Giống như Tôn Cường tuy là hạ nhân của hắn, nhưng đám người Trịnh Dương nhìn thấy, vẫn như phải xưng hô Tôn thúc, không dám vượt qua.
Mặc dù Khâu Ngô Cổ Thánh là hạ nhân của Khổng sư, tuổi tác lại lớn hơn hắn, Khổng sư cũng tôn kính ba phần, làm học sinh, lại dám không giữ lễ pháp.
- Nhưng ngươi trực tiếp xưng hô đối phương Khâu Ngô Tử, đây là xưng hô ngang hàng mới có thể có!
Trương Huyền nói tiếp:
- Bảo vật Nhiễm Cầu Cổ Thánh Khải Linh, mở miệng như vậy... Ngươi không cảm thấy không đúng ư?
- Ngươi, ngươi...
Thạch đồng tử sửng sốt, lần nữa lui về phía sau mấy bước, biểu lộ giống như nhìn quái vật.
Đối phương chỉ bằng một xưng hô, liền suy đoán ra nó là truyền thế thiên phù... thật là đáng sợ!
- Ngươi lúc nào thì nhìn ra được?
Sau khi kinh ngạc, biết tiếp tục giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, thạch đồng tử ngẩng đầu nhìn tới, tràn đầy không hiểu.
Hắn tự tin ngụy trang thiên y vô phùng, coi như Cổ Thánh đích thân tới, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu, đối phương đến cùng phát hiện lúc nào?
- Trước khi tiến vào thông đạo, ta vỗ bờ vai của ngươi một cái, trên thực tế là muốn xác định chất liệu của ngươi, lúc này mới ngờ vực!
Trương Huyền nói.
Trước khi đi vào thông đạo, hắn đi tới trước mặt đối phương, vỗ một cái, dùng thư viện dò xét chất liệu đá, biết thứ này khó mà tụ linh, có điều thông đạo nguy hiểm, không có thời gian suy nghĩ nhiều, giờ phút này Dị Linh tộc chạy trốn, kết hợp trước đó xưng hô, lại không rõ ràng thì quá ngu ngốc.
Truyền thế thiên phù, là bảo vật Khổng sư luyện chế ra, xưng hô Khâu Ngô Tử không có bất cứ vấn đề gì, coi như không khách khí với Nhiễm Cầu Cổ Thánh, người sau cũng sẽ không nói nhiều.
Chủ yếu nhất là... trên thiên phù này, hắn cảm ứng được khí tức có chút tương tự hắn.
Sáu cái thiên phù khác, là Khổng sư sưu tập huyết dịch của thể chất đặc thù cô đọng thành, mà mẫu phù... Đoán không sai, hẳn là lấy huyết dịch của Khổng sư ngưng tụ, để hắn cảm ứng tương tự, chính là... Thiên Nhận Danh Sư! Có loại cảm giác này, lại xác định ra đối phương là ai, liền dễ như trở bàn tay.
- Thì ra là thế... Không hổ là hậu nhân của Khâu Ngô Tử, tay nắm phong cấm chân giải, thuần phục Long Cốt Thần Thương... nhãn lực này, quả thực không phải người thường có thể bằng...
Nghe hắn giải thích xong, thạch đồng tử nhẹ gật đầu, lại không phủ nhận:
- Không sai, ta chính là truyền thế mẫu phù Khổng sư luyện chế ra tới, bọn họ lấy đi, bất quá là một cái hàng giả mà thôi!
Tượng đá nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng tại chỗ bất động, một đạo quang mang từ đỉnh đầu bay ra, trên không trung chậm chạp hội tụ, thời gian nháy mắt, tạo thành một tấm linh phù, giống tấm vừa rồi như đúc.
- Ta là mẫu phù Khổng sư luyện chế ra, có ta mới có thể đi vào chủ điện Khổng miếu... Bất quá ta được luyện chế ra, chỉ nghe Khổng sư dặn dò, không phải ai cũng có thể thần phục, đừng nói ngươi một truyền nhân của Khâu Ngô Tử, coi như Khâu Ngô Tử đích thân tới, để cho ta thần phục cũng làm không được!
Thanh âm linh phù tiếp tục vang lên.
Trương Huyền cười khanh khách nhìn qua:
- Không thần phục ta?
- Đương nhiên không thể!
Linh phù thanh âm bên trong mang theo khinh thường cùng tự ngạo.
- Vậy thì tốt, ta cho ngươi xem một vật, sau khi xem, lựa chọn ra sao tùy ngươi!
Ngón tay duỗi ra, Trương Huyền nhẹ nhàng điểm lên linh phù.
- Nhìn cái gì cũng vô dụng, ta là Khổng sư luyện chế ra, há có thể thần phục hậu nhân, ngươi...
Linh phù đang cực kỳ kiêu ngạo nói chuyện, đột nhiên run run, giống như gặp quỷ cuộn mình, ngay sau đó bỗng nhiên biến thẳng đứng, trong giọng nói mang theo cung kính cùng lấy lòng:
- Tiểu Phù Phù, gặp qua chủ nhân!