Nếu như thực sự để cho hắn lên trước, thực sự không biết Đào Hà Chi Thư này có thể tổn hại hay không.
Quỷ Vực huyễn thành là đồ vật của hắn, Dị Linh tộc nhân cũng là thứ hắn tự tay bắt lấy, coi như tổn thất thì cũng có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Thế nhưng thứ này là mượn từ tổng bộ, một khi hư hại, hắn không chịu nổi ah!
- Ta cuối cùng?
Không nghĩ tới đường đường là Danh sư cấp bậc ngũ tinh lại bị hắn dọa cho sợ đến như vậy, Trương Huyền lắc đầu, có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng thì cuối cùng, cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với hắn, chỉ cần có thể qua ải là được, không cần thiết phải xoắn xuýt trước sau làm gì.
Hiện tại hắn vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, phải làm thế nào mới có thể che giấu lượn tri thức vừa rồi đã học được...
...
Nghe thấy quyết định này, mấy người Khang đường chủ cũng tràn ngập im lặng. Có thể ép người có trách nhiệm khảo hạch không dám để cho ngươi lên, Trương sư, ngươi thật sự là người đầu tiên a!
Đã xác định quy củ, như vậy chuyện còn lại sẽ rất đơn giản, người khảo hạch thứ nhất chính là vị Danh sư có tuổi tác lớn nhất người dự thi từ Minh Hạ đế quốc.
Vị Danh sư này cũng xếp hạng trong mười vị trí đầu của tiềm lực bảng, một thân tu vi đã đạt đến Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, hai mắt như điện. Sau khi nghe thấy Hồng sư bảo hắn tới trước đo lường, hắn lập tức nhấc chân đi tới trước mặt Đào Hà Chi Thư.
Ánh mắt mọi người cũng tập trung tới đây.
Hít sâu một hơi, bàn tay của vị Danh sư này sờ một cái vào trên sách rồi lập tức thu lại. Thư tịch màu trắng như tuyết trong nháy mắt lắc lư hai lần, ngay sau đó lại phát ra một tiếng thanh minh, một đạo hồng quang lập lòe xuất hiện.
- Hồng quang, đã thông qua!
- Đúng vậy a, quá tốt rồi...
- Có thể đo lường lượng tri thức đã học tập, món bảo vật này quả nhiên quá mạnh mẽ!
Nhìn thấy Đào Hà Chi Thư thực sự giống như lời giới thiệu của Hồng sư, tất cả mọi người đều tràn ngập kích động.
Bên trong nhận biết của rất nhiều người, pháp bảo đều dùng để chiến đấu hoặc là tu vi tăng cao. Thế nhưng dùng để đo lường số lượng tri thức học được, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy.
- Vừa rồi ngươi đã nhìn bao nhiêu quyển sách?
Hồng sư hài lòng gật đầu, hỏi.
- Bẩm báo Hồng sư, ta nhìn được 1,238 bản! Vị Danh sư này gật đầu nói.
- Ừm, không tồi! Gật đầu tán dương, Hồng sư tuyên bố thành tích:
- Liễu Tuyền của Minh Hạ đế quốc thông qua, kế tiếp, Trương Minh Chí tới từ Hằng Sa đế quốc.
Nghe thấy tiếng gọi, người thứ hai đã đi tới, vị Trương Minh Chí này mặc dù tuổi tác chiếm cứ vị trí thứ hai trong chúng nhân. Thế nhưng thực lực chân thật cũng chỉ có Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, cũng không quá nổi bật.
Đi tới trước mặt, hắn đưa tay ra.
Chỉ là, không giống như vừa rồi, Đào Hà Chi Thư không có bất kỳ phản ứng gì, giống như bàn tay của hắn căn bản không có đụng vào bên trên Đào Hà Chi Thư vậy.
- Xem ra không có nhìn được tới tám trăm bản a!
Chờ một hồi, thấy thư tịch không có động tĩnh, tất cả mọi người đều lắc đầu.
- Ta chỉ xem được bảy trăm bảy mươi mốt bản... Trương Minh Chí cười khổ giải thích.
Vốn hắn cho rằng khoảng cách với tám trăm chỉ kém một chút, có lẽ có thể đục nước béo cò. Hiện tại xem ra, Đào Hà Chi Thư vô cùng mạnh mẽ, hắn căn bản không có khả năng gian lận.
- Ừm! Hồng sư gật gật đầu:
- Trương Minh Chí chưa thông qua, mất đi tư cách tham gia thi đấu. Kế tiếp...
Có ví dụ trước mặt, tất cả mọi người đều biết Đào Hà Chi Thư này rất thần kỳ, dựa theo sắp xếp tuổi tác mà nhao nhao tiến lên đo lường.
Một canh giờ sau, 53 người dự thi tham gia tỷ thí, ngoại trừ Trương Huyền, tất cả đã hoàn tất đo lường.
Cửa này khảo hạch trí tuệ, quả nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng. Đã đào thải trọn vẹn mười bảy vị, mà những người này đi qua hỏi nhau, tất cả đều không nhớ đủ 800 bản thư tịch, thậm chí có một người chỉ nhớ được 799 bản, cũng không thông qua. Cho nên chỉ có thể ảm đạm rời khỏi.
- Rất chuẩn!
Nhìn thấy Đào Hà Chi Thư xác nhận không sai một ly, ngay cả chênh lệch một hai bản cũng có thể đoán được rõ ràng mà chi tiết, mọi người không kìm lòng được cảm khái một câu.
Không hổ là bảo vật từ tổng bộ, quá đáng sợ!
Không tính Trương Huyền, hiện tại người thông qua khảo hạch là 35 người, thành tích cao nhất cũng không phải là người có tiếng ủng hộ lớn nhất như La Tuyền, cũng không phải là người trước đó xem thường Trương Huyền như Liêu Vũ Chí. Mà lại là người quen biết cũ của Trương Huyền... Tống Siêu!
Không ngờ lại lóe lên quang mang màu cam, cũng đã cho thấy... Người này đã nhớ được trọn vẹn 1600 bản!
Một canh giờ nhớ được nhiều thư tịch như vậy, gần như là quét mắt một vòng đã nhớ kỹ nội dung, loại trí nhớ này có thể nói là siêu cấp biến thái.
Hắn có thể có loại thành tích này, coi như Trương Huyền cũng cảm thấy rất là ngoài ý muốn.
Tên này thoạt nhìn ngốc ngốc, thế nhưng dù thế nào hắn cũng đều có nghĩ đến phương diện trí nhớ lại có năng lực cường đại như vậy.
Còn Nhược Hoan công tử, hơn một ngàn hai trăm bản, thứ tự xem như khá cao.
- Người cuối cùng, Trương Huyền Trương sư!
Nương theo tiếng la của Hồng sư, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung lên trên người thanh niên vừa tới đã không yên ổn này.
- Trương sư sắp đo lường, ta rất muốn nhìn xem hắn có thể có thành tích như thế nào!
- Chỉ sợ thành tích của hắn không tốt lắm đâu, vừa rồi khi hắn đọc sách, ta đã nhìn kỹ càng hắn. Hắn chỉ lấy ra một quyển sách, sau đó đứng ở chỗ đó ngây người... Năm ngàn quyển sách ở trên giá sách, tổng cộng cũng chỉ có lật mấy quyển... Muốn có thành tích tốt, rất khó!
- Ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ là... Đây chính là Trương sư, hai cửa trước đã nghịch thiên như thế, ta không tin người ta bị đào thải ở cửa này!
- Chúng ta cứ xem một chút đi...
...
Trải qua hai cửa khảo hạch trước, Trương Huyền đã là tiêu điểm của tất cả mọi người rồi. Tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút xem gia hỏa đánh tan hai cửa trước, cửa này có thể làm gia hành động thiêu thân gì hay không.
Thấy né lâu như vậy mà vẫn đến phiên chính mình, vẻ mặt Trương Huyền rất mất tinh thần.
Nửa ngày qua, các loại biện pháp hắn cũng đã suy nghĩ qua, kết quả vẫn như cũ. Không có phương pháp gì cả.
- Quên đi, cứ như vậy đi...
Biết muốn tránh cũng tránh không khỏi, hắn đành phải kiên trì đi tới trước mặt, bàn tay đưa lên trên, sau đó lập tức thu hồi.
Ngay sau đó hắn vội vàng nhìn qua, muốn nhìn một chút xem có thể phát ra quang mang như thế nào.