Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 510: Ba câu (2)

- Vì bái sư, có thể quỳ thời gian dài như vậy, là có một người tinh thần cương quyết. Chỉ có điều, tu luyện chỉ dựa vào tinh thần cương quyết không được!

Trương Huyền lắc đầu.

Vị trước mắt này, trong toàn bộ lớp tuyệt đối là người có thể chịu được cực khổ nhất. Đáng tiếc, nhập môn hai năm, cũng chỉ từ Bì Cốt cảnh sơ kỳ, đạt được Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ. Chỉ là tăng một cấp lớn.

- Ngươi bây giờ tu luyện công pháp, là Hàn Vũ Quyết!

Cảm thán một câu, hắn tiếp tục nhìn về phía Lộ Trùng trước mắt.

Người thiếu niên gật đầu, vẫn không nói một lời.

- Liễu sư đừng trách. Hắn luôn như vậy. Chúng ta đều ở cùng một chỗ hai năm, tổng cộng nghe hắn nói cũng không quá ba câu...

Thấy người này vẫn không nói lời nào, Mạnh Đào có chút xấu hổ, lần nữa nói.

- A? Hai năm nói không quá ba câu?

Trương Huyền khẽ cười:

- Có thể hiện tại ta sẽ khiến hắn nói vượt quá ba câu!

Mạnh Đào sửng sốt. Tất cả mọi người cũng đều hoàn toàn không tin.

Ngay cả Mộc Tuyết Tình đứng một bên cũng không nhịn được lắc đầu.

Lộ Trùng này so với người câm điếc không có gì khác nhau. Cho dù nàng có tên là đại mỹ nữ của Thiên Vũ học viện này, đối phương cũng chưa bao giờ nói qua một câu. Trước đó, thời điểm một lão sư dạy học, cũng là nói cái gì làm cái đó, một chữ cũng không sẽ thốt ra.

Nếu không phải biết hắn có thể nói, mọi người cũng sẽ cảm thấy có phải hắn là người câm hay không.

Hai năm cũng nói không quá ba câu. Hiện tại để hắn vượt qua? Làm sao có thể!

- Không tin?

Nhìn ra được mọi người nghi ngờ, Trương Huyền nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt:

- Ngươi cũng không tin?

Lộ Trùng vẫn im lặng.

- Tốt lắm...

Không để ý tới điều này, Trương Huyền vừa nâng mí mắt, chắp hai tay ở sau lưng:

- Dựa theo ngươi tu luyện như vậy, trong vòng mười năm cũng không đột phá nổi Ích Huyệt cảnh, đời này sợ rằng cũng không có cách nào... Báo thù!

- Báo thù?

Mọi người sửng sốt. Làm sao đang nói tốt, lại nói ra chuyện báo thù?

Ở chung với Lộ Trùng hai năm qua, chưa từng nghe nói qua hắn có thù oán với ai!

Bọn họ đang kỳ quái, chỉ thấy người thiếu niên từ không nói lời nào, giống như câm điếc vậy, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng, thân thể khẽ run lên:

- Lão… lão sư làm sao biết được ta muốn báo thù?

- Ngươi không cần phải quan tâm ta làm sao biết được! Thù hận nén ở trong lòng, có thể là động lực, cũng có thể là ngăn cản. Ngươi bây giờ ép tâm sự quá lợi hại, sẽ chỉ làm tu vi bị gông cùm xiềng xích, khó có thể đột phá! Ta biết ngươi không nói lời nào, là sợ sống không nhịn được, nói ra thù tên của người, gặp phải trả thù.

Thần sắc Trương Huyền thản nhiên:

- Yên tâm, chỉ cần ngươi tin tưởng ta, bảo vệ ngươi trong vòng mười ngày, có thể báo thù!

- Mười ngày?

Trong mắt Lộ Trùng đầy không thể tin được:

- Kẻ thù của ta... là cường giả Thông Huyền cảnh...

Hắn chỉ có Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ, kẻ thù là Thông Huyền cảnh. Hai người chênh lệch hai cấp lớn, căn bản không có khả năng vượt qua. Đừng nói mười ngày, cho dù qua tiếp ba năm, năm năm, cũng không thể nào làm được!

- Có thể tin, cũng có thể không tin, lựa chọn do ngươi! Chỉ có điều... cơ hội chỉ có một lần!

Trương Huyền nói.

- Ta...

Vẻ mặt Lộ Trùng rầu rĩ, do dự một lát, cắn răng một cái, đầu gối mềm nhũn.

Bịch bịch!

Hắn quỳ rạp xuống đất.

- Vẫn mong Liễu lão sư dạy ta...

- Ba câu...

Nghe được hai người nói chuyện, mọi người phát điên.

...

Một tòa phủ đệ rộng rãi gần Danh Sư Đường.

- Lưu sư, lão sư lúc nào mới có khả năng thi xong danh sư nhị tinh trở về?

Triệu Nhã không nhịn được hỏi.

- Ta cũng không biết. Sáng hôm nay ta đi Danh Sư Đường nghe có người nói, hắn đã rời khỏi vương thành đi thí luyện. Chắc hẳn chí ít hơn mười ngày mới được!

Nhớ tới câu trả lời của Danh Sư Đường, Lưu Lăng nói.

- Lâu như vậy sao...

Đôi mi thanh tú của Triệu Nhã nhíu lại.

- Thời gian hơn mười ngày nói dài cũng không dài lắm. Xem các ngươi nhìn nhận thế nào thôi. Như vậy đi, ta dẫn các ngươi đi dạo Thiên Vũ vương thành, cũng coi như thêm kinh nghiệm!

Nhìn tất cả đám người Triệu Nhã đều lộ ra vẻ mặt đau khổ, Lưu Lăng mỉm cười.

- Kinh nghiệm? Tốt! Đi tới nơi nào?

Ánh mắt Viên Đào nhất thời sáng lên.

Thiên Vũ vương thành vượt xa bất kỳ một tòa thành thị nào ở Thiên Huyền vương quốc, hắn đã sớm muốn đi dạo xung quanh, nghe nói như thế vậy còn nhịn được.

- Như vậy đi, ta dẫn các ngươi đi tới Thiên Vũ học viện thăm trước. Đây chính là học phủ cao nhất trong mười ba vương quốc xung quanh, Thánh Địa Tu Luyện. Danh sư của Danh Sư Đường cơ bản cũng sẽ theo thời gian định trước qua giảng bài. Các ngươi đi xem, có thể có lợi đối với tu luyện!

Lưu Lăng suy nghĩ một chút nói.

- Danh sư ở bên trong giảng bài?

- Học phủ cao nhất?

- Dù sao Trương sư còn cần hơn mười ngày mới có thể trở về. Đi qua xem một chút cũng không sao!

...

Nghe được Thiên Vũ học viện, danh sư giảng bài, thánh địa tu luyện, trong lòng mọi người đều thoáng động tâm.

- Hơn nữa, không chỉ như vậy, ta nghe nói, phong cách học tập của Thiên Vũ học viện thuần khiết. Muốn nghe lão sư nào giảng bài, có thể trực tiếp đẩy cửa tiến vào trong, không cần trình báo trước. Các ngươi đi nghe một chút, thu thập nhiều kiến thức tăng, tuyệt đối có lợi!

Lưu Lăng cười nói.

- Được!

Nghe được có thể đẩy cửa đi vào, tùy ý nghe giảng bài, tất cả mọi người đều hưng phấn gật đầu.

Nói đi là đi, không làm chậm trễ quá nhiều thời gian, đám người Triệu Nhã liền đi về phía Thiên Vũ học viện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất