Tuế nguyệt vô tình, có người đã yên nghỉ dưới đất, có người lại đã hồn bay phách tán, cũng có người đang trưởng thành không ngừng, vượt mọi chông gai trở thành cường giả. Có điều, Lôi Cương không tưởng tượng nổi là tâm của Thần Vân không ngờ lại phá vỡ được quy tắc của Thất Giới, đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Tuy trong đó không thể bỏ qua tư chất và ngộ tính của Thần Vân, nhưng người từng trải nhiều như Lôi Cương biết, nếu chỉ dựa vào tư chất và ngộ tính, thì rất khó đạt đến cương thần hỗn độn ở Thất Giới này. Sư tôn Hạo Huyền, Đạo Hư trước đây đều là thiên tài tu luyện đỉnh cao, nhưng vẫn không đột phá được, mà với tâm tính của Thần Vân lại càng không có tư cách đạt đến. Bao năm nay, gã đều đắm chìm trong việc gương mặt bị hủy, hơn nữa, bản thân gã tu luyện lực mộc long hỗn độn, mà đến mặt mình cũng không hồi phục được, từ đó có thể thấy bao năm nay gã vẫn chưa mở được lòng, mặt bị hủy đã trở thành tâm ma trói buộc gã cả đời. Vì vậy, Thần Vân chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ.
Điều này làm Lôi Cương liên tưởng đến rung động mười ngày trước, chẳng lẽ khí tức của tiên hoàng đó tỏa ra từ trên người Thần Vân? Lúc đó hắn cũng không thấy rõ, chỉ thấy được thân ảnh, mơ hồ có phần giống với Thần Vân. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương nhìn Thần Vân đang giãy dụa, nhàn nhạt nói:
- Ngày đó cũng là do ngươi tự làm tự chịu. Nay ta trị khỏi mặt cho ngươi, ngươi thấy sao?
Lôi Cương mở miệng phun ra một luồng lực mộc long hỗn độn tinh thuần vô cùng, hóa thành một chùm hào quang màu nâu rơi trên gương mặt dữ tợn của Thần Vân.
Dưới sự khống chế của Lôi Cương, gương mặt bị thiêu cháy của Thần Vân nhanh chóng biến đổi, cơ thịt vốn bị méo mó đang dần giãn ra, dung mạo gã đang dần dần hồi phục. Chưa đến mười hơi thở, Thần Vân đã hồi phục lại hình dạng ngày xưa. Lôi Cương lại phất tay, một cái thủy kính hiện ra trước mặt Thần Vân.
Khi nhìn thấy tướng mạo trong thủy kính, Thần Vân chấn động kịch liệt, ngơ ngác nhìn gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ trong thủy kính. Thân gã run lên, hai tay run bần bật chầm chậm giơ lên, chạm vào gương mặt tuấn tú nhất trong lòng gã. Trước đây, Thần Vân đã hết sức xem trọng gương mặt mình, vì vậy sau khi bị Đan Thần hủy hoại, gã mới trở nên cực đoan như vậy. Gã chìm vào tâm ma, chưa từng nghĩ đến việc dung mạo của mình còn có thể hồi phục được. Gã căn bản không hề thử khôi phục, mà chỉ nhốt mình lại, dùng vải quấn chặt toàn thân. Người không còn là người, cũng có thể chính vì vậy, nên khi người khác sớm đã chết đi, thì gã lại vẫn còn sống, hơn nữa còn đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Thế gian vốn là như vậy, lúc ngươi mất đi tất cả thì cũng sẽ nhận được hồi báo, ngược lại cũng vậy.
Lôi Cương chăm chú nhìn Thần Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không muốn giết chết Thần Vân, hắn cũng đã lờ đi việc Thần Vân trước đó đã lớn tiếng đòi giết mình. Hắn cũng hiểu được đôi chút về Thần Vân, gã vốn là người cao ngạo, lại cực đoan, hơn nữa, quan trọng nhất là Thần Vân và hắn đã cùng tiến vào Kiếm Đỉnh Môn. Tuy hai ngươi không mấy hòa thuận, nhưng đến giờ, Đao Đồ, Âm Lệ ngày đó sợ là đã chẳng còn mấy người. Thần Vân khiến kẻ vừa trở về từ Thánh Giới Hồng Hoang như hắn dâng lên trong lòng một thứ tình cảm phức tạp. Có lẽ, Lôi Cương cũng là người hoài cổ. Đương nhiên, sức chịu đựng của hắn cũng có hạn, nếu Thần Vân vẫn ôm lấy thù hận, thì hắn cũng không ngại thêm một mạng người dưới tay mình.
Nhìn gương mặt trong thủy kính, Thần Vân đứng mãi tại đó, lỗ mãng véo lấy mặt mình, như cho rằng gã đang nằm mơ vậy. Gã nhìn chăm chú mặt mình một cách mê muội, sự thù hận, oán hận trong mắt đã dần tan đi.
Khi nhìn rõ ra, Lôi Cương quỷ dị nói: Nguồn: http://truyen360.com
- Ngươi chính là Tượng phải không? Sao lại muốn giết hắn?
- Hắn đã năm lần bảy lượt tìm đến Vạn Tượng Các chúng ta, giết hắn là việc đương nhiên.
Tượng hiện ra, mắt đỏ như máu nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương nhìn Tượng chằm chằm. Hắn cảm nhận được Tượng e rằng không phải vì nguyên nhân này mà muốn giết Thần Vân. Trước đây hắn chỉ cảm thấy thực lực của Tượng rất bất phàm, hôm nay xem ra Tượng đã đạt đến hỗn độn hoàng giai, hơn nữa, từ nội thể của gã, Lôi Cương còn cảm nhận được một chút lực hệ Hư. Điều này làm hắn thấy kinh ngạc, nhưng hắn không biểu hiện ra suy nghĩ của mình.
Phía dưới, Vạn ngơ ngác nhìn Lôi Cương. Y nhận thức rất rõ mức độ hùng mạnh của Thần Vân, nhưng y không ngờ đối diện với Lôi Cương, Thần Vân lại không chịu nổi đến một chưởng như vậy. Vạn am hiểu nhất chính là thăm dò ý tứ người khác, y đã nhìn ra bá khí cùng vẻ tự tin trong mắt và thần tình của Lôi Cương. Những năm nay, tu vi Lôi Cương rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào? Mãi đến khi Tượng xuất hiện, Vạn mới định thần lại. Y không nói gì, mà chỉ chăm chú nhìn Tượng cùng Lôi Cương. Y muốn xem xem Lôi Cương sẽ xử trí ra sao.
- Hiện giờ hắn đã không gây uy hiếp đến Vạn Tượng Các nữa, mong đạo hữu tha cho hắn một mạng.
Trầm ngâm giây lát, Lôi Cương nhàn nhạt nói, ánh mắt hắn dán chặt vào ánh mắt đỏ tươi của Tượng, như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong nó. Theo bản năng, hắn cảm thấy Tượng mơ hồ gây cho hắn cảm giác uy hiếp không nhỏ.
- Tiểu tử ngày đó giờ đã trở nên hùng mạnh như vậy rồi. Nhưng hắn đã mạo phạm lão phu, hắn buộc phải chết.
Tiếng nói của Tượng có phần kiên quyết. Toàn thân lão bắn ra hào quang màu đen, hữu thủ đánh về phía bàn tay to bảy sắc của Lôi Cương, muôn đánh tan bàn tay to bảy sắc của hắn. Lôi Cương khẽ nhíu mày. Hắn kéo Thần Vân lúc này còn đang chìm đắm vì tướng mạo của gã về phía mình, nhìn Tượng chằm chằm, nói:
- Đạo hữu, bất kể thế nào, ngươi không thể giết Thần Vân.
Lôi Cương sẽ không để Thần Vân chết, chưa nói đến việc lòng hắn không muốn, mà hắn còn suy đoán nội thể Thần Vân có khí tức của tiên hoàng, giúp hắn có chút manh mối về chỗ của thân thể tiên hoàng. Vì vậy, Thần Vân không thể chết.
Cảm thấy sự kiên quyết của Lôi Cương, ánh mắt đỏ tươi của Tượng toát lên thần sắc lạnh lẽo.
- Tượng gia gia, hãy tha cho hắn một mạng đi.
Chỉ San ở một bên nhẹ giọng nói. Tuy nàng không biết sao Lôi Cương lại bảo vệ Thần Vân, nhưng nàng cũng biết Lôi Cương làm vậy chắc chắn có nguyên do của hắn.
Tuy nhìn không rõ tướng mạo, nhưng đôi mắt đỏ tươi đó lúc này lại có chút khủng khiếp. Lão hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.
Lôi Cương nhìn Tượng rời đi rồi chìm vào trầm tư, trong lòng suy đoán dụng ý của Tượng. Chẳng lẽ, Tượng này biết gì đó? Trầm ngâm một lát, hắn liền nén lại suy nghĩ trong lòng, nhìn Thần Vân, nói:
- Thần Vân, mặt ngươi hiện đã hồi phục, vậy mâu thuẫn giữa chúng ta kết thúc tại đây, từ đâu đến thì về đó đi.
Một thanh âm đinh tai nhức óc nổ lên bên tai Thần Vân.
Đang chìm đắm trong việc tướng mạo được phục hồi, Thần Vân giờ mới giật mình tỉnh lại. Gã ngẩng đầu nhìn Lôi Cương, ánh mắt hết sức phức tạp. Một lúc lâu sau, sắc mặt gã phức tạp chuyển người rời đi. Nếu thực lực gã mạnh hơn Lôi Cương, thì gã còn nghĩ xem xem có nên đấu với Lôi Cương một trận hay không. Nhưng hiện tại, thực lực của Lôi Cương khiến gã kinh hãi, tuy đã chìm vào cực đoan, nhưng không có nghĩa là gã ngu xuẩn.
Lôi Cương trầm tư liếc nhìn thân ảnh vừa biến mất một cái, rồi nhìn Chỉ San chăm chú, chầm chậm nói:
- Chỉ San, ta đi một lát, nàng đợi ta ở đây, được không?
Chỉ San khẽ liếc nhìn về hướng Thần Vân biến mất, gật đầu. Nhận được sự đồng ý của Chỉ San, Lôi Cương liền biến mất trong không trung.
Phía dưới, thấy Lôi Cương không chào hỏi một tiếng đã đi, mặt Vạn cứng đờ lại. Sắc mặt biến hóa một hồi xong, y không khỏi thầm mắng:
- Lại dám vờ như không thấy kẻ làm nhạc phụ như ta? Tiểu tử này đừng có trách lão phu… nhẫn tâm nhốt Chỉ San lại.
Nhưng Vạn cũng biết, gã lúc này đã không thể làm khó Lôi Cương được chút nào nữa, tu vi của Lôi Cương hiện tại đủ để làm hắn nhìn mà sợ.