Thể Tôn

Chương 871: Ức Hồn Phiên

Sắc mặt cốc chủ Vạn Quật cốc hết sức u ám. Thanh đao này đã đi cùng lão bao nhiêu năm, vậy mà lúc này không thể chống lại được một kích của Lôi Cương. Điều này khiến lão vừa căm phẫn lại vừa khiếp sợ. Lão liên tục lùi lại, cuối cùng quyết định lấy từ trong giới chỉ ra một đại phiên đen thui. Đại phiên ấy vừa xuất hiện thì trời đất cũng hóa âm u. Một luồng sát khí nồng đậm ẩn hiện khắp nơi.

Nhất thời, trời đất vang lên những tiếng quỷ khóc ghê rợn như muốn nuốt lấythần hồn, khiến không ít tu luyện giả cảm thấy toàn thân hết sức khó chịu, đến cả thần hồn của họ cũng lo lắng theo. Sắc mặt bọn họ đều u ám, thảm hại, họ cố ngăn chặn lại những tiếng khóc thảm thiết này. Còn Hoang Huyền, Thất Đạo Tử, Kiếm Tiêu đều khẽ biến sắc, bọn họ không nghĩ tới chỉ cần một người này đã buộc Khô Giác phải rút ra Ức Hồn Phiên. Một đòn của người này sao có thể buộc Khô Giác phải coi trọng đến như vậy được?

Tiếng kêu rên trong trời đất khiến Lôi Cương nhíu mày, thần hồn của hắn vốn yếu đuối, không chịu nổi. Lúc này, nghe âm thanh như thế lại càng khiến cho thần hồn của hắn run rẩy, tựa như muốn bay ra từ Nê Hoàn cung bất cứ lúc nào. Hắn hít thở một hơi thật sâu, nhanh chóng bước về phía Khô Giác. Lại một kiếm nữa chém xuống, tiếng sấm sét trong trời đất vang lên át đi tiếng kêu khóc. Một kiếm bộc phát đánh úp về phía Khô Giác.

Khô Giác khẽ biến sắc. Lão vung Ức Hồn Phiênra, sát vụ từ trong đó cũng cuồn cuộn bay ra. Những sát vụ này lại nhanh chóng ngưng tụ lại thành rất nhiều cái đầu lâu, như thể vạn con quỷ đi ra từ trong đó vậy. Khi mũi kiếm vừa kéo tới, vô số đầu quỷ đột nhiên ngưng lại thành một cái đầu lâu khổng lồ, há miệng ra rồi lại hướng về mũi kiếm mà nuốt.

- Ầm ầm!

Hai đòn đánh va chạm nhau tạo thành một hình tròn ánh sáng lóa mắt từ điểm giao nhau, tàn phá cả bốn phương tám hướng. Một luồng sáng hình tròn khổng lồđiên cuồng lan đi, còn đất đá trên mặt đất bay mù trời, cả mặt đất đều bị xốc lên mấy chục thước. Lôi Cương liên tục lùi lại mấy bước, mà mặt mày hắn hơi tái nhợt. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra, cái đầu khổng lồ do sát khí này tạo thành vẫn chưa hề biến mất, chẳng khác nào ngọn núi Thái Sơn áp xuống, nuốt lấy hắn.

Lôi Cương trầm xuống, thực lực của Ức Hồn Phiên mạnh đến như vậy sao? Hắn cũng không hề biết, lúc này, trong lòng Khô Giác đang hết sức đau xót. Nhát va chạm lớn này khiến một phần năm thần hồn trong Ức Hồn Phiên gần như bị tiêu diệt. Ức Hồn Phiên này là báu vật trấn tông của Vạn Quật cốc, là do cốc chủ đời thứ nhất đã mất rất nhiều năm thu thập thần hồn mới tạo thành được. Thần hồn trong đó từ lâu đã đạt tới trên mười ức, vậy mà giờ lại bị tổn thất mất một phần năm, làm sao Khô Giác không đau lòng cho được? Có lẽ nhát va chạm này sẽ làm uy lực của Ức Hồn Phiên giảm đi nhiều. Khô Giác nổi giận, bất chấp mọi thứ, sử dụng chủ hồn của Ức Hồn Phiên nuốt lấy Lôi Cương. Lúc này, trong đầu lão chỉ có duy nhất một ý nghĩ, bất chấp có thế nào, lão cũng phải giết chết người này.cũng phải đánh chết người này.

Nhìn cái đầu lâu lớn đen thui từ trên trời rơi xuống, Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Sức mạnh trong cơ thể lại bùng phát, hắn khua tay, vung một kiếm lên phía trên. Nhưng một kiếm này cực kỳ gượng ép, trong cơ thể Lôi Cương không còn chút sức lực nào. Hai chiêu thức Khai Thiên thức thứ sáu mươi năm đã làm hắn cạn kiệt sức lực.

- Hí!

Một tiếng nổ rách trời vang lên, trọng kiếm màu đỏ giãykhỏi tay Lôi Cương, rồi nhanh chóng bắn về phía cự đầu. Nhưng giờ sức mạnh của một kích này đã yếu đi rất nhiều so với đòn công kích lúc trước. Sau khi bay vào trong cái miệng lớn, thanh cự kiếm gâyra một tiếng nổ lớn rồi hoàn toàn biến mất.

Kiếm Tiêu đứng từ xa méo xẹo mặt lại. Yắn cảm thụ được thanh trọng kiếm đã làm bạn với y nhiều năm nay đang bị nuốt mất thần hồn. Y lại nhìn cái đầu lâu do vô số thần hồn ngưng tụ lại thành đang rốt ráo nuốt sống Lôi Cương. Thanh trọng kiếm phát ra tiếng vù vù, nhanh chóng bay ra khỏi cái miệng kia, trở về bên cạnh Kiếm Tiêu.

Thấy Lôi Cương bị nuốt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cuộc chiến ấy mặc dù không lâu, nhưng lại khiến cho cốc chủ Vạn Quật cốc phải sử dụng bảo vật trấn cốc đủ thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào. Hoang Huyền, Kiếm Tiêu, Thất Đạo Tử đều nhìn chằm chằm về phía trước, bản năng mách bảo bọn họ rằng Lôi Cương không chết dễ dàng như vậy. Khô Giác nhìn chằm chằm cái cự đầu, lão đang bận tâm khống chế cự đầu điên cuồng thôn phệ Lôi Cương.

Lôi Cương chỉ cảm thấy bên tai mình, trong đầu mình đều vang lên tiếng kêu khóc hãi hùng, còn thần hồn của hắn nhảy lên dữ dội, muốn thoát khỏi tay hắn để bay ra khỏi Nê Hoàn cung. Lôi Cương nghiêm nghị, nhưng hắn lại không vội. Hắn cảm nhận được những thần hồn này muốn thôn phệ thể xác mình. Mặc dù giờ hắn không có tu vi nhưng thân thể hắn đâu dễ để cho những thần hồn tầm thường có thể nuốt được? Đúng lúc này, trống trận Giới Hồn trên trán Lôi Cương chợt phát ra ánh sáng. Vô số thần hồn này cùng gào lên đã làm kinh động trống trận Giới Hồn trong trán của Lôi Cương.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Một tiếng trống hùng hồn, mạnh mẽ chợt vang lên trong cơ thể Lôi Cương, điên cuồng bao bọc toàn thân thể hắn. Vô số thần hồn đang nuốt lấy cơ thể hắn nháy mắt run rẩy dữ dội. Khi tiếng trống thứ ba vang lên, vô số tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên.

Đám người Hoang Huyền đang đứng ở ngoài vạn thước, đồng tử co rụt lại, nhìn cái đầu lâu đen thui phát ra ánh sáng sáu màu. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì, cái đầu lâu do vô số thần hồn ngưng tụ lại đã tan thành tro bụi. Một ánh sáng sáu màu phát ra từ trán Lôi Cương, sáu điểm sáng nhỏ không bằng nửa cái móng tay nhanh chóng chuyển động.

- Phốc…

Khô Giác chợt phun ra mấy giọt máu tươi, sắc mặt hết sức nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lão lại ánh lên đầy vẻ bất ngờ, không tin nổi. Lão vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng. Lão mở trừng hai mắt nhìn vô số thần hồn lúc này đang tan thành mây khói. Đầu óc lãotrống rỗng, Ức Hồn Phiên kết thúc như thế sao? Toàn bộ mười ức thần hồn được có trong đó đã biến mất từ đây sao? Lão đau lòng đến gần như phát điên, vật đó là vũ khí lớn nhất của Khô Giác. Nếu không phải vì Lôi Cương quá cường đại, Khô Giác nhất định sẽ không sử dụng đến nó. Lão vốn tưởng rằng, có Ức Hồn Phiên thì Lôi Cương chắc chắn sẽ chết. Bây giờ, toàn bộ mười ức thần hồn đã tan thành mây khói, hiên nhiên lão hết sức đau khổ.

- A!!

Khô Giác ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lôi Cương đang tỏa ra ánh sáng năm màu.

- Ầm!

- Ầm!

- A!

- Rống!

Tiếng trống trận Giới Hồn không ngừng vang lên. Ngoài cường giả cấp đại tôn ra, tất cả tu luyện giả đều bị tiếng trống thôi thúc nổi điên lên. Chiến ý của bọn họ lan khắp toàn thân, hai mắt đỏ rực, khí thế toàn thân cũng cuộn trào mạnh liệt. Đám người Hoàng Huyền đều biến sắc, tim bọn họ đập dồn dập, khí huyết gần như sôi trào, một chiến ý khó hiểu từ đáy lòng họ dâng lên khiến thần trí họ dần dần mê muội. Tất cả đều không thể ngăn lại khí thế toàn thân phát ra. Luồng chiến ý mạnh mẽ khiến cả không gian rung chuyển. Khí thế cường đại dâng lên tạo thành một cây cột khổng lồ xuyên thủng tầng mây.

Tiếng trống này điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng. Các cường giả ở giới Thái Cổ đều cảm nhận được tiếng trống này ẩn chứa sức mạnh kỳ diệu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong một đại tông phái ở trên đỉnh núi phía nam của giới Thái Cổ, một lão giả vụt ngẩng đầu lên, giương đôi mắt mờ đục lên, người chợt run lên dữ dội. Lão đứng vụt dậy, nhìn về phía đông, khiếp sợ lẩm bẩm:

- Khí…khí tức của sư tôn! Đã bao nhiêu năm rồi? Cuối cùng sư tôn đã xuất hiện rồi sao?

Giọng nói vẫn còn quanh quẩn trong đại điện, lão giả này đã biến mất.

Sâu trong lòng đất mấy vạn trượng tại tổng bộ phía Tây của Vạn Quật cốc, một lão giả già nua chợt phát ra khí tức kinh khủng, cơ thể run lên dữ dội. Lão nói mà không thể tin tưởng nổi:

- Là khí tức của điện chủ Trọng Tài điện đời thứ nhất? Không phải y đã biến mất nhiều năm nay rồi sao? Làm sao có thể?

Đôi mắt lão ánh lên vẻ sợ hãi, lão trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng rời đi.

Trên đỉnh núi lớn có hình dáng như một thanh cự kiếm ở phía Bắc, lão giả mặc áo đen đang ngồi xếp bằng mở bừng hai mắt. Đôi mắt lão đầy vẻ khiếp sợ, kinh hoàng. Lão nắm chặt thanh hắc kiếm, kinh hoàng nói:

- Khí tức của hắn!! Là khí tức của hắn!

Ở phía Đông giới Thái Cổ, cách trấn Sơn Hà khoảng một trăm vạn dặm, một thằng bé mặc y phục bảy màu rực rỡ ngồi xếp bằng trên kết giới bao quanh Quần Sơn chợt nhảy dựng lên, không thể tin được, nói:

- Đây…hắn đã trở lại sao?

Cơ thể thằng bé run rẩy dữ dội, rồi nhanh chóng bay về phía trấn Sơn Hà.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng trống trận Giới Hồn vang đi khắp giới Thái Cổ, khiến vô số tu luyện giả nơi này đều nổi điên một cách khó hiểu. Oai phong của trống trận Giới Hồn thực khiếnngười ta sợ hãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất