Vốn tưởng rằng là một màn khó có thể xuống đài... Kết quả là hai màn... Liên tục được thổ lộ, áp lực thật sự quá lớn.
Nếu không phải gần đây tâm cảnh tăng cao, chỉ sợ tâm tính không ổn định, có thể sẽ ra sông tự sát a.
- Xem ra, nhất định phải mau chóng tìm được Nhược Hi, cho thấy ta đã có bạn gái, để các nàng hết hy vọng, nếu không tiếp tục như vậy, quá bị động rồi!
Trương Huyền lắc đầu.
Người quá ưu tú thì có loại phiền não này.
Thật sự là đau đầu!
Xem ra, phải đi tìm Lạc Nhược Hi, cho thấy danh hoa có chủ, nếu không một mực như vậy, làm sao được?
Cũng không muốn bị người luân phiên thổ lộ.
Hai cái còn có thể chịu được, nếu liên tiếp mười cái, sẽ không có thời gian tu luyện a.
- Lần sau, nhìn thấy nữ nhân, phải sớm thu làm đệ tử, ngàn vạn lần không thể cho nàng bất luận cơ hội gì...
Nâng cằm trầm tư thoáng cái.
Thật sự không được, nhìn thấy nữ hài xinh đẹp trực tiếp thu đồ đệ, nếu không để đối phương nhớ thương, sẽ rất phiền toái.
Vừa cảm khái vừa đi về phía trước, chỉ chốc lát, cuối cùng đã tới Danh Sư Đường.
Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc, so với Chiến Sư Đường càng thêm rộng lớn, kiến trúc cao lớn, đại biểu thân phận cùng tôn nghiêm của chức nghiệp thứ nhất, còn chưa tới trước mặt, liền chứng kiến không ít Danh Sư ra ra vào vào, càng có vô số tu luyện giả đến đây bái sư.
Tìm ngõ hẻm không ai, thay đổi Danh Sư bào, mang lên huy chương Danh Sư, lúc này Trương Huyền mới đi vào trong.
Chứng kiến sáu ngôi sao trước ngực, quả nhiên không ai ngăn trở, tất cả đều tràn đầy cung kính.
Danh Sư lục tinh, ở trong mắt đám người cao nhất của Thanh Nguyên đế quốc không tính là quá lợi hại, nhưng ở trong mắt người bình thường, lại là cực kỳ tôn sùng, nhất là lục tinh trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không vẫn lạc, trở thành thất tinh tuyệt đối ván đã đóng thuyền.
- Trương sư, có thể ký tên cho ta không? Ký ở trên áo lót cũng được...
- Ta tới trước, ký ở chỗ này của ta...
- Ngươi cút sang một bên, Trương sư là của ta...
...
Vừa đi vào đại môn Danh Sư Đường, liền chứng kiến một đám nữ tử lao đến.
- Ta...
Trương Huyền biến sắc.
Thấy qua người hâm mộ, cũng không thấy ở trước công chúng liền xông lại, muốn kí tên ở trên nội y như vậy!
- Chư vị, tâm tình các ngươi kích động ta có thể lý giải, nhưng mà ta là người chính trực, hơn nữa có bạn gái, không phải tùy tiện liền kí tên! Lại nói, nhìn một Danh Sư, ta hy vọng các ngươi quan tâm phẩm chất nhiều một chút, không nên chỉ xem bề ngoài...
Bàn tay dựng thẳng lên, vẻ mặt Trương Huyền ngôn từ chính nghĩa, bất quá nói còn chưa dứt lời, liền thấy bọn nữ tử này vọt qua bên người, đồng loạt lao về phía trước.
- Bệnh tâm thần!
Một nữ tử đi vào trước mặt, hừ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, ngay sau đó đung đưa khuôn mặt đầy thịt mỡ, cùng bờ mông giống như cối xay, xông về trước hô:
- Trương sư... Chờ ta một chút!
Nhìn theo phương hướng nàng phóng đi, Trương Huyền nhìn sang, lập tức chứng kiến một thanh niên áo trắng đứng ở cách đó không xa, trước ngực bảy vì sao lóng lánh hào quang, vẻ mặt áy náy nhìn về phía mọi người:
- Chư vị, hôm nay ta còn có việc phải xử lý, hôm khác sẽ ký tên cho các ngươi!
- Chúng ta bây giờ muốn...
Các nữ tử loạn hô.
- Tốt, tốt...
Cười khổ một tiếng, thanh niên áo trắng hiện ra hàm dưỡng rất mạnh, bàn tay lăng không vẽ một bức tranh, thoăn thoắt, một cái tên lăng không xuất hiện.
- Hư không tụ sách? Cái này là... Thư Họa Sư thất tinh?
Lông mi của Trương Huyền nhảy dựng.
Thư Họa Sư, chia làm rất nhiều cảnh giới.
Lục Thực, Linh Động, Ý Tồn, Kinh Hồng, Hóa Linh, Linh Trí, Linh Trí Phá Phàm...
Lĩnh ngộ Linh Trí Phá Phàm chính là Thư Họa Sư lục tinh rồi.
Trước lục tinh, đều cần trang giấy làm môi giới, mới có thể vẽ tranh, viết ra văn tự... Mà đạt tới thất tinh, có thể hư không họa sách, không cần trang giấy, cũng có thể lưu lại chữ viết!
Vị thanh niên áo trắng trước mắt này, dùng bút hư không lưu lại chữ, xem xét liền biết, ở Thư Họa lĩnh ngộ đạt tới Thất Cảnh, cũng chính là Thư Họa Sư thất tinh.
- Trương Cửu Tiêu...
Nhìn rõ ràng tên, khóe miệng của Trương Huyền co lại.
Nguyên lai người thanh niên này gọi Trương Cửu Tiêu, khó trách xưng hô Trương sư... Còn tưởng là hắn.
Cũng đúng, thiên hạ họ Trương vô cùng nhiều, cũng không chỉ có một Trương sư như hắn.
Chỉ là... Hắn gọi “Huyền”, nhiều nhất vài thước, như một con châu chấu, người ta Cửu Tiêu, như là Đại Bàng... Ý cảnh kém quá nhiều.
Đang cảm khái, lăng không viết ba chữ “Trương Cửu Tiêu”, lơ lửng trên không trung, mang theo ý vị cùng khí tức đặc thù, khiến người ta nhìn lên một cái, liền lưu luyến quên về, kìm lòng không được lâm vào trong đó.
Đúng là năng lực đặc thù chỉ Thất Cảnh Thư Họa mới có.
- Tốt rồi, hôm nay ta chỉ viết một lần, các ngươi tự quyết định sở hữu, ta còn có việc, cáo từ trước...
Viết xong tên, Trương Cửu Tiêu cười cười, mang theo ưu nhã xoay người rời đi.
- Thật sự là quá đẹp trai xuất sắc rồi...
Rất nhiều nữ tử muốn kí tên, cực kỳ mê trai.
- Không hổ là Trương sư, mỗi lần trở về, đều đưa tới vô số nữ tử, chúng ta theo ở phía sau, quả thực như không tồn tại!
- Đúng vậy, được xưng thiên tài thứ nhất của Danh Sư Đường Thanh Nguyên đế quốc, năm trăm năm không gặp... Hơn nữa người lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao so sánh?
- Hoàn toàn chính xác không thể so sánh...
Sau lưng Trương Huyền, mấy Danh Sư cười khổ đi tới.
- Đệ nhất thiên tài của Thanh Nguyên Danh Sư Đường?
Trương Huyền gật đầu.
Tuổi còn trẻ thì đến được thất tinh, lại phụ tu Thư Họa Sư, đẹp mắt như vậy, khó trách có thể khiến vô số nữ tử điên cuồng.
- Quả nhiên khắp nơi đều có thiên tài... tuy ta không kém, nhưng cũng không thể tự mãn!
Trương Huyền âm thầm cảnh giác.
Thiên tài ở đâu cũng có, coi như hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng không thể kiêu ngạo.
Trong lòng đang cảnh giác, liền thấy nữ tử vừa rồi lần nữa đi tới, khinh bỉ nhìn thoáng qua:
- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp sao!
- ...
Trương Huyền.