Thánh giới Hồng Hoang.
Tây Tháp tinh.
Bao nhiêu năm qua, Tây Tháp tinh vẫn phồn hoa như trước. Có vô số người tu luyện chết ở Tây Tháp tinh nhưng lại có rất nhiều người tràn đến. Mỗi một người tu luyện đều có mục tiêu riêng của mình khiến cho nó tạo thành một vòng tuần hoàn. Theo đuổi thực lực đỉnh cao luôn là mục tiêu của mỗi một người tu luyện, cho dù có chết cũng không tiếc.
Ngày hôm đó, Tây Tháp tinh đột nhiên xuất hiện một lão già mặt đầy nếp nhăn. Lão già đó mặc áo đen nhưng tản ra một làn khí lạnh lẽo khiến cho người tu luyện trong phạm vi gần lão một trăm mét đều sợ hãi mà rút lui. Hơi lạnh tản ra làm cho lỗ chân lông của con người ta co lại, thần hồn không giữ được bình tĩnh. Ánh mắt lão già nhìn quanh rồi biến mất.
Sau khi xuất hiện thì lão đã ở trong thành Tử Vong. Lão đang định biến mất thì đột nhiên dừng lại nhìn về phía thành Tử Vong với ánh mắt suy tư.
Trong bao nhiêu năm qua, Lôi Hư vẫn chưa hề rời khỏi Tây Tháp tinh. Gã chờ đợi Lôi Cương trở lại. Nhiều năm rồi, trong lòng gã vẫn đầy sự lo âu. Từ năm vạn năm trước, sau khi phụ thân đi tìm kiếm mẫu thân thì không hề có tung tích. Điều này khiến cho Lôi hư hết sức lo lắng. Gã tuyên bố treo giải thưởng tìm kiếm Tử Vận và Lôi Cương, tuy nhiên bao nhiêu năm qua vẫn không hề có kết quả.
Để chờ đợi Lôi Cương trở về, trong những năm qua, Lôi Hư chìm đắm ở chiến trường Thiên cấp. Lúc này gã đã là cường giả danh chấn một phương, còn Ngu Đao đã trở thành thành chủ của thành Thiên Chấn. Thủy Vô và Hoàng Diệu Tông đều đi rèn luyện ở thánh giới Hồng Hoang, chẳng biết đi đầu. Còn về phần Đồng Chiến thì cũng mất tích. Lôi Thải cũng có trở lại vài lần, có điều nàng không chịu sự quản lý của Lôi Hư. Cũng may Lôi Thải có Xuyên Tinh toa nên Lôi Hư cũng yên tâm để cho nàng đi du ngoạn. Lôi Hư cũng không nói với Lôi Thải việc Tử Vận và Lôi Cương biến mất. Gã chỉ nói Lôi Cương đưa Tử Vận đi du lịch, nếu không thì Lôi Thải đã khóc lóc đến chết.
Lúc này, Lôi Hư âm trầm nhìn nam tử trung niên đứng trước mặt. Trong những năm qua, gã ở chiến trường thiên giai khiêu chiến rất nhiều cao thủ. Đường nhiên trong đó cũng không phải tới mức sống chết. Nếu Hỗn độn thiên giai mà liều mạng thì chẳng ai được lợi. Lúc này, điều khiến cho Lôi Cương nghiêm túc đó là vì sự phòng ngự của người này. Người đó cầm một cái xác rùa màu vàng, tản ra một cái kết giới màu vàng có thể ngăn cản công kích của Lôi Hư. Điều này làm cho Lôi Hư có chút nghiêm trọng. Trong những đối thủ ngang cấp gần như không một ai có thể ngăn cản được Hư Hỏa của gã, vậy mà người này làm được. Điều đó cho thấy cái mai rùa đó không hề tầm thường.
- Ha ha! Lôi Hư! Hư hỏa của ngươi mặc dù khủng bố nhưng cái thuẫn này là thánh khí của gia tộc ta. Đó là do tổ tiên của gia tộc ta cách đây vô số năm đá đánh chết một con thần thú hệ Thổ rồi chế tạo thành. - Nam tử trung niên nói với giọng khinh thường. Y nhìn Lôi Hư chăm chú rồi lại nói tiếp:
- Ngươi không làm gì được ta thì cũng ta quay về tộc của ta. Ta cam đoan sẽ không lấy tính mạng của ngươi. Thái thượng trưởng lão của tộc ta chỉ muốn nghiên cứu Hư hỏa của ngươi rồi sẽ để cho ngươi đi có được không?
Lôi Hư cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Mặc dù Hư hỏa của ta không thể làm gì được cái thuẫn của ngươi nhưng ngươi muốn bắt ta cũng đâu có đơn giản. - Lôi Hư biết ngươi ta vì mình mới tới chiến trường hỗn độn thiên giai. Trong những năm qua, có rất nhiều người với tu vi mạnh tới tìm gã cũng chỉ vì Hư Hỏa. Thử hỏi, trong thánh giới Hồng Hoang có bao nhiêu người có thể lĩnh ngộ được hệ Hư?
- Có thật không? - Nam tử trung niên cười nhạt rồi đột nhiên tung ra một vật. Vật đó chợt biến thành một cái hố đen, bao phủ lấy Lôi Hư. Lôi Hư cười lạnh, toàn thân bùng lên Hư hỏa. Tay phải hắn vung lên một dải Hư hỏa về phía cái lỗ màu đen.
- Ha ha! Ta lấy ra thứ này đồng nghĩa với việc không sợ Hư hỏa của ngươi. Thứ đó là thân thể của con thần thú hệ Thổ bị tổ tiên của ta luyện chế thành, đủ để khống chế Hư hỏa của ngươi. - Âm thanh tự tin của nam tử trung niên vang lên. Lôi Hư biến sắc, gương mặt hơi giật giật một chút. Gã gầm lên một tiếng, trong không gian chợt tràn ngập lửa đen, chẳng khác gì biển lửa, như muốn đốt cháy không gian. Một ngọn Hư hỏa lan tràn về phía nam tử trung niên, tuy nhiên y vẫn chẳng hề lo lắng mà nụ cười còn rạng rỡ hơn. Môi y khẽ mấp máy, cái mai rùa liền tản ra ánh sáng màu vàng bao phủ lấy thân mình. Hư hỏa cuồn cuộn như vậy thế mà không làm cho cái kết giới màu vàng có dấu hiệu bị hư tổn.
Mà lúc này, cái hố đen cũng ập về phía Lôi Hư. Hư Hỏa của Lôi Hư cơ bản không thể đốt được nó. Đúng lúc này, một cái bóng từ từ xuất hiện bên người Lôi Hư, đó chính là lão già mặt đầy nếp nhăn. Lão liếc mắt nhìn cái hố đen rồi há miệng phun ra một ngọn lửa màu đen về phía nó.
Một tiếng nổ vang lên, cái hố đen nhanh chóng khép lại cho tới khi biến mất. Nam tử trung niên kia phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trắng bệch. Y khiếp sợ nhìn cái bóng đáng từ từ hiện lên. Còn Lôi Hư cảm nhận được người bên cạnh thì trống ngực dập thình thịch. Khi thấy cái hố đen biến mất, Lôi hư kinh ngạc. Gã có thể cảm nhận được quả cầu màu đen đó chính là Hư hỏa. Mà gã cũng có thể cảm nhận được nó mạnh hơn so với bản thân mình không biết bao nhiêu lần. Gã ngây người nhìn lão già xấu xí bên cạnh. Không biết tại sao, nhìn lão, Lôi Hư lại có một cái cảm gaics thân thiết.
Lão già mặt đầy nếp nhăn nhìn Lôi Hư rồi lại nhìn về phía nam tử trung niên. Chỉ thấy sắc mặt lão hơi thay đổi thì một ngọn lửa đen lại xuất hiện trên đỉnh đầu nam tử trung niên rồi hạ xuống.
Một tiếng động nhỏ vang lên, nam tử trung niên lại phun ra một ngụm máu. Nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì thân thể của y khong ngờ từ đầu đến chân nhanh chóng bốc lên một làn khói rồi ngay cả cương anh cũng không kịp thoát ra mà đã hồn bay phách lạc. Cái xác rùa trong tay y rơi xuống đất.
Lôi Hư hít một hơi thật sâu, kinh hãi nhìn lão già bên cạnh. Nhưng gã giật nảy mình khi thấy lão già đã biến mất từ lúc nào. Lôi Hư dụi mắt nhìn nam tử lúc trước mà kinh hãi. "Lão già này là ai mà khủng bố tới vậy?"
Cùng lúc đó trong động phủ của Đạo Hoang...
Cổ Hoang ngồi xếp bằng trên thềm đá, hai mắt nhắm nghiền như đang tu luyện. Còn Lục vương thì bị trận pháp bao phủ cũng chìm vào tu luyện. Đối với họ mà nói thì trận pháp cũng không thể giam giữ được họ. Dù sao thì họ tu luyện không biết bao nhiêu năm, ở đây cũng có thể tu luyện vậy.
Lão già mặt đầy nếp nhăn từ từ xuất hiện ở đây. Nhìn bảy người đang ngồi xếp bằn, lão chợt ho lên một tiếng. Cả bảy người chơt mở mắt, khi thấy lão già, sắc mặt Cổ Hoang thay đổi. Y quát khẽ:
- Ngươi là ai?
- Đạo Hoang chưa chết. Các ngươi có ai biết không gian của hắn ở đâu không? - Lão già mặt đầy nếp nhăn nhìn bảy người mà hỏi.
- Cái gì? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
- Cái gì?
- Không thể như vậy. Đạo Hoang đã chết.
Cả Lục vương đểu biến sắc, có phần ngạc nhiên và vui mừng. Còn Cổ Hoang thì run người nhìn lão già mặt đầy nếp nhăn.
- Ta đã gặp hắn. - lão già nhạt giọng nói.
- Ngươi là ai? - Thâm Uyên đứng lên nhìn lão già mặt đầy nếp nhăn mà thấp giọng quát.
- Ngươi có thể gọi ta là...Cương. - Lão già mặt đầy nếp nhăn lên tiếng. Lão vung tay phải lên, sáu luồng lửa đen bay ra, trong tích tắc bao phủ trận pháp của Lục vương rồi đốt cháy. Còn Cổ Hoang nhìn trận pháp biến mất mà không thể tin vào mắt mình.
Ngay cả Lục vương cũng không kịp phản ứng. Bọn họ chỉ nhìn lão già mặt đầy nếp nhăn với ánh mắt không thể tin được. Trận pháp giam giữ họ mấy ngàn năm vậy mà trước mặt người này lại không chịu nổi một đòn? Mà thứ lão sử dụng lại chính là HƯ Hỏa. Như vậy, không biết lão đã lĩnh ngộ hệ Hư tới mức nào rồi?