-Lão bá, bất luận sau này Phàm nhi tu luyện thế nào nhưng ta tin rằng sẽ có ngày nó có thể cường đại hơn, có thể báo thù cho mẫu thân của nó. Chỉ cần còn sống là còn có thể hy vọng. Dật Hiên tư chất quá kém, không thích hợp với tu luyện. Phàm nhi còn trẻ, mong lão bá có thể dạy nó tu luyện. Sẽ có một ngày, nó biết được chuyện của mẫu thân. Dật Hiên sợ khi đó Phàm nhi sẽ lầm đường lạc lối, chẳng bằng nhờ lão bá dạy nó là hơn.
Trương Dật Hiên hết sức thành khẩn nói, vẻ mặt chờ mong, đôi mắt y đồng thời cũng đầy vẻ oán hận.
Trương Dật Hiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình thản của Lôi Cương, lòng thầm đau đớn. Y từ từ đứng lên, nháy mắt y như già đi nhiều. Trương Dật Hiên nói:
-Nếu tư chất của Phàm Nhi không vừa mắt tiền bối, thì xin tiền bối hãy cắt đứt mong muốn báo thù trong lòng Dật Hiên đi, xin hãy để Phàm nhi làm một người bình thường thôi!
Trương Dật Hiên thấy Lôi Cương vẫn ngồi yên bất động như trước thì thở dài, cung kính vái hắn một cái rồi chậm rãi rời đi.
Lôi Cương khẽ ngẩng gương mặt già nua lên, nhìn bóng lưng của Trương Dật Hiên, trầm tư.
Những ngày tiếp sau đó, Trương Dật Hiên vẫn ngồi chơi cờ với Lôi Cương như trước, dường như chuyện tối ngày hôm đó không hề xảy ra. Nhưng Lôi Cương nhận ra sâu trong lòng Dật Hiên, y đã già đi nhiều.
Năm thứ chín ở trấn Sơn Hà, Trương Phàm đưa nữ tử Linh Tuyết gã yêu thương đến trước mặt Lôi Cương. Gã mừng rỡ giới thiệu nàng với hắn, nhưng Linh Tuyết vừa thấy bộ dạng của Lôi Cương thì nhíu mày, không nói gì, chỉ "hết sức thân mật" gọi một tiếng "gia gia".
Lôi Cương hờ hững nhìn Linh Tuyết này. Hắn không thể không công nhận nàng ta thực có tố chất xinh đẹp trời phú, dung mạo mặc dù không hẳn là tuyệt mỹ nhưng lại mơ hồ khiến người phải yêu thương. Cảnh Linh Tuyết nhíu mày cũng không tránh được ánh mắt của Lôi Cương, hắn thầm than Trương Phàm và Linh Tuyết thật không hợp nhau chút nào. Nếu một ngày nào đó, nàng bị tu luyện giả nào đó nhìn thấy, ắt sẽ được người ta thu làm đệ tử. Nhưng chuyện này dù sao cũng không quan hệ đến hắn, hắn chỉ là kẻ bất ngờ xen ngang vào cuộc sống của bọn họ. Lôi Cương không muốn can thiệp vào đời sống sinh hoạt vốn có của Trương Phàm và Trương Dật Hiên.
Kể từ ngày hôm đó, Trương Dật Hiên và Linh Tuyết luôn gắn bó như keo sơn, luôn đi có đôi có cặp như bạn thanh mai trúc mã vậy. Lôi Cương thấy Trương Phàm vui vẻ thì cũng bỏ qua, không chú ý đến chuyện hai người này không hợp nhau nữa.
Mười năm qua, Trương Phàm và Linh Tuyết đều đã tới tuổi bàn chuyện hôn sự. Trương Phàm hết sức chu đáo với Linh Tuyết, từng thời từng khắc đều ở bên nàng. Lôi Cương biết, Trương Phàm rất chân tình, toàn tâm toàn ý yêu thương Linh Tuyết, nhưng biểu hiện của nàng ta lại hoàn toàn ngược lại, thường xuyên nhíu nhíu mày, dường như trong lòng vẫn còn chuyện khó nghĩ.
Không lâu sau, vào một ngày cũng của quãng thời gian mười năm đó, Lôi Cương ngồi yên không nhúc nhích. Hắn nhìn cảnh tranh cãi phía trước, là Trương Phàm và Linh Tuyết. Phía sau lưng Linh Tuyết còn một gã nam tử trẻ tuổi phong thái siêu phàm. Người nam tử này tiêu sái, phiêu dật. Chuyện Lôi Cương thầm lo cuối cùng đã xảy ra.
-Tiểu Tuyết, lẽ nào Trương Phàm ta đối với nàng không tốt hay sao? Vì sao nàng phải chia tay như thế?
Trương Phàm đau khổ nhìn Linh Tuyết thấp giọng nói. Song quyền của gã nắm chặt lại, hàm răng nghiến chặt. Trương Phàm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Gã vẫn luôn cho rằng chuyện giữa hắn và Linh Tuyết gần như đã chắc chắn rồi, gã cũng đã chuẩn bị sính lễ đến gặp phụ mẫu Linh Tuyết để cầu hôn nàng.
-Trương Phàm, người chàng yêu là ta bây giờ, nếu như sau này ta già rồi thì sao? Vẻ xinh đẹp của ta giờ sẽ không còn lại nữa, liệu chàng có còn yêu ta chăng? Chỉ có cách tu tiên mới giữ lại tuổi thanh xuân của ta mãi mãi!
Hai má Linh Tuyết ửng hồng, vẻ mặt nàng cho thấy nàng cũng không muốn làm như vậy. Nàng đã cố từ chối rất nhiều lần. Linh Tuyết cũng thật lòng với Trương Phàm nhưng mỗi lần nghĩ đến dung mạo già nua không còn dám gặp ai ngày sau nữa của bản thân, tình yêu thương vốn không mấy sâu đậm của nàng cũng dần biến mất.
-Tiểu Tuyết, Trương Phàm ta cả đời này sẽ yêu thương nàng. Cho dù ngày sau nàng như thế nào, suốt đời này ta đều sẽ yêu thương nàng, không quan tâm đến dung mạo nàng thế nào. Cái ta yêu chính là tấm lòng của nàng!
Trương Phàm đau đớn nói. Gã nắm chặt đôi tay của Linh Tuyết, cầu khẩn. Nam tử trẻ tuổi đứng sau Linh Tuyết nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ tàn khốc. Text được lấy tại http://truyen360.com
Gương mặt xinh đẹp của Linh Tuyết chăm chú nhìn Trương Phàm, lòng không nỡ nhưng nàng lại muốn sống bất tử, giữ mãi vẻ thanh xuân. Nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Trương Phàm, lại không nỡ làm tổn thương gã.
Nam tử trẻ tuổi đứng sau Linh Tuyết bước lên trước một bước, đôi mắt nhìn nàng khác hẳn, thấp giọng nói:
-Tuyết nhi, hà tất vì một người phàm mà phải đau khổ? Hôm nay từ biệt gã như vậy là đủ rồi. Đừng vì một người phàm trần mà từ bỏ sự bất tử, không đáng đâu!!
Linh Tuyết cắn chặt môi lại, vung tay thoát khỏi tay Trương Phàm, kiên quyết nói:
-Trương Phàm, ý ta đã quyết. Kể từ nay về sau, Linh Tuyết ta không còn dính líu vì đến Trương Phàm chàng nữa.
Nói xong, Linh Tuyết xoay người định đi. Trương Phàm như bị sét đánh đứng trân trân tại chỗ, nhìn nàng quay đi. Gã ôm chặt lấy Linh Tuyết, thấp giọng nói:
-Tiểu Tuyết! Đừng mà!
Đôi mắt người nam tử phong độ kia lóe lên yêu mị, tay phải y vươn thành trảo, nắm lấy vai Trương Phàm, định đánh văng gã đi. Trương Phàm vạm vỡ trước mặt người nam tử này dường như chẳng có chút khả năng phản kháng nào cả. Bỗng nhiên, y mơ hồ cảm nhận được một luồng sức mạnh như của mãnh thú ập đến, khiến y không kìm nổi run lên. Y quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện ngoài một lão giả già nua ngồi đó, hoàn toàn không còn một ai khác. Y giật mình, vội tóm lấy vai Linh Tuyết, đạp không rời đi.
Lôi Cương lẳng lặng quan sát mọi chuyện, mí mắt khẽ giật, nhưng hắn vẫn ngồi yên không động đậy, bình thản, chăm chú nhìn.
Trương Phàm ngã khuỵu xuống, ngây dại nhìn Linh Tuyết bị người kia mang đi, lặng người, nước mắt không kìm được tuôn xuống. Người gã mềm nhũn rơi trên đất, nhìn theo hướng Linh Tuyết đi, miệng không ngừng lẩm bẩm, nói:
-Tiểu Tuyết, đừng đi mà! Tiểu Tuyết, đừng bỏ ta!
Trương Dật Hiên đứng trong gian phòng quan sát mọi chuyện, vẻ mặt dữ tợn và đau khổ nhìn Trương Phàm. Y mím môi lại, không nói gì.
Mấy tháng sau, Trương Phàm vẫn như người mất hồn vía, chỉ còn lại cái xác không hồn. Ái tình tuy là thứ đẹp đẽ nhưng một khi mất đi, những thứ còn lại chỉ còn là nỗi đau đớn vô tận.
Năm thứ mười một, Trương Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma của Linh Tuyết. Yêu thương càng sâu đậm, vết thương lòng lại càng sâu sắc. Tuy rằng gã đã thoát khỏi bóng ma của nàng ta, nhưng khó có ai còn nhìn thấy gương mặt tươi cười của gã nữa. Trương Phàm gần như lúc nào cũng trầm mặc, nhưng cũng có thể nói, gã ngày càng trưởng thành hơn. Tình yêu mất đi, gã mất Linh Tuyết nhưng lại có được sự chín chắn, vững vàng.
Trương Phàm giờ ngày nào cũng đi tìm thảo dược như trước. Chỉ cần có thời gian, gã sẽ lại ngồi trước mặt Lôi Cương, trầm mặc không nói gì, cũng không giãi bày mọi chuyện như trước, hầu hết đều trầm tư.
Lôi Cương cầm lấy cây chổi chậm rãi quét qua quét lại. Đương nhiên, trong mắt người ngoài thì hắn đang quét rác, kỳ thực Lôi Cương đang diễn luyện Khai Thiên. Hắn dường như không hề chú ý đến Trương Phàm, cứ diễn luyện hết lần này đến lần khác. Đây đơn thuần chỉ là diễn luyện, là diễn luyện do hắn lĩnh ngộ hỗn độn mà ra. Tuy đây chỉ là một động tác bình thường nhưng lại ẩn chứa sự uyên thâm, ảo diệu vô cùng.
Trương Phàm đang ngồi đso nhìn Lôi Cương chấm đất mà ngây người, dần dần, gã phát hiện động tác quét đất của hắn không giống với người khác. Người khác đều quét từng nhát từng nhát một, nhưng Lôi Cương lại chậm rãi đưa chổi theo một quỹ đạo nhất định. Càng chú ý, Trương Phàm càng phát hiện điểm kỳ lạ trong đó. Gã không nhận ra sự ảo diệu trong đó, nhưng lại có cảm giác vị gia gia trước mắt hoàn toàn không phải quét rác đơn thuần như thế. Hơn nữa, trên mặt đất vốn không có lá cây, gia gia thật ra đang làm gì vậy?
Trương Phàm không hỏi vì gã biết cho dù có hỏi Lôi Cương cũng sẽ không nói gì. Mười một năm qua, gã chưa từng nghe thấy gia gia nói một câu nào. Trương Phàm dường như cũng hiểu được điều gì đó, nên mỗi lần Lôi Cương diễn luyện, gã lại ngồi bên quan sát, ghi nhớ từng động tác của hắn. Mỗi lần đến đêm khuya, Trương Phàm lại cầm cây chổi, làm theo động tác của Lôi Cương.
Cứ như vậy, một năm nữa qua đi. Một năm nay, Trương Phàm liên tục học theo các động tác của Lôi Cương, nếu không thì lại lên núi hái thuốc. Ngay cả khi đó, gã cũng mang theo một cây chổi, chậm rãi quơ qua quơ lại. Có một lần, Trương Dật Hiên còn tưởng Trương Phàm chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh xưa kia, nhưng y cũng dần phát hiện gã làm vậy là có nguyên do nhất định.
Càng tập theo động tác của Lôi Cương càng lâu, Trương Phàm càng phát hiện sự ảo diệu trong đó. Tuy gã không thể hiểu toàn bộ, nhưng bản năng mách bảo gã trong đó có sự bất phàm. Trương Phàm hết sức mừng rỡ, lại càng thêm kính yêu Lôi Cương hơn, càng chăm chỉ nhiều.