- Của ngươi?
Trương Huyền sững sờ.
Căn cứ Ngoan Nhân miêu tả, lúc trước từng cùng thầy Khổng đại chiến, người bị chém giết, chỉ lưu lại một giọt máu, trải qua hơn vạn năm bồi dưỡng, thành một trái tim. Nói cách khác, sau khi chiến đấu xong, hẳn là hài cốt không còn, làm sao toát ra xương ngón tay?
- Không sai, mặc dù ta không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều nhớ mất đi, nhưng có thể xác nhận, đây là ngón tay của ta khi còn sống! Nói cách khác, tên này chiếm thể xác của ta!
Ngoan Nhân nghiến răng nghiến lợi.
Thân là cường giả đỉnh cao của đại lục, coi như mượn nhờ một giọt máu phục sinh, mất đi vô số trí nhớ, nhưng đối với đồ vật của bản thể, còn có thể nhìn ra được. Ngón tay này, vốn chỉ là một đoạn xương cốt, Thanh Giác Long thú kia bám vào ở phía trên, thôn phệ khí huyết Danh Sư, lúc này mới có huyết nhục.
- Ngươi muốn đoạt lại?
Trương Huyền hiểu được, nhíu mày.
- Đương nhiên!
Ngoan Nhân cắn răng, trái tim bỗng nhiên nhảy lên, một đạo sát lục chi khí nồng đậm phun ra ngoài, thẳng tắp vọt tới ngón tay.
- Cái gì?
Vu Hồn Thanh Giác Long thú vừa rời ngón tay, cảm nhận được sát lục chi khí, dọa đến run rẩy, rít lên một tiếng, vội vàng chui trở về, đồng thời thở phào:
- Ngoan Nhân, cứu ta...
Ầm ầm!
Nương theo nó nói, Trương Huyền lập tức cảm thấy lại có một cỗ sát lục khí tức từ trong ngón tay phun ra, cùng trái tim đụng nhau. Hai cỗ khí tức cường đại va chạm, toàn bộ không gian chồng chất nhịn không được run run, tựa như lúc nào cũng sẽ không chịu nổi nổ tung.
- Ngươi là ai?
Ngay sau đó, trong ngón tay có một cỗ ý niệm to lớn truyền đến, cho người ta cảm giác nghiền ép. Kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, đi tới biên giới không gian chồng chất, con mắt Trương Huyền trợn tròn. Trong ngón tay hắn rõ ràng cảm nhận được ý niệm của đối phương... Thế mà giống như trái tim trong Thiên Đạo chi thư!
- Ta là ai? Ta là Ngoan Nhân!
Ngoan Nhân nói.
- Ngươi nói bậy, ta mới là Ngoan Nhân...
Trong ngón tay truyền đến ý niệm.
- Hai Ngoan Nhân?
Trương Huyền nháy mắt.
Tình huống gì đây? Coi như hắn xem qua vô số thư tịch, tính toán thấy qua việc đời, cũng cảm thấy có chút ngây ngất.
- Đánh rắm! Lão tử không thể giả được, ngươi tính toán là Ngoan Nhân gì?
Ngoan Nhân gào thét.
- Năm đó Ngoan Nhân ngạo Ttiếu thiên hạ, ngay cả thầy Khổng cũng chưa từng e ngại, làm sao có thể thần phục một Danh Sư nho nhỏ, nghe mệnh lệnh của hắn? Ngươi bớt ở chỗ này ném tên tuổi của ta, ngoan ngoãn để cho ta thôn phệ, nếu không, ta liền giết ngươi và chủ nhân của ngươi...
Ngón tay hừ lạnh.
- Muốn thôn phệ ta? Vậy nhìn xem ai bản lĩnh lớn hơn đi!
Ngoan Nhân rít lên một tiếng, trái tim bỗng nhiên nhảy mạnh, một cổ lực lượng cường đại lập tức nâng Thiên Đạo chi thư lên, thẳng tắp vọt tới ngón tay.
Ầm!
Nhẹ nhàng xoay chuyển, ngón tay chỉ tới. Oanh minh một tiếng, Ngoan Nhân run rẩy, không ngừng lay động, như nhận lấy trọng thương, Thiên Đạo chi thư cuồn cuộn lấy lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay Trương Huyền.
- Thầy Trương, nhanh giải trừ áp chế, nếu không chúng ta đều có thể chết ở chỗ này...
Ngoan Nhân truyền lại ý niệm.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trương Huyền cau mày.
- Hẳn là khi còn sống ta quá mạnh, tùy tiện một giọt máu, một đốt xương ngón tay, cũng có thể huyễn hóa thành một sinh linh đơn độc, trước khi bản tôn chết, những ý niệm này có thể thống nhất quản lý, thậm chí hội tụ thành một, nhưng sau khi bản tôn chết... Đản sinh ý thức, đều cảm thấy mình là Ngoan Nhân. Muốn lần nữa khôi phục, nhất định phải thôn phệ đối phương, nếu không... chỉ có thể bị đối phương thôn phệ, ý niệm biến mất!
Ngoan Nhân vội vàng truyền tới suy đoán của hắn.
- Còn có chuyện như vậy?
Trương Huyền nháy mắt. Nhỏ máu tái sinh... Cái này cũng quá cường đại đi!
- Ân, tên này thôn phệ không biết bao nhiêu Danh Sư, hấp thu lực lượng trong đó, mạnh mẽ hơn ta rất nhiều, không giải trừ áp chế, căn bản không chống chọi được...
Giải thích xong, Ngoan Nhân tiếp tục nói.
- Giải trừ áp chế?
Trương Huyền cau mày.
Thiên Đạo chi thư có giam cầm đối phương hay không, quả thực chỉ là nhất niệm của hắn, nhưng thật muốn buông ra, tên này liền có khả năng không còn nghe phân phó, bỏ trốn mất dạng. Bất kể nói thế nào, cũng là người đối kháng thầy Khổng, bị Thiên Đạo chi thư áp chế, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, một khi thoát ly, làm sao có thể lại nghe mệnh lệnh?
- Còn tưởng rằng bao nhiêu lợi hại, dám cùng ta tranh giành, chết đi cho ta...