- Đổi quần áo?
Vẻ mặt của Mục sư Khôi Lỗi phát mộng.
Có thể đánh thắng liền đánh thắng, đánh không lại liền đánh không lại, cùng thay quần áo có quan hệ gì?
- Quần này áo, là Học Viện chuyên môn vì ta chuẩn bị, cực kỳ quý giá, mặc lên người có chút bó tay bó chân, chỉ có mặc lại Danh Sư phục của bản thân, mới có thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất!
Trương Huyền nói.
- Y phục này của ngươi không phải rất quý giá sao?
Mục sư Khôi Lỗi nhịn không được nói.
Hiện tại Trương Huyền mặc là y phục Viện trưởng vì nghênh đón đại điển kế vị, Luyện Khí Sư Học Viện cùng Thiên Công Viện chuyên môn làm theo yêu cầu, không chỉ vừa vặn, còn có công năng phòng ngự rất mạnh, Linh Khí tuyệt phẩm, là cả Học Viện hao phí khổng lồ hoàn thành.
Nhãn lực của Mục sư như đuốc, liếc thấy ra bất phàm, mặc y phục như thế, là heo cũng có thể chiến lực tăng nhiều, ngươi lại nói không thích hợp? Còn muốn mặc cái gì?
Bán Thánh khí, Thánh Khí sao?
Thật muốn như vậy, còn đánh thế nào?
- Là có chút quý giá, bất quá quần áo vừa vặn tốt nhất, cũng không phải là quý giá liền càng lợi hại!
Trương Huyền cười cười, không giải thích quá nhiều, khoát tay áo:
- Khả năng còn làm phiền Mục sư xoay người sang chỗ khác, ta thay quần áo, không thích để cho người khác nhìn xem...
- Được rồi!
Thấy gia hỏa này muốn đổi quần áo cùng mình tỷ thí, Mục sư lắc đầu, xoay người sang chỗ khác.
Kỳ thật thay quần áo chiến đấu, trước kia hắn cũng đã được nghe nói, đều là nghề nghiệp Kinh Hồng Sư mới có thể làm như vậy, bình thường đều đổi thành quần áo và trang sức cực kỳ hoa lệ, sau đó phối hợp vũ đạo dáng vẻ thướt tha mềm mại, làm cho người ta say mê, làm cho người ta trầm mê.
Chẳng lẽ gia hỏa này, là một vị Kinh Hồng Sư?
Nhưng... Coi như thật, cũng không có tác dụng a!
Hắn là Khôi Lỗi, nghề nghiệp phụ tu công kích Linh Hồn, hoàn toàn vô dụng. Khoan hãy nói... Kinh Hồng Sư đều là mỹ nữ, để một nam nhân chuẩn bị tư thế dung nhan... Chỉ sợ không phải mỹ cảm, mà là buồn nôn!
Ngẫm lại cũng cảm thấy tóc gáy dựng lên.
- Được rồi!
Trong lòng đang suy nghĩ, không biết gia hỏa này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, liền nghe được một thanh âm lãnh ngạo vang lên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy thanh niên vừa rồi đã đổi quần áo xong.
Y phục này, không có hoa lệ như lúc trước, thoạt nhìn hết sức bình thường.
- Ngươi đây là... Danh Sư trang phục bình thường?
Mục sư Khôi Lỗi sửng sốt.
Nếu như đối phương đổi thành quần áo hoa lệ, đổi thành Bán Thánh khí, hắn đều có thể tiếp nhận, dù sao quần áo cũng ảnh hưởng tới thực lực... nhưng chỉ đổi thành trang phục Danh Sư bình thường, không có gì đặc thù...
Cái này rất giống Thánh Khí đổi thành Linh Khí, chẳng những không phải gia tăng thực lực, mà là giảm xuống!
Ngươi xác định thay đổi quần áo bình thường như thế, có thể thắng được ta?
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu, hai tay chắp sau lưng, trong mắt mang theo ngạo nghễ:
- Quần áo bình thường cũng có thể đánh bại ngươi!
- Ngươi đã tự tin như thế, vậy thì bắt đầu đi!
Thấy gia hỏa này thay đổi quần áo, kiêu ngạo không gì sánh được, không khiêm cung như lúc trước chút nào, sắc mặt của Mục sư Khôi Lỗi trầm xuống, xiết chặt nắm đấm.
Phần phật!
Lần này là hắn công kích trước.
Nhất lực hàng thập hội* (*ở trước mặt tuyệt đối thực lực, hết thảy mưu kế đều vô dụng), nắm đấm mang theo uy áp nồng đậm, không khí chung quanh đều bị chấn vỡ.
Vì để cho đối phương biết khó mà lui, không dây dưa không rõ, vừa ra tay liền phóng xuất ra toàn bộ lực lượng, so với vừa rồi chiến đấu, càng cường đại hơn, càng thêm có uy hiếp.
- Đến thật tốt!
Trương Huyền thay đổi quần áo, không còn kính sợ như lúc trước, cũng không trốn tránh, đồng dạng đánh ra một quyền.
- Hả?
Chứng kiến công kích của hắn, Mục sư Khôi Lỗi nhíu mày.
Thực lực của đối phương, vừa rồi chiến đấu hai chiêu, đã biết rất rõ ràng, đối với công kích toàn lực của hắn, căn bản ngăn cản không nổi, hiện tại lại có thể dùng quyền đón đỡ...
Vốn tưởng rằng thay đổi quần áo sẽ trở nên càng cường đại hơn, sao... giống như thay não vậy!
Như vậy đón đỡ một quyền toàn lực của mình, nhất định sẽ bị đánh bại ngay tại chỗ.
Trong lòng chần chờ, đang muốn thu hồi lực lượng trên nắm tay một ít, liền thấy nắm đấm của đối phương đã đi tới trước mặt.
Vù vù!
Hai nắm tay va chạm nhau, đồng tử của Mục sư Khôi Lỗi co rụt lại.
Vốn nghĩ rằng thực lực của đối phương còn như vừa rồi, coi như thu hồi một nửa lực lượng, cũng rất khó tiếp được... Ai ngờ nắm đấm va chạm, lập tức cảm nhận được không đúng.
Lực lượng của đối phương lúc trước còn hơi có vẻ nhu nhược, giờ phút này liên tục không ngừng quán thâu đến, giống như sơn băng địa liệt, sông lớn sụp đổ, khiến toàn thân hắn kìm lòng không được run rẩy!
Bành!
Lực lượng va chạm nhau, giờ phút này đừng nói thu lực, coi như là toàn lực, cũng không phải là đối thủ!
- Lui về phía sau!
Hét lớn một tiếng, trên đầu toác ra gân xanh, lực lượng toàn thân phát huy đến cực hạn.
- Hừ!
Thanh niên đối diện ngẩn đầu, trong ánh mắt mang theo khinh miệt, hừ nhẹ một tiếng, lực lượng trên nắm tay bạo tăng.
Bành!
Mục sư Khôi Lỗi không kịp phản ứng, gục bay mà ra, bay ra mấy chục thuớc, lưng hung hăng đâm vào trên vách tường, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trái tim sắp muốn nổ.
- Cái này...
Đồng tử co rút lại, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được nhìn về phía thanh niên trong đại sảnh, như là gặp quỷ.
Vừa rồi cùng hắn tỷ đấu, tuy nhãn lực không tệ, nhưng mà lực công kích kém thật sự nhiều lắm, muốn kích thương mình cũng làm không được... Thế nào thay đổi bộ y phục, giống như thay đổi người khác, một quyền liền đánh bay bản thân?