Thiện Lương Tử Thần

Chương 48: Thần Chi Tẩy Lễ

- Huyền Dạ, ngươi không phải có chuyện gì muốn nói cho ta nghe sao? Nói đi.

Huyền Dạ cũng không dám làm càn như Huyền Nguyệt, vội vã cung kính nói:

- Vâng, Giáo hoàng đại nhân. Là như thế này, lần này trong quá trình ta tìm Nguyệt Nguyệt phát hiện tung tích Minh Vương kiếm.

Giáo hoàng trong lòng cả kinh, nói:

- Cái gì, Minh Vương kiếm, rốt cuộc cũng đã tìm được tên sát thủ đó?

Huyền Dạ lắc đầu, nói:

- Không phải tên sát thủ đó mà là đệ tử hắn!

Lập tức, hắn thuật lại như thế nào phát hiện A Ngốc nắm giữ Minh Vương kiếm cùng việc bản thân đến Thiên Cương Kiếm Phái tìm Huyền Nguyệt, rồi mọi xung đột phát sinh tại Thiên Cương Kiếm Phái nói lại một lần.

Trong đó chỉ che giấu đổ ước giữa mình cùng Thiên Cương kiếm thánh, hắn cũng không muốn cho nữ nhi bất cứ hy vọng gì. Nghe xong Huyền Dạ tự thuật, Giáo hoàng trầm mặc, một lúc lâu, hắn mới than nhẹ một tiếng, nói:

- Minh Vương kiếm cùng Thần Long Chi Huyết đồng thời xuất hiện trên một người, quả thật có chút kỳ quái. Nhưng ngươi đã làm sai một việc, đó chính là không nên trêu chọc Thiên Cương Kiếm Phái, mặc dù Thiên Cương Kiếm Phái cùng Giáo đình chúng ta không giao hảo, nhưng bọn họ thủy chung vẫn là chính phái. Nếu như bình thường, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp, từ từ truyền đạo biến họ thành thờ phụng giả, nhưng hiện tại chúng ta cũng không có thời gian đi làm việc này. Ba mươi năm trước, ta từng cùng Thiên Cương kiếm thánh gặp qua. Khi đó, ta vừa mới tiếp nhận chức vị Giáo Hoàng không lâu, còn Thiên Cương kiếm thánh đã gần 90 tuổi. Đối với danh khí kiếm thánh của hắn, ta thủy chung không phục, vì vậy ta hướng hắn khiêu chiến.

Huyền Dạ nghe xong phụ thân nói, trong lòng cả kinh, hắn cho tới bây giờ cũng chưa có nghe phụ thân nói qua từng giao thủ với Thiên Cương kiếm thánh. Vội vã hỏi:

- Phụ thân, vậy kết quả như thế nào? Cha cùng Thiên Cương kiếm thánh ai thắng?

Giáo hoàng có chút thở dài, nói:

- Lần đó là lần bại duy nhất trong cuộc đời ta, ta thua.

Huyền Dạ cực kỳ hoảng sợ, hắn rõ ràng biết được lúc Giáo hoàng truyền nhận phụ thân thực lực cường đại ra sao, không khỏi thất thanh nói:

- Không, điều này sao có thể? Trên đại lục căn bản không ai có khả năng thắng người.

Giáo hoàng ánh mắt thủy chung rất bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Nhưng ta quả thật đã thua. Trận chiến ấy, chúng ta giao thủ chỉ duy nhất một chiêu mà thôi, Thiên Cương kiếm thánh lập tức rời đi, nhưng ta lại rõ ràng biết, chính mình đã thua. Thiên Cương kiếm thánh võ kĩ đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, căn bản không phải người thường có khả năng tưởng tượng. Nếu như chúng ta trong lúc đó cách nhau trăm thước, có lẽ ta còn có thể thắng. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho ta cơ hội đó. Trong trường hợp một chọi một mà nói, sợ rằng khắp thiên hạ chưa người nào là đối thủ của hắn. Cho dù là ta của hiện tại cũng vậy.

Huyền Dạ ngơ ngác đứng đó, hắn thật không ngờ phụ thân cư nhiên lại đánh giá Thiên Cương kiếm thánh cao như vậy. Thì thào nói:

- Chẳng lẽ Thiên Cương kiếm thánh đã có lực lượng của thần? Nhưng cha mới là người gần các thần nhất chứ?

Giáo hoàng lắc đầu:

- Đúng vậy, hắn thực lực quả thật đã đạt tới gần lực lượng của thần, đáng tiếc, hắn lại không phải thần thờ phụng giả. Nếu như chúng ta đồng thời đều không sử dụng bất cứ khí cụ phụ trợ, hắn hoàn toàn có năng lực trong vòng một chiếu lấy đi tính mạng ta. Nhưng nếu như ta có thần khí phụ trợ, có lẽ, trong vòng một chiêu cũng có thể hủy diệt hắn. Ba mươi năm không thấy, không biết hắn đã tiến bộ tới trình độ nào rồi. Nhưng ta lại biết rõ, trừ phi phát động thực lực cấm chú khổng lồ, nếu không, thế gian không có bất cứ ma pháp nào có thể ngăn cản hắn. Trong lòng ta, hắn so với Minh Vương kiếm càng đáng sợ hơn. Cho nên, ta mới nói, ngươi phạm phải sai lầm, ngươi không nên trêu chọc hắn.

Huyền Dạ nói:

- Phụ thân, nếu như ngài mang theo tứ đại Hồng Y tế tự chúng ta đến trước Thiên Cương Kiếm Phái, có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn họ không?

Giáo hoàng thanh âm đột nhiên lạnh xuống tới,

- Cái ý niệm này ngươi ngàn vạn lần không nên có. Nếu như ta cùng Thiên Cương kiếm thánh toàn lực đồng quy vô tận, mang theo các ngươi, quả thật có thể tiêu diệt bọn họ. Nhưng ngươi phải biết rằng, trên đại lục tổng cộng có bốn vị kiếm thánh, ta đã từng nói qua. Nếu có thể uy hiếp đến sự tồn vong của Giáo đình, cũng chỉ có bốn người bọn họ mới có thể. Mặc dù giữa tứ đại kiếm thánh cũng không thường xuyên qua lại, nhưng bọn hắn đều là bằng hữu tốt của nhau. Nếu như Giáo đình hủy diệt Thiên Cương Kiếm Phái, trước không nói Hoa Thịnh đế quốc sẽ có phản ứng gì, mà sẽ bị tam đại kiếm thánh trả thù, tất nhiên sẽ làm chúng ta tổn thất thảm trọng. Cho nên, Giáo đình cùng tứ đại kiếm thánh vĩnh viễn là bằng hữu.

Huyền Dạ đến giờ phút này mới hoàn toàn hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, xấu hổ nói:

- Phụ thân, ta thật sự đã lỗ mãng.

Giáo hoàng thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi là tế tự xuất sắc nhất Giáo đình, ta hy vọng ngươi càng phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân hơn. Sau này, vị trí của ta còn muốn ngươi kế thừa, chuyện gì, cũng không nên chỉ nhìn bề ngoài, muốn hiểu rõ nội hàm, hoàn toàn phải nhìn thấu triệt, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Ngươi hiểu không?

Giáo hoàng trên người tản mát ra thần quang trầm tĩnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm Huyền Dạ. Huyền Dạ thân thể chấn động, cung kính gật đầu, nói:

- Cẩn tuân Giáo hoàng đại nhân dạy bảo.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Phụ thân, vậy Minh Vương kiếm cùng Thần Long Chi Huyết tính sao đây, chúng đều là những vật Giáo đình nóng lòng thu hồi, chẳng lẽ, mặc cho cho chúng rơi vào tay tên tiểu tử A Ngốc kia sao? Như vậy rất nguy hiểm, Minh Vương kiếm tà ác ra sao ngài hẳn biết rõ.

Năng lực hành động của Huyền Nguyệt mặc dù bị phong bế, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng nói chuyện, kháng thanh nói:

- A Ngốc tâm tính thiện lương, hắn nhất định sẽ không dụng Minh Vương kiếm làm chuyện bại hoại gì, cha, ngươi không nên nói A Ngốc như vậy.

Giáo hoàng nhắm hai mắt lại, một hồi lâu mới nói:

- Huyền Dạ, ngươi phân phó thủ hạ tuyệt đối giữ bí mật chuyện này. Đồng thời, nói cho thẩm phán trưởng, đề nghị hắn phái người canh giữ phụ cận Thiên Cương sơn mạch, một khi phát hiện A Ngốc rời khỏi Thiên Cương sơn, lập tức phái cao thủ bảo hộ. Về phần Minh Vương kiếm cùng Thần Long Chi Huyết, chúng ta nhất định phải thu hồi, bất quá không cần gấp. Xem Thiên Cương Kiếm Phái phản ứng như thế nào đã. Ngươi không phải cùng Thiên Cương kiếm thánh đổ ước 5 năm sao? Đến lúc đó, tái thu hồi cũng không muộn, ta tin tưởng ngươi sẽ không thua cái tên tiểu tử đó.

Huyền Dạ hãnh diện nói:

- Đương nhiên không, cho dù hắn có thêm 30 năm công phu tu luyện, cũng nhất định không thể thắng ta.

Nghe phụ thân cùng gia gia nói chuyện với nhau, Huyền Nguyệt có chút nóng nảy,

- Gia gia, các ngươi sao có thể đoạt bảo của A Ngốc chứ, Minh Vương kiếm cùng Thần Long Chi Huyết đều là người khác cho hắn. Hơn nữa, không có 2 bảo vật này bảo vệ, hắn sẽ rất nguy hiểm.

Giáo hoàng liếc nhìn Huyền Nguyệt một cái, mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc, ngươi cấp bách gì chứ, quan tâm tất loạn. Kỳ thật, nếu như không có 2 đồ vật này, hài tử A Ngốc có lẽ sẽ càng an toàn hơn, ngươi hiểu được ý gia gia chứ?

Huyền Nguyệt ngẩn người, nói:

- Không, ta không rõ. Ta chỉ biết Minh Vương kiếm cùng Thần Long Chi Huyết đều đã cứu mạng A Ngốc. Càng huống chi hắn mang sứ mệnh trong người, không có khí cụ tốt bảo vệ sao được?

Huyền Dạ ngẩn người:

- Sứ mệnh? Hắn thì có sứ mệnh gì chứ? Nga, ngươi nói việc cứu vớt Tinh Linh Tộc nhân sao, ta sẽ an bài, phụ thân, hiện tại Đạo Tặc công hội rất hung ác, ta nên sửa trị bọn chúng mới được.

Giáo hoàng gật đầu:

- Chuyện này do ngươi phụ trách đi. Ngươi đi nói cho thẩm phán trưởng, khi A Ngốc rời Thiên Cương sơn, Minh Vương kiếm cứ để A Ngốc bảo tồn, dù sao ngươi cũng đã đáp ứng Thiên Cương kiếm thánh, chúng ta không thể nuốt lời. Nhưng Thần Long Chi Huyết là di vật của Thần Vũ đại nhân, phải nhanh chóng thu hồi lại, ngươi hiểu ý ta chứ ?

Huyền Dạ trong mắt quang mang chợt lóe, nói:

- Vâng, Giáo hoàng bệ hạ.

Huyền Nguyệt nghe đến đó, vội vàng kêu lên:

- Không, không được, gia gia, cha, các ngươi không được thu hồi Thần Long Chi Huyết! Vật đó cũng không thuộc về Giáo đình chúng ta, các ngươi nếu thu hồi, đó chính là mạnh mẽ cướp đoạt, khác gì cường đạo đâu.

Giáo hoàng có chút ngẩn người, nói:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi nói vậy là sao. Thần Long Chi Huyết cùng Phượng Hoàng Chi Huyết trên người ngươi vốn là một đôi, đều là chí bảo của Thần Thánh Giáo đình chúng ta, ngàn năm trước, phân biệt do đệ nhất Giáo hoàng Thần Vũ bệ hạ cùng phu nhân cất giữ. Tự nhiên là vật của Giáo đình. Ngươi nói chuyện phải chú ý đúng mực, nếu để ngoại nhân nghe được, sẽ bất lợi cho danh dự của Giáo đình.

Huyền Nguyệt kích động cuống quít lắc đầu:

- Không, không, Thần Long Chi Huyết đã không còn là vật của Giáo đình, Thần Vũ bệ hạ đã tặng cho người khác rồi, các ngươi không thể tùy tiện thu hồi.

Giáo hoàng cùng Huyền Dạ liếc nhau, toát ra thần sắc kinh ngạc, hắn cũng biết Thần Long Chi Huyết đã được Thần Vũ cho ai khác, nhưng điển tích tại Giáo đình cũng không có ghi lại, không biết đã đưa Thần Long Chi Huyết cho ai, không khỏi hỏi:

- Nguyệt Nguyệt, theo ý ngươi, chẳng lẽ, Thần Long Chi Huyết này Thần Vũ bệ hạ ban tặng sau đó người này đã đưa cho A Ngốc sao?

Đã tới nước này, Huyền Nguyệt vì bảo vệ A Ngốc, không cách nào dấu diếm nữa, đành nói:

- Đúng vậy! Gia gia, chẳng lẽ ngài không biết, Thần Vũ bệ hạ đem Thần Long Chi Huyết ban tặng cho Phổ Nham Tộc sao?

- Phổ Nham Tộc?

Giáo hoàng cùng Huyền Dạ đồng thời cả kinh, thất thanh nói. Huyền Dạ nhíu nhíu mày:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi nói A Ngốc được Phổ Nham Tộc tặng Thần Long Chi Huyết? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngươi kể chi tiết một chút.

Giáo hoàng vung tay áo, giải khai cấm chế trên người Huyền Nguyệt, cùng đợi nàng trả lời. Huyền Nguyệt tâm nhất hoành, nói:

- Là như thế này, lúc đầu chúng ta tới Phổ Nham Tộc, Phổ Lâm tiên tri đem ta cùng A Ngốc đến Đề Lỗ thần miếu….......

Huyền Nguyệt đem lịch sử Phổ Nham Tộc thuật lại một lần,

- Phổ Nham Tộc thật sự đáng thương! Bọn họ trong hạo kiếp nỗ lực nhiều nhất, nhưng cuối cùng lại mất đi lãnh địa của mình. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi không cách nào thay đổi, vì muốn bồi thưởng, cho nên Thần Vũ bệ hạ mới đem Thần Long Chi Huyết đưa cho Phổ Nham Tộc, làm truyền thừa chi bảo của bọn họ, sau lại, Phổ Lâm tiên tri đã đem Thần Long Chi Huyết cho A Ngốc.

Giáo hoàng nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Nguyên lai là như vậy, trong điển tích Giáo đình căn bản không có ghi lại, nghĩ đến chắc không muốn truyền đi danh tiếng bất lợi. Nguyệt Nguyệt, nếu Thần Long Chi Huyết trở thành Phổ Nham Tộc truyền thừa chi bảo, bọn họ sao có thể dễ dàng đưa cho A Ngốc vậy chứ?

Huyền Nguyệt nhớ tới lời nhắc nhở của Phổ Lâm tiên tri, không nên đem chuyện chính mình là cứu thế chủ nói ra, hơi do dự nói:

- Như vậy, đó là bởi, bởi vì......

Huyền Dạ có chút sốt ruột, thúc dục hỏi:

- Bởi vì sao? Ngươi nói mau đi!

Na Toa bấm Huyền Dạ một chút, thấp giọng nói:

- Ngươi gấp cái gì? Đừng thúc dục hài tử.

Huyền Nguyệt cắn răng một cái, nàng có lờ đi lời nhắc của Phổ Lâm tiên tri, nhìn Giáo hoàng nói:

- Đó là bởi vì, Phổ Lâm tiên tri nói, ta và A Ngốc có khả năng là cứu thế chủ.

Những lời này vừa nói ra, Giáo hoàng, Huyền Dạ, Na Toa ba người tất cả đều thất thần. Huyền Dạ thanh âm có chút run rẩy,

- Ngươi nói cái gì? Phổ Nham Tộc tiên tri nói các ngươi là cứu thế chủ, này, điều này sao có thể, không, hắn nhất định chỉ phỏng đoán thôi.

Cứu thế chủ quan trong với Giáo đình như thế nào hắn làm Hồng y giáo chủ đương nhiên biết rõ. Ngàn năm đại kiếp sắp tới, Giáo đình gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng, rất có thể vì kiếp nạn này mà mất đi địa vị thống trị trên đại lục. Mà có thể thay đổi hết thảy, chính là tìm được tân cứu thế chủ như những lời Thần Vũ bệ hạ lưu lại trước lúc lâm chung. Bọn họ tìm kiếm cứu thế chủ đã rất nhiều năm.

Giáo hoàng mặc dù trong lòng không yên, nhưng hắn dường như vẫn rất trấn tĩnh, trầm giọng nói:

- Nguyệt Nguyệt, nói cho gia gia, Phổ Lâm tiên tri tại sao lại nói như vậy. Ta biết, Phổ Nham Tộc tiên tri có một chút năng lực đặc thù hơn cả Giáo đình. Hắn đã nói những gì cho các ngươi?

Huyền Nguyệt gật đầu, đáp:

- Gia gia, ngài còn nhớ rõ lúc đầu ngài dự đoán cứu thế chủ như thế nào không? Chính là mấy chữ đó!

Giáo hoàng nói:

- Lúc đầu, ta lợi dụng kì thần chú dưới sự trợ giúp của các vị tế tự, từng xuất thiện vài chữ: lương, tà ác, long, phượng, ái. Ngươi nói chính là mấy chữ này sao?

Huyền Nguyệt gật đầu:

- Đúng vậy! Phổ Lâm tiên tri cũng đồng dạng làm như vậy, bất đồng chính là, hắn mặc dù không có pháp lực cao cường như ngài, nhưng hắn chấp nhận hy sinh 30 năm tuổi thọ, lấy được gợi ý chuẩn xác đầy đủ của thần, toàn văn là: “Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp, Quang Minh cùng Hắc Ám thống nhất, Phượng Hoàng Chi Huyết dẫn đường, xuyên qua mọi cách trở, Thần Long Chi Huyết kết hợp, luyến ái trường tồn”

Nghe xong Huyền Nguyệt nói, Giáo hoàng cũng ngồi không yên, mạnh mẽ đứng lên, xoay người, đối mặt pho tượng thiên thần, thì thào lẩm bẩm:

- Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp, Quang Minh cùng Hắc Ám thống nhất, Phượng Hoàng Chi Huyết dẫn đường, xuyên qua mọi cách trở, Thần Long Chi Huyết kết hợp, luyến ái trường tồn. Đúng vậy, đây nhất định là lời chỉ dẫn chính thức.

Hắn vừa lại quay người, nắm bả vai Huyền Nguyệt, nói:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi nói tiếp xem Phổ Lâm tiên tri còn nói những gì. Một chữ cũng không được bỏ sót, toàn bộ nói lại cho ta biết.

Huyền Nguyệt nhìn Giáo hoàng bộ dáng lo lắng, trong lòng đã có chút hối hận, nhưng đã tới nước này, cũng không dừng lại được, đành i nói:

- Chính là bởi vì câu chỉ dẫn này, cho nên Phổ Lâm tiên tri mới nói ta cùng A Ngốc là cứu thế chủ, A Ngốc lại càng đóng vai trò trọng yếu. Ngài phân tích, thiện lương cùng tà ác kết hợp, đó không phải nói A Ngốc bản tính thiện lương cùng Minh Vương kiếm kết hợp sao? Mà quang minh cùng hắc ám, Phổ Lâm tiên tri nói là đại biểu cho ta và A Ngốc, ta học chính là thần thánh quang minh ma pháp, mà hắn thì dụng chí tà Minh Vương kiếm. Hai câu sau, không cần ta giải thích các ngươi cũng hiểu được. Chính bởi thế, Phổ Lâm tiên tri mới đem Thần Long Chi Huyết giao cho A Ngốc. Hiện tại Thần Long Chi Huyết đã không còn thuộc về Giáo đình chúng ta, các ngươi cũng không thể mạnh mẽ cướp đoạt a!

Giáo hoàng cùng Huyền Dạ tâm tình kích động, bọn họ thật không ngờ, tìm kiếm cứu thế chủ nhiều năm như vậy mà dĩ nhiên lại gần ngay trước mắt. Giáo hoàng không ngừng suy tư, hồi lâu thở dài nói:

- Xem ra, Phổ Lâm tiên tri ước chừng có tám phần chính xác.

Huyền Nguyệt vui vẻ nói:

- Gia gia, vậy ngươi sẽ không tái gọi người đoạt Thần Long Chi Huyết của A Ngốc chứ? Vốn Phổ Lâm tiên tri không muốn ta nói cho người biết, muốn hết thảy thuận theo tự nhiên. Nhưng nếu không nói, các ngươi lại làm việc bất lợi đối với A Ngốc.

Giáo hoàng khẽ gật đầu:

- Huyền Dạ, ngươi nói thẩm phán trưởng, phái ra bốn gã thánh thẩm phán giả bảo vệ hài tử A Ngốc kia, bất quá, không vạn bất đắc dĩ, không thể dễ dàng ra tay, hiểu chưa? Hết thảy cứ dựa theo Nguyệt Nguyệt nói, thuận theo tự nhiên đi.

Huyền Dạ hiện tại nội tâm cũng phi thường hối hận, hắn hiểu được, cứu thế chủ đại biểu cho cái gì. Lúc đầu, Thần Vũ là đệ nhất cứu thế chủ, bởi vì cứu vớt đại lục, chiếm được tôn kính của mọi người, thành công thành lập Thần Thánh Giáo đình áp đảo bất cứ quốc gia nào trên đại lục. Nếu A Ngốc đúng như lời Huyền Nguyệt nói, là cứu thế chủ của lần ngàn năm đại kiếp này, như vậy hắn đại biểu cho lực lượng của thần. Mà chính mình lại cùng thần đối nghịch, làm cho Giáo đình rời xa chỉ dẫn, cứ thế sẽ có cái kết quả gì, không có ai có thể đoán trước được, chính mình thật sự đã quá coi thường A Ngốc đi.

- Vâng, phụ thân, ta sẽ đi ngay!

Huyền Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, có chút hưng phấn nắm cánh tay Giáo hoàng nói:

- Gia gia, cám ơn ngài. Này ta an tâm rồi!

Thần Thánh Giáo đình Thẩm Phán Sở chức vị cao nhất hiển nhiên có thể tương đương cùng Hồng y giáo chủ, tiếp theo là hai gã Phó Thẩm Phán Trưởng, tiếp, chính là sáu gã Thánh Thẩm Phán giả. Thánh Thẩm Phán giả công lực cao thâm, tựa hồ cũng không dưới Thiên Cương Kiếm Phái Nhị đại đệ tử, cho dù cùng ba vị chính phó Thẩm Phán Trưởng cũng không kém mấy.

Đương nhiên, chỉ là Huyền Nguyệt cảm giác mà thôi. Thần Thánh Giáo đình Thẩm Phán Sở từ cao đến thấp, chức vị phân biệt là, Thẩm Phán Trưởng, Phó Thẩm Phán Trưởng, Thánh Thẩm Phán giả, Quang Minh thẩm phán giả, Kim Giáp thẩm phán giả, Ngân Giáp thẩm phán giả cùng phổ thông thẩm phán giả.

Lấy thân phận Huyền Dạ, xuất ngoại tuần du hẳn phải mang theo Quang Minh thẩm phán giả, nhưng bởi vì mười hai danh Ngân Giáp thẩm phán giả từ nhỏ cùng hắn lớn lên, vẫn luôn bảo vệ hắn an toàn, cho nên vẫn mang theo bọn họ.

Thánh thẩm phán giả trực tiếp nghe lệnh của Giáo hoàng, không có Giáo hoàng ra lệnh, cho dù là Thẩm Phán trưởng cũng không quyền. Thẩm Phán Sở mặc dù cùng tế tự là hai hệ thống riêng biệt, nhưng người thống trị cao nhất đều là Giáo hoàng, ngàn năm tới nay, Thần Thánh Giáo đình vẫn luôn tích súc lực lượng, cho dù có là Hồng y giáo chủ như Huyền Dạ cũng không hoàn toàn rõ ràng, chỉ có Giáo hoàng mới có thể điều động tất cả thực lực.

Huyền Nguyệt thấy chuyện A Ngốc đã được giải quyết, lắc lắc cánh tay Giáo hoàng nói:

- Gia gia, Nguyệt Nguyệt có việc muốn cầu người.

Giáo hoàng mỉm cười, nói:

- Ngươi tiều quỷ này, lại vừa nảy ra chủ ý gì sao! Mấy cái bảo bối của gia gia đều bị ngươi lấy đi gần hết không sai biệt lắm a!

Lấy được tin tức chuẩn xác về cứu thế chủ, Giáo hoàng trong lòng thoải mái không ít.

Huyền Nguyệt mặt cười đỏ lên, sẵng giọng:

- Gia gia, ta có phá hư gì đâu chứ, ta chỉ muốn cùng người học tập ma pháp mà thôi!

Giáo hoàng ha ha cười, nói:

- Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta đổi tính khi nào vậy, không giống ngươi a!

Huyền Nguyệt liếc nhìn mẫu thân, Na Toa hướng nàng mỉm cười, đệ xuất ánh mắt cổ vũ.

- Gia gia, ta thật chỉ muốn hảo hảo học tập ma pháp, lần này xuất ngoại lịch lãm, ta mới thấy thực lực bản thân cùng những cao thủ bên ngoài chênh lệch dường nào, ngài sẽ dạy cho Nguyệt Nguyệt chứ.

Giáo hoàng hài lòng gật đầu, Huyền Nguyệt yêu cầu học tập ma pháp khiến hắn phi thường vui vẻ, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cháu gái duy nhất cuối cùng cũng đã chịu cố gắng.

- Vậy sao ngươi không nhờ cha ngươi dạy?

Huyền Nguyệt quay đầu hướng phụ thân làm mặt quỷ, nói:

- Cha ma pháp không bằng gia gia a! Ta nếu muốn học, tất nhiên phải chọn người có ma pháp lợi hại nhất rồi. Gia gia trên đại lúc là người thân cận với thần nhất, đương nhiên nên chọn người!

Cho dù là Giáo hoàng cũng rất thích được người khác khen tặng, hơn nữa nhân vật này lại chính là cháu gái mình, Giáo hoàng vui vẻ, nói:

- Tốt lắm, gia gia sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Bất quá Nguyệt Nguyệt, năng lực ma pháp gia tăng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trong đó phải chịu rất nhiều cực khổ, ngươi chịu được không? Trong lúc dạy ma pháp, gia gia cũng sẽ không vì ngươi là cháu gái mà hạ thủ lưu tình đâu, lúc phụ thân ngươi theo ta học, không biết ăn phải bao nhiêu đau khổ a!

Huyền Nguyệt vừa nghĩ chỉ cần bản thân có thể học được ma pháp cao thâm, có thể ra ngoài tìm A Ngốc, cùng hắn xông xáo đại lục, chắc chắn nói:

- Gia gia, ngài yên tâm đi. Ta nhất định có thể kiên trì.

Giáo hoàng nói:

- Tốt lắm, đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, gia gia sẽ chính thức dạy ngươi thần thánh ma pháp. Huyền Dạ, Na Toa, các ngươi đi xuống đi. Nhớ kỹ chuyện ta phân phó. Nguyệt Nguyệt sẽ ở lại đây với ta, nha đầu này đang rất quyết tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ

Huyền Dạ có chút lo lắng liếc nhìn nữ nhi, cười khổ nói:

- Cha, người nên hạ thủ lưu tình a!

Hiển nhiên năm đó theo Giáo hoàng học tập ma pháp hắn quả thật ăn không ít đau khổ. Giáo hoàng mỉm cười

- Ngươi yên tâm đi, nhiều năm qua, ta đã tìm được phương pháp tu luyện rất tốt. Nguyệt Nguyệt sẽ không chịu nhiều đau khổ như ngươi lúc đầu đâu. Đi xuống đi.

Khi hắn biết được Huyền Nguyệt có khả năng là cứu thế chủ, cũng đã hạ quyết tâm, bồi dưỡng cháu gái trở thành cao cấp tế tự trong Giáo đình. Huyền Dạ nắm tay thê tử, cùng nhau hướng Giáo hoàng hành lễ, rồi rời khỏi Kì thần điện. Huyền Nguyệt tò mò hỏi:

- Gia gia, người ở trog này dạy ma pháp sao? Như thế nào học? Có phải hay không muốn ta bắt đầu suy nghĩ?

Giáo hoàng lắc đầu, đôi mắt trong suốt lóe ra một tia quang mang khác thường, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi có khả năng trở thành cứu thế chủ, gia gia nhất định phải bồi dưỡng ngươi trở thành một cao thủ ma pháp sư. Chúng ta đi!

Nói xong, thì thào niệm hai câu chú ngữ, trên bãi đá đột nhiên xuất hiện một cái kim sắc lục mang tinh, quang mang chợt lóe, Giáo hoàng cùng Huyền Nguyệt đồng thời biến mất trong không khí.

Huyền Nguyệt cảm thấy trước mắt trống rỗng, chỉ trong nháy mắt, nàng lại vừa khôi phục tri giác. Nhưng cảnh vật chung quanh hết thảy đều thay đổi, nàng phát hiện, mình cùng gia gia đang ở trong một cái thạch quật thật lớn, thạch thất cao hơn10 thước, diện tích ước chừng 500 thước vuông, trung tâm thạch thất có một kim sắc lục mang tinh thật lớn đường kính chừng 10 thước, lục mang tinh ở giữa bầu trời, lơ lửng nổi một vật thể kim sắc, vật thể này giống như thiên sứ, ước chừng cao nửa thước, toàn thân kim sắc, sau lưng có lục cánh chim trắng muốt, một luồng hơi thở thần thánh không ngừng từ trên người kim sắc thiên sứ phát ra, khiến người ta có một loại cảm giác sùng kính.

- Gia gia, đây là nơi nào vậy?

Mặc dù sống ở Giáo đình đã hơn chục năm, nhưng Huyền Nguyệt lại chưa hề nghe đến địa phương này. Giáo hoàng một tay đặt trên trán, một tay kia đặt tại tim, cung kính hướng thiên sứ trên không trung hành lễ, nhìn gia gia bộ dạng nghiêm túc, Huyền Nguyệt cũng không dám nói chuyện.

Giáo hoàng thấp giọng niệm một lần kì thần chú, sau đó chậm rãi đứng lên, quay đầu hướng Huyền Nguyệt nói:

- Nguyệt Nguyệt, đây là địa phương thần bí nhất Giáo đình, Quang Minh thần điện chính thức. Vị đang trôi nổi trên không trung kia, chính là thần tích của đệ nhất Giáo hoàng - Thần Vũ đại nhân lưu lại trước khi qua đời. Lúc đầu, người chiếm được thần truyền nhận, mới có được lực lượng cường đại có thể cứu vớt đại lục. Giáo hoàng chúng ta ai trước khi đăng cơ, đều phải tới đây tiếp nhận thần chi tẩy lễ.

Huyền Nguyệt ngẩn người:

- Gia gia, vậy ngài mang ta đến nơi đây làm gì?

Giáo hoàng than nhẹ một tiếng, nói:

- Vốn, đừng nói là ngươi, ngay chính phụ thân ngươi hiện tại cũng chưa có được quyền lợi này. Nhưng những điều ngươi mới nói, khiến gia gia hạ quyết tâm mang ngươi đến đây. Bởi vì, chỉ có ở chỗ này, ngươi tu luyện ma pháp, mới có thể nhanh chóng tiến vào thần cảnh. Hy vọng Phổ Lâm tiên tri đã đoán đúng.

Huyền Nguyệt có chút không rõ ý tứ gia gia, nhưng cũng không có tái hỏi lại.

Giáo hoàng ánh mắt mê man, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì. Một hồi lâu, Giáo hoàng nói:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi theo ta đến đây.

Nói xong, thong thả hướng lục mang tinh nơi thiên sứ trung tâm đi đến. Huyền Nguyệt theo sau Giáo hoàng, nàng giật mình phát hiện, mỗi bước di, hơi thở thần thánh chung quanh càng thêm nồng đậm, tựa như đang tiến vào hải dương thần thánh, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, toàn thân buông lỏng, mắt thường khó nhìn thấy năng lượng đang không ngừng từ bốn phía dũng mãnh tràn vào cơ thể.

Giáo hoàng cách thiên sứ 3 thước thì ngừng lại. Thản nhiên nói:

- Nguyệt Nguyệt, Thần Thánh Giáo đình sở dĩ có thể trên đại lục sừng sững ngàn năm, thủy chung vẫn ở địa vị thống trị, nguyên nhân căn bản chính là bởi vì chúng ta đã được thần chiếu cố. Ma pháp là loại năng lực mà thần lưu lại trên đại lục, muốn đem loại năng lực này tu luyện đến trạng thái đỉnh phong, thì phải tiếp nhận thần chi tẩy lễ.

- Có thể nói gia gia đã là bán thần. Nói cho ngươi một bí mật, mỗi Giáo hoàng kỳ thật đều không có tử vong, bọn họ được thần chiếu cố thoát ly trần thế, đi đến thần giới, trở thành thiên thần. Cái này cũng là sau này gia gia mới biết được. Nếu ngươi tự tin vượt qua cửa ải khó khăn này, như vậy trước nên tiếp nhận thần chi tẩy lễ.

- Ta nghĩ, sau khi tiếp nhận tẩy lễ xong, không lâu sau, năng lực ngươi sẽ được đề cao toàn diện. Ngươi là người đầu tiên trong Giáo đình, không phải kế thừa chức vị Giáo hoàng mà lại được thần tẩy lễ. Ngươi nhất định phải quý trọng cơ hội này, tận lực cố gắng. Đi thôi, hài tử, thiên thần sẽ phù hộ cho ngươi.

Khoảng cách gần đối diện trước mặt thiên sứ, Huyền Nguyệt cảm giác được thiên sứ đã không còn thấp bé như khi nãy chứng kiến, ngược lại trở nên vô cùng cao lớn, tựa như một ngọn núi không thể vượt qua, nàng không tự giác hướng thiên sứ đi đến. Rốt cuộc, khi Huyền Nguyệt đi tới phía dưới thiên sứ, nàng phát hiện thân thể mình tựa như cũng biến thành kim sắc, cả người như đa biến thành một đoàn năng lượng thần thánh, dần dần, trong đầu trống rỗng, nội tâm vô cùng bình tĩnh, tất cả cảm giác đều biến mất.

Giáo hoàng nhìn cháu gái mình chậm rãi trôi nổi, trên mặt hiện rõ nét vui mừng, hắn hiểu được, hiện tượng này chỉ rõ, thiên thần cũng không có bài xích Huyền Nguyệt, nguyện ý vì nàng tiến hành tẩy lễ. Nghĩ tới đây, hắn không hề do dự nữa, niệm tụng thần chú ngữ.

- Vĩ đại thần giới! Ta là thuộc hạ trung thành nhất thế gian của ngài, khẩn cầu ngài, dùng lực lượng tinh khiết nhất, thần thánh nhất, cường đại nhất gột rửa tâm linh hài tử này, làm cho nàng càng đến gần ý chỉ của thần, trở thành phát ngôn của ngài trên thế gian!

Vừa niệm động chú ngữ, Giáo hoàng hai tay tại không trung vừa liên tiếp huyễn hóa ra mấy thủ ấn, một đám kim sắc ký hiệu hướng thiên sứ trên không bay tới.

Kim sắc quang mang trên người thiên sứ đột nhiên đại thịnh, quang mang lóe lên, thân thể Huyền Nguyệt biến mất, hoàn toàn dung nhập vào thân thể thiên sứ, trên người nàng quần áo dần dần biến thành tro bụi, thân thể thánh khiết lóng lánh kim quang thần thánh, một vòng quang mang không ngừng từ đỉnh đầu nàng quán chú xuống, thân thể thiên sứ biến tương xứng với thân thể Huyền Nguyệt, 6 cánh nhỏ sau lưng nhẹ nhàng vỗ, phảng phất như Huyền Nguyệt chính là thiên sứ vậy.

Nhìn kỳ cảnh trước mắt, Giáo hoàng vui mừng cười, hắn biết, cháu gái đã bắt đầu quá trình tẩy lễ. Chỉ cần trải qua tẩy lễ, nàng có thể có được lực lượng cường đại, sau này thành tựu hẳn sẽ không dưới mình. Xem nàng cùng lực lượng thiên sứ dung hợp hoàn mỹ như thế, có khả năng khí tức của thần so với mình càng nhiều hơn.

Khi Huyền Nguyệt bắt đầu tiến hành thần chi tẩy lễ, cũng là lúc A Ngốc ở đỉnh Thiên Cương sơn tu luyện đến ngày thứ bảy, tiểu Thánh Tà đang say ngủ cũng bắt đầu tỉnh lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất