- Ngươi...
Móng tay của Lục tiểu thư cắm vào trong thịt, ver mặt âm tình bất định. Tỏng ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm, hận không thể nuốt sống kẻ trước mắt này.
Đối với nàng, chuyện làm tỳ nữ là không thể nào, thế nhưng nếu như quỳ xuống thì càng nhục lớn, chuyện này bảo nàng làm, rất khó.
- Đổi điều kiện khác...
Hai hàm răng cắn tới mức suýt vỡ vụn, Lục tiểu thư cố nén tức giận, nói.
- Thiếu gia nhà chúng ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Cái gì cũng không được, ngươi đang cố ý sao? Không quỳ xuống, không làm tỳ nữ cũng được. Như vậy thiếu gia nhà ta còn thiếu một nha đầu làm ấm giường, nếu không ngươi tới làm đi! Chỉ cần phục vụ thiếu gia hài lòng, một vạn linh thạch mà thôi, không tính là cái gì cả!
Nghe nàng tiếp tục từ chối, Tôn Cường mang theo vẻ mặt không vui nói chen vào.
Thứ đồ gì vậy, cũng may thiếu gia dễ tính, đổi lại là hắn, đừng nói là tỳ nữ, làm nha hoàn ấm giường hắn cũng không đồng ý.
- Ngươi nói cái gì?
Cơ thể run rẩy một cái, hai mắt Lục tiểu thư đỏ ửng, hận không thể xé xác kẻ trước mắt này tại chỗ.
- Nói cái gì ngươi nghe không hiểu hay sao?
Tôn Cường lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, nói:
- Thiếu gia, người này cái gì cũng không làm được, kén cá chọn canh như vậy. Tiểu nhân có thể làm chủ hay không?
- Tỳ nữ của ngươi? Cứ tùy tiện!
Trương Huyền vẫy tay, vẻ mặt không coi chuyện này là quan trọng.
Tôn Cường này thoạt nhìn mê mẩn chơi bài uy phong, thế nhưng trên thực tế lại hết sức thông minh, không dưng tự nhiên lại nhận việc vào người. Như vậy nhất định đã có biện pháp.
- Hắn... Tỳ nữ của hắn?
Cơ thể run rẩy một cái, Lục tiểu thư thiếu chút nữa đã thổ huyết.
Nàng tưởng rằng thiếu gia này ngấp nghé dung mạo của nàng, thu bản thân làm tỳ nữ. Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới, căn bản không phải như vậy. Mà là để nàng làm hạ nhân của tên quản gia như vậy...
Hơn nữa, vẻ mặt ngươi ra vẻ không quan trọng là có ý gì?
Thân phận của ta... Ngay cả Hoàng đế Huyễn Vũ đế quốc cũng phải nghênh đón. Nếu như nói ra có thể hù chết ngươi tại chỗ!
Lại còn ra vẻ như vậy... Quả thực nàng đã bị sỉ nhục lớn!
- Đa tạ Thiếu gia!
Nhìn về phía Lục tiểu thư cách đó không xa, Tôn Cường đi quanh một vòng, nhướng mày nói:
- Ngươi quá xấu, coi như muốn làm nha đầu làm ấm giường, thiếu gia nhà ta cũng không muốn. Cho nên có lẽ ngươi cứ tiếp tục làm tỳ nữ đi!
- Xấu? Không muốn nhận?
Lục tiểu thư đã có chút không kìm nén được, suýt nữa cứ thế mà tức điên lên.
Ta thiên sinh lệ chất, ngươi lại còn nói ta xấu? Con mắt ngươi bị làm sao vậy, hay là vẫn đang trút giận ta?
Kỳ thật nàng không biết, Tôn Cường nói như vậy cũng không phải là cố ý chọc giận nàng, mà là suy nghĩ chân thật trong lòng.
Học sinh của thiếu gia, Triệu Nhã, Vương Dĩnh, người nào mà không xinh đẹp hơn so với nàng cơ chứ? Coi như là Mạc Vũ, Triệu Phi Vũ cũng không kém chút nào, thiếu gia cũng không thèm nhúc nhích lấy một chút.
Nàng chỉ là một nữ nhân ngang ngược bốc đồng mà thôi, có thể được thiếu gia vừa ý mới là lạ!
- Chỉ là, cũng làm tỳ nữ, thế nhưng điều kiện của ta không giống với thiếu gia, có giới hạn thời gian, như vậy... Năm tháng đi! Ngươi nợ thiếu gia ta một vạn linh thạch trung phẩm, chia làm năm tháng cũng chính là hai ngàn một tháng. Một ngày là 66 viên, ta cho ngươi cái giá làm tròn, 70 đi!
Giơ ngón tay tính toán, Tôn Cường nhìn qua nàng rồi nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy làm tỳ nữ là ủy khuất, như vậy có thể mua sắm thời gian ở không. Chỉ cần ngươi giao tiền thì có thể khôi phục tự do, làm bất kỳ chuyện gì mà bản thân muốn làm.
- 70? Mua sắm thời gian ở không sao?
Lục tiểu thư sững sờ.
- Không sai. Trong khoảng thời gian ở không này, cũng không phải là tỳ nữ. Nói cách khác, một vạn linh thạch cũng không cần thanh toán ngay lập tức, có thể trả từng ngày. Chỉ cần trong vòng năm tháng trả hết nợ thì coi như không phải làm hạ nhân. Cũng không có loại thân phận này. Còn vì sao mà một ngày là 70 viên, mà không phải là 66, là bởi vì mua từng ngày sẽ đắt hơn một chút. Nếu tính tiền tháng, sẽ rẻ hơn một chút!
Tôn Cường nói.
- Tính tiền tháng, phụt...
Vừa rồi nàng cảm thấy phương pháp này của đối phương còn có thể thực hiện được. Thế nhưng sau khi nghe được câu này, Lục tiểu thư thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi.
Làm sao nói gần nói xa, bản thân nàng lại trở nên giống như thương phẩm, có thể tùy ý mua bán cơ chứ?
Còn thanh toán, tính tiền tháng...
Càng nghĩ càng phát điên, suýt chút nữa đã bùng nổ.
Chỉ là, sau khi tức giận, nàng suy nghĩ kỹ một chút. Quả thực phương pháp này đúng là không tồi.
Nàng có thân phận như thế, đi làm tỳ nữ của một quản gia, nhất định là không được. Trả nợ theo ngày, chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày, trở về nhà là sẽ có thể trả đủ linh thạch. Có thể nhẹ nhõm giải thoát loại quan hệ này!
- Được, ta đồng ý!
Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Lục tiểu thư gật đầu.
- Không tồi!
Nghe thấy Tôn Cường sắp xếp như vậy, hai mắt Trương Huyền không khỏi sáng lên.
Không hổ là thương nhân, thủ đoạn đúng là không tệ.
Một hơi lấy ra một vạn linh thạch, đổi lại là ai cũng rất khó làm được, cũng sẽ cảm thấy bất lực. Thế nhưng đổi thành thanh toán theo ngày, n hư vậy sẽ trở thành rất ít, áp lực ẽ không lớn như vậy nữa.
Giống như trả góp kiếp trước vậy, rõ ràng linh thạch phải giao sẽ nhiều hơn. Thế nhưng người người đều đâm đầu vào, lại còn không biết mệt.
- Lục... Tiểu thư!
Không nghĩ tới nàng lại đồng ý chuyện này, người thanh niên kia rất là gấp gáp.
Người khác không biết thân phận của vị Lục tiểu thư này. Thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng, làm tỳ nữ... Nói đùa cái gì vậy?
Một khi tin tức truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc sẽ nổi điên!
- Chuyện của ta, bản thân ta sẽ làm chủ!
Lục tiểu thư hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng...
Gân xanh trên đầu người thanh niên kia kéo căng lên.
- Được rồi, các ngươi có chuyện gì thì về sau lại thương nghị. Từ giờ trở đi ngươi chính là tỳ nữ, nếu như không có tiền thì cũng nhanh chuẩn bị một chút để hồi phủ với chúng ta!
Cắt ngang lời đối thoại của hai người, Tôn Cường nói.