- Hấp thu như vậy quá chậm...
Hấp thu một hồi, phát hiện linh khí trong Trì Nhãn quả thực có lợi ích rất lớn với linh hồn, nhưng trải qua thân thể loại bỏ, không chỉ hiệu quả yếu hơn không ít mà tốc độ cũng đã biến thành cực kỳ chậm chạp.
Hơn nữa, thân thể giống như là một cái gông xiềng, linh hồn giống như bị vây ở trong lồng sắt, mỗi khi gia tăng một chút đều sẽ phải tốn thời gian cực dài.
- Có cần Vu hồn ly thể hay không?
Trong lòng hắn khẽ động.
Linh hồn đặt ở bên trong thân thể, thân thể chính là một tấm bình phong thiên nhiên, nếu như... Lấy nó ra, trực tiếp đối diện với linh khí này thì sao a?
Không biết tốc độ tiến bộ sẽ càng nhanh hơn một chút hay không?
- Thử một chút!
Nhìn thoáng qua, thấy nhị nữ chung quanh đang nhắm mắt tu luyện, những người khác cũng không nhìn thấy nơi này. Tinh thần khẽ động, vận chuyển công pháp Vu Hồn sư, một đạo hồn phách giống hắn như đúc từ chỗ mi tâm bay ra.
Vu hồn vừa tiến vào Trì Nhãn thì đã lập tức cảm thấy linh khí nồng nặc tràn ngập tứ chi bách hải, tinh thần phấn chấn.
- Làm như vậy quả nhiên có thể nhanh hơn không ít!
Ánh mắt hắn sáng lên.
Còn chưa bắt đầu tu luyện thì đã cảm thấy tốc độ linh khí tẩm bộ linh hồn so với vừa rồi còn nhanh hơn. Trương Huyền không do dự nữa, vận chuyển công pháp, điên cuồng hấp thu.
Ầm ầm!
Toàn bộ Trì Nhãn lập tức lắc lư, linh khí hùng hồn tuôn về phía hồn phách, khiến cho hồn thể của hắn dần dần gia tăng.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ có công pháp Thiên Đạo Vu hồn Hóa Phàm ngũ trọng, không có cách nào đột phá đến lục trọng. Chỉ có điều, giống như chân khí vậy, đạt tới đỉnh phong, tích lũy càng nhiều thì sẽ càng khiến cho hồn thể trở nên càng lúc càng lớn.
Cũng giống như nước và thủy ngân vậy.
Đẳng cấp khác biệt, tương đương với sự khác biệt giữa cả hai là khác biệt từ bản chất.
Nhưng cùng là thủy ngân, một vạc nước và một hồ nước tất nhiên sẽ không giống nhau được, đây chính là chênh lệch về lượng.
Mặc dù hiện tại hắn không có công pháp Thiên Đạo Vu hồn Hóa Phàm lục trọng, thế nhưng lại có thể để cho Vu hồn Hóa Phàm ngũ trọng càng lúc càng lớn, hội tụ càng nhiều hồn lực hơn.
- Ồ?
Hắn vừa mới bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí thì Phi nhi công chúa cách đó không xa đã nghe được tiếng linh khí xao động. Nàng không nhịn được nhìn qua, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ tại chỗ, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Chỉ thấy Thanh Thần hương bên người Trương Huyền đã thiêu đốt mất hai cây, cái thứ ba thậm chí còn đã bắt đầu cháy, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn.
Thật hay giả vậy?
Lúc này mới... Bao lâu?
Năm phút đồng hồ? Hay là mười phút đồng hồ?
Thanh Thần hương người ta cần ba ngày mà ngươi chỉ trong năm phút đồng hồ đã sử dụng hết?
Ngươi ăn thứ đồ chơi này hay sao chứ?
Thân thể mềm mại run rẩy một cái, Phi nhi công chúa tức giận tới mức muốn thổ huyết.
Vốn nàng cho rằng mình thân là cường giả Hóa Phàm lục trọng, linh hồn mạnh mẽ, đối phương so đấu với nàng, tất nhiên sẽ không có phần thắng. Thế nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới... Phía bên mình vừa mới bắt đầu, ngay cả đầu Thanh Thần hương còn chưa cháy được hết thì người ta đã sắp sử dụng hết ba cây...
Có cần khoa trương như vậy hay không!
Như vậy còn so sánh thế nào nữa? Chẳng lẽ lại thua nữa hay sao?
- Chuyện gì xảy ra?
Lạc Thất Thất cũng bị linh khí tiếng xao động làm cho bừng tỉnh, nhìn thấy Thanh Thần hương của Trương Huyền, thiếu chút nàng cũng đã bị hù chết:
- Hương của hắn...
- Hắn sắp hút xong rồi, bảo ta đánh cược như thế nào đây...
Phi nhi công chúa sắp muốn khóc.
- Cái này...
Lạc Thất Thất vò đầu.
Hai người đều không phải là Vu Hồn sư, càng không có Minh Lý Chi Nhãn, Vu hồn của Trương Huyền giấu ở trong nước hồ. Dưới linh khí vờn quanh, căn bản không nhìn thấy được. Mà từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng hắn chỉ bằng vào tu luyện đã hấp thu hết linh khí ở chung quanh.
- Ừm?
Nghe thấy hai người thảo luận, Trương Huyền từ trong tu luyện tỉnh lại, Vu hồn quay về thân thể. Khi ngẩng đầu nhìn Thanh Thần hương trước mặt một chút, hắncũng không kìm lòng được mà giật nảy mình.
- Ai trộm Thanh Thần hương của ta đi rồi?
Lông mày nhướng lên, hắn không nhịn được la lên một tiếng.
Mới vừa rồi còn là ba cây, làm sao trong nháy mắt đã biến thành nửa cái rồi? Ai dám trộm đồ vật của ta?
- Trộm?
Hai nữ đồng thời im lặng:
- Là tự ngươi hấp thu hết...
- Ta sao?
Trương Huyền sững sờ:
- Không phải chứ, linh khí trong này ít như vậy, làm sao có thể dùng ba ngày được chứ?
Mới vừa hấp thu hắn còn không có cảm thấy được cái gì mà linh khí đã gần như hao hết, thật hay giả vậy chứ?
Hắn còn muốn mượn Hóa Thanh trì này hấp thụ nhiều một chút, khiến cho thực lực tăng vọt, còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc... Có cần chơi người ta như thế hay không?
- Ít?
Nghe thấy hắn cảm khái, hai hàng lông mi của Phi nhi công chúa và Lạc Thất Thất đồng thời giật giật.
Vừa rồi các nàng cũng tu luyện, mặc dù Trì Nhãn không lớn, thế nhưng linh khí trong đó lại hết sức đầy đủ, bất kể tu luyện như thế nào cũng không tiêu hao hết được. Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới phát giác ra được ít đi!
- Có lẽ là lão sư hấp thu quá nhanh... Rốt cuộc làm sao lão sư có thể làm được như vậy chứ?
Lạc Thất Thất không nhịn được nói.
Vừa rồi lúc vị Trương sư này tu luyện, Trì Nhãn sôi trào, linh khí xao động. Đây là do hấp thu quá nhanh đưa tới, một Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, không chỉ riêng linh hồn có thể hấp thu linh khí, mà còn nhanh như thế...
Làm sao đối phương làm được?
- Đúng vậy a, có phải ngươi đang gian lận hay không?
Đôi mi thanh tú của Phi nhi công chúa nhíu lại.
Ngay cả vị thiên tài số một số hai năm thứ hai như Lạc Thất Thất cũng nhìn không hiểu, cũng không thể nào hấp thu nhanh được như vậy. Không phải tên này đang gian lận đó chứ?