- Vậy thì quá tốt rồi...
Nghe được Tôn Cường nói lão sư không có vấn đề, Trịnh Dương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, tràn đầy hưng phấn quay đầu nhìn ra ngoài:
- Vào đi!
- Vâng!
Nghe được hắn nói, ngoài cửa có một thanh niên đi đến, tay cầm một chuôi trường thương, khí tức toàn thân ngưng tụ, như lợi kiếm phá không mà ra.
Chừng ba mươi tuổi, trên mặt góc cạnh rõ ràng, cho người ta một loại cảm giác cương nghị.
- Cường thúc, Vương Dĩnh, Lưu Dương, đây chính là học sinh ta mới thu!
Trịnh Dương nhìn mọi người giới thiệu.
- Học sinh Tiết Chân Dương, gặp qua chư vị!
Thanh niên ôm quyền.
- Tiết Chân Dương? Tu vi của ngươi... dường như mạnh hơn Trịnh Dương không ít a? Vì sao bái hắn làm thầy?
Tôn Cường nhíu mày.
Mặc dù hắn không nhìn ra tu vi của đối phương đến cùng cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối vượt qua Trịnh Dương.
Người mạnh như thế, vì sao phải bái một người trẻ hơn mười mấy tuổi làm thầy?
- Nghe đạo có tuần tự, thuật nghiệp hữu chuyên công, mặc dù tu vi của ta mạnh hơn Trịnh lão sư, nhưng lý giải thương pháp kém xa tít tắp, có thể học tập hắn, là vinh hạnh của ta!
Tiết Chân Dương cung kính nói.
Tiết Chân Dương này, chính là Danh Sư học viện Chân Dương hội hội trưởng, gia hỏa muốn khiêu chiến Trương Huyền kia.
Hắn một lòng muốn tu luyện Lạc Diệp thương pháp tới đệ thập trọng, mới rời học viện rèn luyện, trong lúc vô tình thấy được Trịnh Dương thi triển thương pháp.
Mặc dù tu vi người sau kém xa hắn, nhưng lý giải thương pháp đã đạt tới cảnh giới nhân thương hợp nhất, uy lực kinh người.
Hàn huyên vài câu, phát hiện hắn lý giải đối với thương pháp, càng đạt đến cảnh giới từ phức tạp về đơn giản, nhắm thẳng đại đạo, lúc này mới không nhịn được muốn theo học tập.
Có thể đoán được, chỉ cần nghiêm túc học tập, hẳn là không bao lâu, liền có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Lạc Diệp thương pháp đệ thập trọng, quét ngang Trương Huyền, một lần nữa chấn hưng uy danh của Chân Dương hội!
Danh Sư học tập người thực lực thấp hơn bản thân, cũng không phải sỉ nhục gì, trái lại cực kỳ thịnh hành.
Khổng sư cũng từng học tập người tu vi yếu hơn mình, đối với Danh Sư, đệ tử không cần không bằng thầy, thầy không cần hơn đệ tử mọi mặt, nghe đạo có tuần tự, thuật nghiệp hữu chuyên công, chỉ như thế mà thôi.
- Cũng phải!
Tôn Cường nhẹ gật đầu.
Làm quản gia của Danh Sư, thiếu gia cũng là Danh Sư, biết thế giới này tôn sùng sư đạo.
Rõ ràng người sở trường liền có thể làm thầy.
Trịnh Dương nhận được thiếu gia thân truyền, giảng dạy một tiểu nhân vật không biết tên, cũng không tính là gì.
- Được rồi, mấy ngày nay mọi người không cần đi tìm phủ đệ, vẫn tu luyện như cũ đi. Trịnh Dương, nếu ngươi muốn dạy hắn thương pháp cũng được, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi báo cáo cho thiếu gia!
Thấy tên này là chân tâm thật ý muốn bái sư, Tôn Cường không nói thêm lời.
- Ân!
Trịnh Dương gật gật đầu, nhìn Tiết Chân Dương:
- Mấy ngày nay ngươi liền theo ta học tập cho giỏi, chờ học tốt, ta sẽ dẫn ngươi gặp sư phụ ta, lão nhân gia ông ta lý giải đối với thương pháp, lợi hại hơn ta gấp mười lần! Đến lúc đó, đừng cho ta mất mặt!
Vừa nói, trong mắt Trịnh Dương lộ ra vẻ sùng bái.
- Lão sư yên tâm, ta sẽ cố gắng, sẽ không để cho sư tổ thất vọng!
Tiết Chân Dương gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy kích động.
Khó trách một mực nghe nói cao thủ ở dân gian, tùy tiện gặp phải một người, thương pháp liền lợi hại như vậy, còn có lão sư so với hắn lợi hại gấp mười lần...
Có thể theo bọn hắn học tập, đột phá Lạc Hoa thương đệ thập trọng, tuyệt đối không khó, thậm chí... sẽ còn đi cao hơn, đến lúc đó, tuyệt đối có thể đánh Trương Huyền hoa rơi nước chảy, cho hắn biết... Thương pháp chi đạo, ai mới thật sự là Vương giả!
- Ân, hiện tại ta cùng Vương Dĩnh sư bá của ngươi đối luyện một chút, ngươi thừa cơ nhìn xem ta vận dụng thương pháp!
Trịnh Dương lấy ra trường thương, nhìn lại.
Truyền thụ võ kỹ, không chỉ có chiêu thức, lĩnh ngộ, trọng yếu nhất vẫn là đối chiến.
Chỉ có đối chiến, mới có thể phát huy kỹ xảo cùng năng lực của võ kỹ, để cho người ta lĩnh ngộ càng sâu.
- Được!
Hai mắt Tiết Chân Dương tỏa ánh sáng.
- Vương Dĩnh, phiền toái...
Hắn nhướng mày, trường thương duỗi ra, nhẹ nhàng lắc một cái, phát ra thanh âm chói tai, thẳng tắp đâm tới Vương Dĩnh cách đó không xa.
Sư tỷ đệ bọn họ thường xuyên luận bàn, đối với chiêu số cùng thực lực của song phương hết sức quen thuộc, nhìn thấy thương này đâm tới, Vương Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, dừng bước, cả người tựa như huyễn ảnh, tránh thoát phong mang, nhắm mũi thương đá tới.
Hô!
Thối ảnh tựa như điện, cả người Vương Dĩnh giống như hồ điệp xuyên hoa, rõ ràng đang thi triển võ kỹ, nhưng cho người ta một loại cảm giác như thưởng thức cái đẹp, không gì sánh được.
- Thân pháp thật là lợi hại, thối công thật lợi hại...
Con ngươi co vào, thân thể Tiết Chân Dương không tự chủ được run rẩy.
Vị Vương Dĩnh sư bá này, tu vi kém xa hắn, nhưng lĩnh ngộ đối với thân pháp, thối công, coi như những lão sư võ kỹ ở học viện, đều kém xa tít tắp.
Thậm chí... Lão sư hắn Võ Kỹ học viện viện trưởng Cần Trường Thanh, tựa hồ cũng thi triển không ra, đơn giản như vậy, nhưng không có sai lầm chút nào, nhắm thẳng vào đại đạo ảo diệu.
Hô hô hô hô!
Rất nhanh, hai người giao thủ xong xuôi, Tiết Chân Dương nhìn như si như say.
Bất kể là thương pháp, hay thân pháp, thối công, đều để tâm hắn sinh rung động, bội phục không thôi.
- Trịnh Dương, ngươi đã thu học sinh, không bằng ta cũng cho ngươi chút uy phong!
Thấy Trịnh Dương thu thương, một bên Lưu Dương cười nói.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, tâm tính thiếu niên, nhìn thấy đồng bạn thu học sinh, tất cả đều lòng ngứa ngáy khó nhịn.
- Được!