Nhẹ nhàng cười một tiếng, thần sắc của Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua:
- Ngươi... Còn không phải viện trưởng a?
Người khác kính hắn, hắn kính người khác.
Mới mở miệng liền nhục danh tiếng của Danh Sư, trục xuất sư môn... Coi như tính khí của hắn khá hơn nữa, cũng có chút nhịn không được.
Danh Sư, nặng nhất thanh danh.
Nguyên nhân chính là như thế, dù biết rõ cứu chữa Ngụy Như Yên sẽ hao tổn linh hồn, nguyên thần bị hao tổn, cũng sẽ không tiếc.
Đối phương mới mở miệng, liền rêu rao khắp nơi, trục xuất sư môn, tương đương với trần trụi nhục mạ, đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.
- Làm càn! Ngươi có biết đang nói chuyện với người nào không?
Không nghĩ tới một tân sinh lại dám phản bác, Vưu phó viện trưởng tức giận đến sắc mặt trầm xuống.
- Nói chuyện với người nào, ta tự nhiên biết, Danh Sư lục tinh Vưu Hư, Y Sư học viện phó viện trưởng! Ta biết nói chuyện với ai, nhưng ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?
Sống lưng thẳng tắp, cả người như một cây trường thương, mang theo khí tức lăng lệ, Trương Huyền ngạo khí bức người.
- Tại hạ là khách quý của Mạc đường chủ, Mi, Triệu, Vệ viện trưởng, cầm trong tay ba lệnh bài trưởng lão; có hai đại chức nghiệp Luyện Khí sư lục tinh, Kinh Hồng sư lục tinh! Tùy ý vũ nhục ta, mở miệng uy hiếp... Ta nhìn không phải ta làm càn, mà là ngươi đi?
Tôn nghiêm của Danh Sư không thể nhục.
Huống chi, hắn là Thiên Nhận Danh Sư!
- Ngươi...
Vưu phó viện trưởng híp mắt lại.
Sự tình của Trương Huyền, hắn nghe qua, vừa đến học viện, liền làm dư luận xôn xao, lão sinh tân sinh vỡ tổ không nói, lão sư tầm đó cũng thảo luận kịch liệt.
Đối với loại người không tuân thủ quy củ này, bản thân hắn liền không thích, muốn giáo huấn một lần, cho cái ra oai phủ đầu, không nghĩ tới, thế mà bị ở trước mặt phản bác.
Đối phương nói không sai, cầm trong tay lệnh bài trưởng lão của ba đại viện trưởng, tương đương với những trưởng lão này đích thân tới, thật đuổi hắn đi, tương đương với không nể mặt bọn họ, quả thực không ổn thoả.
Mặc dù hắn cũng là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, nhưng so với rất nhiều viện trưởng vẫn kém một bậc.
- Tại hạ mang theo thuộc hạ tới, chỉ là muốn mua Thánh dược, có điều kiện gì, nói là được, đường đường Danh Sư lục tinh, nhưng nhằm vào cá nhân ta, tùy ý vũ nhục, nếu như ta báo chuyện này cho học viện, không biết học viện có thể điều tra hay không?
Không để ý tới đối phương phẫn nộ, Trương Huyền hừ lạnh.
- Ngươi... Ngươi rất tốt!
Không nghĩ tới bản thân nhất thời giận ngữ, bị đối phương bắt tay cầm, sắc mặt của Vưu Hư phó viện trưởng tái xanh.
Danh Sư coi trọng thân phận, đường đường Danh Sư lục tinh, không bán thì không bán, mở miệng vũ nhục một vị Luyện Khí sư lục tinh, quả thực làm trái phong độ cùng uy nghiêm của Danh Sư.
Thật muốn báo lên học viện, trừng phạt lớn chắc chắn sẽ không có, nhưng nhắc nhở là tránh không khỏi, một khi truyền đi, làm không cẩn thận sẽ càng thêm mất mặt.
Đã sớm nghe nói gia hỏa này quỷ dị cực kỳ, không nghĩ tới, nói cũng sắc bén như vậy.
Biết tiếp tục đấu võ mồm với đối phương, làm không cẩn thận còn phải ăn thiệt thòi, Vưu Hư phó viện trưởng không dây dưa vấn đề này nữa:
- Thập Diệp hoa, là ta vất vả bồi dưỡng, nếu quả thật muốn mua, cũng không phải là không thể bán!
Thấy hắn đột nhiên đổi giọng, Trương Huyền cùng Ngụy Trường Phong liếc mắt nhìn nhau, từng người nghi hoặc.
- Nhưng giá cả sẽ cao chút!
Vưu phó viện trưởng nói.
- Mời nói!
Ngụy Trường Phong ôm quyền.
Mặc dù không biết vì cái gì đối phương đột nhiên cải biến ý, nhưng có thể bán ra, dù sao cũng tốt hơn mua không được.
- Ta cần một gốc Vân Vụ hoa, nếu như ngươi có thể ở trong hai ngày, lấy tới cho ta một gốc, có thể trực tiếp đưa ngươi Thập Diệp hoa!
Vưu phó viện trưởng nói.
- Vân Vụ hoa?
Trương Huyền cau mày.
Mặc dù hắn là Y Sư tứ tinh, lý giải không ít dược liệu, nhưng chưa từng nghe qua loại thuốc này.
Đang muốn hỏi một chút, đến cùng là cái gì, chỉ thấy sắc mặt của Ngụy Trường Phong trắng nhợt, thân thể run rẩy.
- Ngươi biết thứ này?
Trương Huyền nhịn không được hỏi.
- Vân Vụ hoa, là một loại cây cối đặc hữu ở Vân Vụ lĩnh trong Hồng Viễn sơn mạch, cũng không phải dược liệu... bỏ lá vào nước đun sôi, sẽ sinh ra hơi nước nồng đậm, tựa như mây mù, cực kỳ đẹp mắt, là một loại lá trà trân quý!
Ngụy Trường Phong nói.
- Lá trà? Dùng một gốc trà, đổi lấy Thập Diệp hoa?
Trương Huyền sững sờ.
Thập Diệp hoa là dược vật Thánh cấp, giá trị ít nhất mười viên linh thạch thượng phẩm trở lên, dùng một gốc trà trao đổi... Có phần quá rẻ đi!
- Ân!
Ngụy Trường Phong gật đầu, muốn nói cái gì, cuối cùng ngừng lại, mà ngẩng đầu nhìn về phía Vưu phó viện trưởng:
- Tốt, ta đáp ứng!
- Vậy là tốt rồi, ta liền chờ tin tức tốt của ngươi!
Vưu phó viện trưởng nhẹ nhàng cười một tiếng, khoát tay áo.
- Yên tâm! Chỉ hy vọng ngươi có thể tuân thủ ước định, đến lúc đó cho ta Thập Diệp hoa!
Hít sâu một hơi, Ngụy Trường Phong xiết chặt nắm đấm, lập tức gọi Trương Huyền một tiếng:
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi!
Thấy bọn họ thương nghị xong, Trương Huyền cũng không nhiều lời, hai người đi ra tiểu viện.
Mới vừa rời đi, Tôn Nguyên nhịn không được nhìn về phía lão giả trước mắt:
- Lão sư, Vân Vụ lĩnh Thánh thú tụ tập, coi như người tinh thông thuần thú như Mi viện trưởng, thực lực lại mạnh mẽ tiến vào, cũng rất khó trở về... Ngươi để Ngụy các chủ đi hái Vân Vụ hoa, có phải quá nguy hiểm hay không?
- Nguy hiểm? Ta đương nhiên biết nguy hiểm. Ngụy Trường Phong làm những chuyện kia, ngươi cũng không phải chưa nghe qua... Loại gieo họa này, chết tốt nhất! Còn Trương Huyền kia, mắt không trưởng ấu, không biết tôn ti, cùng đi tốt nhất, không đi, cũng cho hắn biết, Danh Sư lục tinh... Không phải có thể tuỳ tiện đắc tội!
Vưu phó viện trưởng cười lạnh.