Chần chừ một chút, Trương Huyền quyết định không nói a.
Danh Sư không chỉ chú trọng giảng bài, “Danh” cũng rất trọng yếu, nếu như lần trước giảng bài, để lại ảnh hưởng lớn như thế, vừa vặn có thể dựa vào danh tiếng của mình chấn nhiếp bốn phương, tránh cho phiền toái cùng tranh chấp không cần thiết.
Đương nhiên, thân là học viện Viện trưởng, có danh khí như vậy tự nhiên tốt nhất, đối với khảo hạch Danh Sư lục tinh cũng có trợ giúp rất lớn.
- Gia hỏa này bất kính với Trương sư, ta hoài nghi là gian tế của thế lực khác, người đâu! Bắt hắn lại thẩm vấn!
Thấy Trương Huyền nhìn pho tượng chẳng những không có bất luận tôn kính gì, còn lộ ra biểu lộ xoắn xuýt, thiếu niên càng nghĩ càng giận, quay người phân phó.
- Vâng!
Sau lưng đi ra mấy hộ vệ, đồng loạt vây quanh tới.
- Ta cũng không có bất kính...
Biết rõ giải thích không thông, không để ý tới hộ vệ chung quanh, Trương Huyền lắc đầu, hai bước đi vào trước mặt thiếu niên, vò đầu của hắn, vẻ mặt vui vẻ:
- Tỷ tỷ Triệu Phi Vũ của ngươi có ở đây không? Để nàng đi ra gặp ta...
- Ngươi...
Thiếu niên sắp nổ tung.
Gia hỏa này là suy nghĩ có vấn đề, hay phản ứng không kịp? Bản thân đường đường là Vạn Quốc Liên Minh Bát hoàng tử, muốn bắt hắn, thẩm vấn hắn, chẳng những không sợ hãi, còn tới xoa đầu của mình... Càng gọi thẳng tên họ của tỷ tỷ, để nàng đi ra gặp... Quả thực tội không thể thứ cho!
- Đáng giận, dám gọi thẳng tên họ của đại minh chủ, quả thực tội ác tày trời...
Thiếu niên gào thét, một quyền đánh tới Trương Huyền.
Cũng không tránh né, bàn tay vuốt đầu đối phương của Trương Huyền nhẹ nhàng đẩy, bằng vào chiều cao, liền với không đến bản thân, tùy ý thiếu niên gió táp mưa rào, hắn tự nhiên lù lù bất động.
- Các ngươi làm gì, còn không mau lên?
Thấy công kích của mình rơi không đến trên người đối phương, ngược lại giống như vô lại phố phường, thiếu niên tức giận sắp điên mất, la lên.
Lúc này mấy hộ vệ mới phản ứng tới, đang muốn xông lại hỗ trợ, lại phát hiện thân thể như lâm vào vũng bùn, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Xuất thủ đúng là mấy người Hồ Yêu Yêu.
Lấy thực lực của các nàng, chỉnh đốn mấy hộ vệ ngay cả Tông Sư cũng không có đạt tới là dễ dàng, hơn nữa còn có thể cam đoan, ngoại nhân người nào cũng nhìn không ra.
- Triệu Phi Vũ làm đại minh chủ rồi hả?
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, không để ý tới rất nhiều hộ vệ, lần nữa nhìn thiếu niên trước mắt cánh tay liên tục vung vẩy, rồi lại thủy chung với không đến bản thân.
Trong ấn tượng, Triệu Phi Vũ là một nữ hài tri thức uyên bác, nhưng bởi vì thể chất không cách nào tu luyện, lúc nào biến thành đại minh chủ rồi hả?
Mặc dù ở trước khi đi, hỗ trợ giải quyết xong vấn đề không thể tu luyện, cũng có được thực lực nhất định, nhưng khoảng cách quản lý một Vạn Quốc Liên Minh còn kém rất xa a!
Vạn Quốc Liên Minh không có thực lực trên Hóa Phàm, đừng nói đại minh chủ, khả năng ngay cả một đại quan nhất phẩm có quyền thế cũng làm không lên.
- Thả ta, nếu không ta nhất định giết ngươi...
Không có lên tiếng trả lời hắn, thiếu niên ngược lại nghiến răng nghiến lợi.
- Được rồi, hỏi ngươi cũng nói không rõ ràng... vẫn là tự mình hỏi nàng đi!
Biết rõ ở chỗ này càng dây dưa càng phiền toái, chẳng muốn tiếp tục hỏi thăm, Trương Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía phương hướng phủ Minh chủ, thanh âm nhàn nhạt vang lên:
- Phi Vũ Công Chúa, cố nhân đến đây, mong ra gặp mặt!
Thanh âm không lớn, nhưng bằng vào thực lực Bán Thánh, trong nháy mắt truyền vang toàn bộ quảng trường, thậm chí toàn bộ Vạn Quốc Thành cũng rõ ràng có thể nghe.
- Trương sư?
Nghe được thanh âm này, những người khác không có cảm thấy cái gì, ở phủ Minh chủ có một thanh âm hưng phấn vang lên, mọi người liền chứng kiến trên lưng Linh Thú phi hành cực lớn, Triệu Phi Vũ đại minh chủ tràn đầy hưng phấn bay tới.
Linh Thú còn chưa tới trước mặt, nữ hài liền từ không trung nhảy xuống, tựa hồ muốn bổ nhào vào trong ngực thanh niên, đi vào trước mặt, cuối cùng ngừng lại, ôm quyền:
- Phi Vũ gặp qua Trương sư!
- Trương sư?
- Có thể được Phi Vũ Công Chúa kính trọng như thế, chẳng lẽ... Vị này chính là Trương Huyền Trương sư?
- Ngươi vừa nói như vậy, tựa hồ rất giống pho tượng kia a...
- Không giống, chính là một người... Trương sư đã đến, chúng ta lại có thể không nhận ra!
- Chân nhân so với điêu khắc thoạt nhìn muốn hèn... vĩ đại hơn nhiều!
- Đúng vậy a, là vĩ đại...
...
Nghe được Triệu Phi Vũ nói, chứng kiến động tác của nàng, toàn bộ quảng trường lập tức xôn xao.
Tất cả mọi người ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía thanh niên.
Lúc trước Bát hoàng tử tuyên bố muốn bắt Trương Huyền, càng là ngẩn người, giống như muốn điên rồi.
Hắn một mực lấy đối phương làm thần tượng, kết quả mình nhìn thấy, lại không nhận ra, ngược lại vô lễ như thế, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, hận không thể có một kẽ đất chui vào.
- Đi phủ Minh chủ đi!
Thấy ánh mắt mọi người lửa nóng, Triệu Phi Vũ biết rõ nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vội nói.
- Ân!