Đây là nơi linh khí hội tụ nhất của toàn bộ phủ đệ, trồng dược liệu ở chỗ này, có thể duy trì mới mẻ tốt hơn, không đến mức khô héo.
Sau khi trồng xong, tinh thần khẽ động, lại nhỏ mấy giọt Địa Mạch linh dịch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dùng Thập Diệp hoa ôn dưỡng linh hồn, nhất định phải duy trì hoạt tính của nó mới được, nếu không, một khi đóa hoa khô héo, linh hồn tẩm bổ trong đó, cũng sẽ tùy theo tử vong.
Lại từ không gian giới chỉ lấy ra mấy chục cây trận kỳ, cắm ở bốn phía, bố thành trận pháp, phòng ngừa người bên ngoài bất ngờ xông vào.
Làm xong những chuyện này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi trở về phòng, chỉ thấy Lạc Thất Thất cùng Hồ Yêu Yêu tới.
- Lão sư, tòa phủ đệ này, thật là của ngươi?
Lạc Thất Thất đến bây giờ cũng không tin.
Cũng khó trách, nơi này thực quá hào hoa, thậm chí không kém hoàng cung, vô duyên vô cớ liền đưa cho lão sư, đổi lại ai cũng sẽ cảm giác giật mình.
Trương Huyền gật đầu:
- Đi vào trong nói đi!
Nói xong đi vào đại sảnh.
Hai người nối đuôi nhau mà vào.
- Hồ Yêu Yêu, ngươi xác định nơi này chính là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử?
Tinh thần khẽ động, Trương Huyền truyền âm qua.
- Xác định!
Hồ Yêu Yêu gật đầu.
Thấy nàng không chút do dự, Trương Huyền cau mày.
Hắn cùng Lạc Thất Thất tìm kiếm chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, mục đích là vì tìm kiếm bảo tàng, mà ở trong đó, không biết thay chủ mấy lần, đủ loại trang hoàng, sửa chữa lại, cũng không biết kinh nghiệm bao nhiêu hồi, cho dù có bảo tàng, chỉ sợ cũng sớm bị người đào đi!
- Trương sư cố chấp tìm kiếm chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử như thế, nếu ta đoán không sai, có phải là vì bảo tàng năm đó hắn lưu lại không?
Đang suy tư, liền nghe thanh âm nhàn nhạt của Hồ Yêu Yêu vang lên.
- Bảo tàng? Bảo tàng gì?
Trương Huyền ra vẻ không biết.
- Các ngươi không cần giấu diếm ta, sự tình hai vị tìm được di thể của Ngô Dương Tử tiền bối, mặc dù Luyện Khí học viện không truyền ra ngoài, nhưng Yêu Nguyệt hội ta, có không ít học viên của Luyện Khí học viện, đã biết tin tức!
Hồ Yêu Yêu nhìn qua:
- Tìm được thi thể tiền bối, sự tình bảo tàng khẳng định cũng liền biết!
- Ngô Dương Tử tiền bối, đã mất tích hơn hai nghìn năm, coi như tìm được thi thể, người từ lâu qua đời, làm sao có thể có tin tức bảo tàng gì...
Trương Huyền lắc đầu.
- Ha ha! Trước đó, hỏi thăm ta chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, ta liền biết các ngươi đánh ý định gì, chỉ là các ngươi không nói, ta cũng không nói thẳng ra mà thôi!
Hồ Yêu Yêu nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa khôi phục thần thái như yêu nghiệt:
- Các ngươi yên tâm, sự tình Ngô Dương Tử tiền bối từng lưu lại bảo tàng, toàn bộ Hồng Viễn thành, chỉ có một mình ta biết, không cần lo lắng tiết ra ngoài!
- Ồ? Ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn hỏi, đến cùng ngươi và Ngô Dương Tử tiền bối có quan hệ gì, sao biết chuyện của hắn cặn kẽ như vậy?
Thấy đối phương nói rõ, cũng không giấu diếm, Trương Huyền chẳng muốn ngụy trang nhìn lại.
Nữ nhân này, khẳng định nơi này là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, liền sinh lòng nghi hoặc, hiện tại lại nói ra bảo tàng, để hắn rất sinh nghi.
- Ta không nói ra, các ngươi cũng sẽ không tin tưởng...
Hồ Yêu Yêu nhẹ gật đầu, đột nhiên hít sâu một hơi, chân khí vận chuyển.
Ông!
Thân thể mềm mại thon dài chấn động, cơ bắp toàn thân giống như tản mát ra ánh sáng, khí tức tăng nhiều.
- Ngũ Diệu Kim Thân?
Lạc Thất Thất kinh hô, nhịn không được cùng Trương Huyền liếc mắt nhìn nhau.
Hai người bọn họ đều tu luyện qua, không phải cái khác, chính là bí tịch độc môn của Ngô Dương Tử... Ngũ Diệu Kim Thân!
Bộ công pháp luyện thể này, không phải nói sớm đã thất truyền sao?
Vì cái gì Hồ Yêu Yêu biết?
Hơn nữa nhìn bộ dáng, đắm chìm đã có thời gian không ngắn, đã đạt đến đệ nhị trọng, so với Trương Huyền cũng không kém chút nào.
- Không sai, đây là Ngũ Diệu Kim Thân!
Hồ Yêu Yêu ngừng vận chuyển, gật đầu:
- Là tiền bối của ta lưu lại bí tịch độc môn.
- Tiền bối của ngươi? Ngũ Diệu Kim Thân không phải... Chẳng lẽ...
Lạc Thất Thất sững sờ.
- Kỳ thật ta không phải họ Hồ, mà là họ... Ngô!
Hồ Yêu Yêu nói:
- Ngô Dương Tử, chính là Tiên Tổ của ta!
- Ngươi đã là hậu nhân của Ngô Dương Tử tiền bối, vì sao phải sửa họ Hồ?
Trương Huyền kỳ quái.
Ngô Dương Tử là Luyện Khí đại tông sư, địa vị tôn sùng, được người tôn kính, làm hậu nhân của hắn, vì sao phải mai danh ẩn tích? Không dám công bố?
- Không mai danh ẩn tích, sợ là một nhánh này của chúng ta, sớm đã bị người đuổi tận giết tuyệt!
Hồ Yêu Yêu hừ lạnh.
- Đuổi tận giết tuyệt?
Trương Huyền cau mày:
- Nơi này là Danh Sư học viện, có người dám động thủ với các ngươi?
Hồng Viễn đế quốc, có Danh Sư học viện, có Danh Sư đường, có người nào dám hạ thủ với hậu nhân của Ngô Dương Tử?
- Nào chỉ là dám... chẳng lẽ ngươi cho rằng, Ngô Dương Tử Tiên Tổ, dễ dàng bị người bắt đi như vậy? Ngay cả cơ hội truyền lại tin tức cũng không có?
Hồ Yêu Yêu nhịn không được nói.
- Cái này...
Trương Huyền chần chờ.
Ngô Dương Tử bị bắt ở Địa Cung, hắn tiến vào, một mực có chút kỳ quái.
Khôi lỗi trong đó, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thánh giả nhất trọng, loại thực lực này ở Hồng Viễn đế quốc xem như không yếu, nhưng muốn đối phó một người bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá Luyện Khí sư thất tinh, chỉ sợ vẫn rất khó làm được.
Chẳng lẽ... Trong đó có bí mật gì không muốn người biết?