Thành thú sủng của Trương Huyền, đã không còn tôn nghiêm của Vương giả trước đó, mấy Đại Thánh thú đồng loạt an ủi.
- Để ta thần phục? Nằm mơ!
Thấy tất cả thuộc hạ đều phản bội, Hoàng Kim Hùng Hổ thú mặt mũi dữ tợn:
- Các ngươi không nghi ngờ, vì cái gì nơi này có thể hội tụ nhiều Địa Mạch linh dịch như vậy, để cho Linh thú, Thánh thú chúng ta sử dụng mà không suy kiệt sao? Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú gào thét một tiếng, giãy dụa đứng dậy, thân thể nhoáng một cái, nhảy vào trong ao đã khô cạn cách đó không xa, thanh âm chậm rãi.
- Hoàng tôn kính, xin ban cho ta lực lượng, diệt trừ những Thú tộc phản bội này...
Lần này nói không phải ngôn ngữ nhân loại, mà là Thượng Cổ thú ngữ.
- Hoàng?
Nghe được thú ngữ, Trương Huyền nhíu mày, một dự cảm bất tường từ trong lòng xông ra. Trước đó hắn liền kỳ quái, đồ vật hiếm có như Địa Mạch linh dịch, coi như địa hình của Vân Vụ lĩnh đặc thù, muốn ngưng tụ nhiều như vậy, cũng không có khả năng, hiện tại xem ra, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Linh thú, Thánh thú nơi này thực nhiều lắm. Vật cạnh thiên trạch, bất kỳ chỗ nào, số lượng cường giả đều có hạn. Nhiều Linh thú như vậy, tu vi đều cao như vậy, muốn nói không khiến người ta kỳ quái, đó là giả.
Mi trưởng lão cũng biến sắc, hắn là Thuần Thú sư lục tinh đỉnh phong, mặc dù không hoàn toàn biết Thượng Cổ thú ngữ, nhưng cũng có thể nghe hiểu một chút, lúc này đối phương dùng thú ngữ tiến hành một loại nghi thức, triệu hoán đặc thù nào đó. Một khi thành công, tất nhiên sẽ xuất hiện biến cố.
- Viện trưởng...
Tràn đầy lo lắng, vội vàng nhìn về phía Trương Huyền.
- Đừng có gấp, này có khả năng liên quan tới bí mật Ngô Dương Tử tiền bối mất tích mà ngươi nói...
Trương Huyền nhíu mày.
Thuần phục đám người Xích Viêm Sư, tự nhiên cũng hỏi thăm một ít chuyện, nhưng những người này đều chỉ có thể coi là nhân tài mới nổi, gần một ngàn năm nay mới trưởng thành, chuyện trước đó cũng không rõ ràng.
Căn cứ miêu tả của bọn nó, tất cả bí mật đều khống chế ở trên người Hoàng Kim Hùng Hổ thú. Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới nắm giữ quyền uy không thể khiêu chiến ở Vân Vụ lĩnh, là người thứ nhất danh xứng với thực.
Ầm ầm!
Trong lúc nói chuyện, linh khí nồng nặc từ chỗ sâu trong hang núi lăn mình mà đến, tựa như trời sụp, đè lên mọi người không thở nổi. Nguyên bản trong ao chứa đựng linh dịch, giờ phút này như một tế đàn to lớn, Hoàng Kim Hùng Hổ thú tựa hồ hiến tế cái gì đó, thu hút cỗ uy áp cường đại này hạ xuống.
- Thật mạnh...
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, vẻ mặt Mi trưởng lão trắng bệch, cả người kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, cắn răng gắng gượng. Thực sự quá cường đại, đâm thẳng tâm linh, coi như hắn là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, cũng có chút chống chọi không được.
- Viện trưởng...
Thực lực như hắn cũng không thể chống cự, viện trưởng làm sao bây giờ? Vội vàng nhìn về phía trước, chỉ thấy viện trưởng cách đó không xa, lưng eo thẳng tắp, nhíu mày, lạnh lùng nhìn phía trước, như không có cảm nhận được áp lực.
Toàn thân Mi trưởng lão chấn động, hắn cũng chống chọi không được, Vương giả như Xích Viêm Sư càng là nằm một chỗ, nhưng viện trưởng một chút việc cũng không có, chuyện này sao có thể?
Ầm ầm!
Trong lòng khiếp sợ còn chưa kết thúc, linh khí ở trên không trung, giống như ngưng tụ thành thực chất, một hư ảnh uyển như sương khói ngưng tụ thành Thanh Giác Long thú, lơ lửng ở phía trên, cho người ta một loại ảo giác nghiền nát linh hồn.
- Hậu nhân của ta, kêu gọi ta làm gì?
Thanh âm hùng vĩ vang lên, nói vẫn như cũ là Thượng Cổ thú ngữ, nhưng cho người ta cảm giác xuyên việt thời không.
- Đây là... Thượng Cổ thú ngữ thuần túy!
Mi trưởng lão lạnh cả người.
Hậu nhân bắt chước thú ngữ, mặc dù phát âm rất tiếp cận, nhưng không có loại cảm giác tang thương xuyên thấu lịch sử, thiếu một loại khí thế Viễn Cổ hồng hoang.
Bên tai nghe được thanh âm này, nặng nề, trầm ổn, chỉ bằng vào thanh âm ngữ điệu, liền có thể để vô số Linh thú, Thánh thú thần phục, nghe xong liền biết, cái hư ảnh này, tuyệt đối là nhân vật tuyệt thế từ Thượng Cổ sống sót tới nay.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy đám người Xích Viêm Sư, Hổ Đầu thú nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, ngay cả một chút lực lượng phản kháng cũng không có. Huyết mạch Thánh thú áp chế, ai cũng không có cách nào. Lần nữa nhìn về phía viện trưởng, ý định ngăn cản thay đối phương, để đối phương rời đi, lại thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, nhìn hư ảnh trước mắt, nhíu mày, không biết nghĩ cái gì.
- Hoàng, hậu nhân thỉnh cầu ngươi ban cho ta lực lượng, chém giết những phản đồ này!
Hoàng Kim Hùng Hổ thú quỳ rạp xuống đất, dùng thú ngữ hô.
- Ngươi hiến tế cái gì?
Hư ảnh thản nhiên nói.
- Ta hiến tế vị Danh Sư lục tinh đỉnh phong này của Danh Sư học viện, Thuần Thú học viện viện trưởng, lấy máu tươi của hắn cung cấp nuôi dưỡng ngươi...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú hí dài.
- Danh Sư lục tinh đỉnh phong?
Hư ảnh lắc đầu:
- Chưa đủ!
- Còn có học viên này của hắn...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú chỉ Trương Huyền, nói xong lại cảm thấy tên này yếu một chút:
- Chỉ cần Hoàng ban cho ta lực lượng, ta sẽ lập tức phát động đại quân, săn giết càng nhiều Danh Sư...
- Thành giao, nếu như vi phạm lời hứa của mình, ngươi hẳn phải biết hậu quả!
Ầm ầm!
Nương theo hư ảnh nhàn nhạt nói, một cỗ lực lượng nồng đậm thẳng tắp truyền vào Hoàng Kim Hùng Hổ thú, người sau vốn trọng thương, khí tức liên tục tăng lên.