biết sao? Lão chủ nhân đã mất tích rồi, giờ người sống hay chết còn không thể xác nhận nữa là.

Vân lão than thở, cố gắng kìm nén nỗi đau đớn.

Lôi Cương ôm Tử Vận uể oải ngồi bẹp xuống đất.

Tử Vận nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lôi Cương. Nàng yếu ớt, khẽ nói:

-Lôi Cương, còn sống được mười năm ta đã hài lòng lắm rồi. Huynh…Huynh có thể ở bên ta mười năm này được không?

-Vân lão, lẽ nào không còn cách nào khác nữa sao?

Lôi Cương không cam lòng, lại hỏi lại.

-Lão phu không chắc chắn lắm. Theo lý thuyết mà nói, hư hành là âm, lôi hành là dương. Âm dương tương khắc, trừ phi lôi hành đạt được hỗn độn lôi long lực, thậm chí cao hơn nữa, mới có thể có cách hoá giải hoàn toàn hư hoả. Nếu không, hư hoả sẽ ngày càng mạnh, cho đến khi thiêu đốt toàn bộ thần hồn mới thôi.

Vân lão thấp giọng nói.

-Hỗn độn lôi long lực? Hỗn độn lôi long lực?

Lôi Cương tuyệt vọng, lẩm bẩm nói. Hắn hiểu rất rõ để đạt được hỗn độn long lực khó khăn đến chừng nào, chẳng khác nào tìm đường lên trời a.

-Lôi long lực của lão phu đã đạt đến đỉnh vô số năm, nhưng chưa từng đột phá được. Người có thể đột phá hỗn độn, đạt được hỗn độn lôi long lực, chẳng có được mấy người a.

Vân lão nói.

-Lẽ nào ngoài Thất giới không có người nào đạt được hỗn độn lôi long lực sao?

Lôi Cương dường như nắm được chuyện gì đó, vội vã hỏi.

-Có, Lôi Long đại tôn của Hồng Hoang thánh giới.

Ánh mắt Vân lão sáng quắc, lão thấp giọng nói. Lão lại nhìn Lôi Cương, khẽ thở dài, nói tiếp:

-Lôi Cương, trấm áp hư hoả rất có khả năng bị phản đòn ngược lại, trừ phi là người cực kỳ thân thiết còn không, không nên ra tay cứu giúp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất