- Mà nom bộ dạng, Long Dận không hề phát giác được gì. Một cô gái như cô, lại có thực hiện mọi việc kín kẽ như thế, Vô Thần không thể không bội phục. Thiết tưởng, cái gọi là Bắc Đế tông bị đánh đến nỗi phải ẩn núp hẳn là đang ngầm thâm nhập vào một quốc gia khác phải không. Là Quỳ Thủy Quốc hay là Thương Lan Quốc thế? Đại Phong Quốc có Phong Triêu Dương, khó xuống tay nhất, Thương Lan Quốc khí hậu ác liệt, người ngoài khó có thể thích ứng trong thời gian ngắn. Hiện tại họ hẳn đang ẩn núp ở Quỳ Thủy Quốc rồi.
Thủy Mộng Thiền:
- !!!!!
- Tốt hơn hết là nói qua điều kiện giao dịch của ngươi đi. Vì Nam Hoàng Kiếm, chúng ta có thể trả mọi giá. –Thủy Mộng Thiền bất lực nói. Diệp Vô Thần nói càng nhiều, sự sợ hãi bất an trong nội tâm Thủy Mộng Thiền sẽ càng mạnh lên mấy phần. Trước đây nàng chưa từng nghĩ qua, trên đời lại có một người chỉ dựa vào dăm ba câu đã khiến cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa tuổi tác người này còn nhỏ hơn mình.
- Điều kiện của ta đối với các người mà nói cực kỳ dễ dàng. Rất đơn giản, điều kiện của ta chính là: trong vòng ba năm, Nam Hoàng tông cô ắt phải bảo vệ sự an toàn của vài người, họ là Diệp Nộ, Diệp Uy, Vương Văn Thù, Diệp Thủy Dao của Diệp gia và Hoa Thủy Nhu, Hoa Chấn Thiên của Hoa gia. Nhớ kỹ là bảo vệ mà không phải can thiệp! Bình thường không được quấy nhiễu bọn họ. Nếu trong vòng ba năm trong bọn họ xuất hiện bất kỳ bất trắc nào thì Nam Hoàng tông các người vĩnh viễn đừng mong lấy được Nam Hoàng Kiếm. Nếu trong vòng ba năm các người bảo vệ họ an toàn vô sự thì ba năm sau, ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy Nam Hoàng Kiếm. Nam Hoàng tông các người đã tìm ngàn năm vạn năm, ba năm ngắn ngủi này chắc hẳn các ngươi hoàn toàn chờ nổi. –Diệp Vô Thần gằn từng chữ rõ ràng nói.
- Chỉ thế mà thôi? –Điều kiện này đối với Nam Hoàng tông mà nói quả thật là đơn giản hết mức, hơn nữa Thủy Mộng Thiền tin rằng cho dù không có Nam Hoàng ngầm bảo vệ, họ vốn dĩ không có khả năng xuất hiện bất trắc gì cả. Tiếc nuối duy nhất là không thể lập tức lấy được Nam Hoàng Kiếm, mà là cần ba năm sau. Nàng không có ý đồ đi tranh thủ, bởi vì nàng có thể rất rõ ràng cảm nhận được rằng, quyết định này của Diệp Vô Thần không hề có bất cứ phần linh động cho cò kè mặc cả nào.
- Chỉ thế mà thôi! –Diệp Vô Thần lạnh nhạt đáp:
- Nếu ta nuốt lời, các người có thể lấy tính mạng bọn họ.
- Được! Nam Hoàng tông ta ắt sẽ ngầm bảo vệ chu toàn bọn họ! Thủy Mộng Thiền khẽ nói.
- Vậy Vô Thần xin cảm tạ Thủy cô nương trước.
- Mỗi người đều cần, khỏi cần cảm ơn.
- Ha ha ha ha, mục đích hôm nay Diệp Vô Thần tới đã đạt được, vậy xin cáo từ tại đây.
Diệp Vô Thần tức khắc không lưu lại nữa, dắt tay Ngưng Tuyết đi về phía ngoài. Trong tích tắc mở cửa phòng, hắn bỗng lại nghĩ tới cái gì đó, nghiêng mặt nói:
- Mấy ngày nữa hoàng hậu Lâm Tú có khả năng sẽ mắc một căn bệnh khiến tất cả ngự y đều bó tay, đến lúc ấy Long Dận nhất định sẽ cầu xin giúp đỡ từ Nam Hoàng tông các người, nếu các người bằng lòng đáp ứng, tốt hơn hết là sớm mời Quang Minh ma pháp sư hoặc Thần y tốt nhất trong tông tới, bằng không sẽ lãng phí thời gian của ta.
Nói xong, hắn kéo cửa ra, ung dung rời đi.
Trong căn phòng mịt mờ hương thơm nhất thời im thin thít, sau phút trầm mặc ngắn ngủi, vài bóng người ẩn núp trong bóng tối lũ lượt hiện lộ thân hình, tụ tập đến trước người Thủy Mộng Thiền. Tuổi tác bọn họ đều trên ba mươi, hai người trong đó tóc đã bạc một nửa. Nhưng không hề nghi ngờ, những người lấy việc bảo vệ công chúa Nam Hoàng tông làm sứ mệnh này mỗi người đều có thực lực cực mạnh.
- Công chúa, kẻ đó…
- Một kẻ rất đáng sợ. –Thủy Mộng Thiền sâu xa nói, trong đầu vẫn lững lờ thân ảnh của Diệp Vô Thần, khó có thể xua đi. Cho dù người này chết ngay lập tức, nàng cũng tin cả đời mình đều không thể hoàn toàn quên đi hắn ---một kẻ chỉ dựa vào miệng lưỡi đã khiến mình hãi hùng khiếp vía.
- Công chúa, đó thật sự là Nam Hoàng Kiếm? –Phụ nhân lớn tuổi nhất vẻ mặt thận trọng nói.
- Không sai. Tất cả mọi đặc trưng đều khớp với ghi chép. Những đặc trưng này chỉ có ta và người thân của ta biết, hắn có thể vẽ ra Nam Hoàng Kiếm, chứng tỏ hắn thực sự từng nhìn thấy. Mà hắn cuối cùng cũng từng nói, nếu hắn nuốt lời chúng ta có thể tùy lúc lấy tính mạng người thân hắn. Nói như vậy, hắn không hề gạt chúng ta.
- Vậy chúng ta vì sao không bắt hắn hoặc người nhà hắn, tra hỏi ra tung tích của Nam Hoàng Kiếm. Ba năm, biến số quá nhiều.
Thủy Mộng Thiền lắc đầu:
- Không, với tâm cơ hắn biểu hiện ra, hắn há có thể không liệu đến tình huống này. Nếu Nam Hoàng Kiếm thật sự do đó mà rơi vào tay Bắc Đế tông, các ngươi có thể tưởng tượng được hậu quả gì không? Mặc kệ hắn có phải thật sự đã an bài hết như vậy hay không, chúng ta không dám cược, cũng cược không nổi.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Nam Hoàng Kiếm xuất hiện, đây chính là chuyện vui lớn nhất của Nam Hoàng tông từ khi lập tông tới nay! –Nữ trung niên có chút hưng phấn nói.
Thủy Mộng Thiền cẩn thận cuộn lại bức tranh Nam Hoàng Kiếm kia, đặt vào tay nữ nhân lớn tuổi nhất, ngưng trọng nói:
- Mỗi một câu ta và hắn từng nói khi nãy, ngươi nhớ kỹ hết chưa?
- Nhớ kỹ rồi! –Nữ nhân bình tĩnh gật đầu.
- Cầm láy bức tranh này, dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm đi gấp tìm phụ thân ta, nói không sót một lời hắn nói cho phụ thân ta biết. Sau đó do người quyết định. Còn nữa… -Thủy Mộng Thiền suy tư một hồi về câu nói kỳ quái Diệp Vô Thần nói trước khi đi, nói:
- Thuận tiện gọi Dược Tiên gia gia tới luôn, ta muốn biết Diệp Vô Thần rốt cuộc còn làm gì. Được rồi, bây giờ ngươi hãy rời đi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Vâng!
- Lôi sứ, ngươi lập tức bố trí người ngầm bảo vệ người của Diệp gia. Vân sứ, ngươi lập tức bố trí người bảo vệ người của Hoa gia, càng nhanh càng tốt.
- Vâng. –Lôi Vân nhị sứ tức tốc rời đi.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, nàng khẽ nhíu mày, hỏi:
- Lăng Nhi, mấy ngày trước ngươi từng nói với ta Long Dận mời tới đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch ám sát Diệp Vô Thần, Đào Bạch Bạch kia bao lâu sẽ đến?
Người được gọi là "Lăng Nhi" kia chính là thị nữ bên người của Thủy Mộng Thiền, nàng cúi đầu nói:
- Sáng nay y đã tới rồi.
- Đã tới rồi? –Thủy Mộng Thiền cả kinh, sau đó nhíu mày nói:
- Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn sứ, các người tức khắc âm thầm đi theo Diệp Vô Thần, ắt không thể khiến hắn xẩy ra chuyện. Vào lúc cần thiết, diệt trừ luôn Đào Bạch Bạch!
- Vâng! –Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn sứ không chút chần chừ, nhận lệnh rời đi.
…………………………………………..
- Một công chúa Nam Hoàng tông, tuổi tác vẻn vẹn chỉ hơn đôi mươi không ngờ có thực lực Thiên cấp, nếu không phải năng lượng tiết ra ngoài trong khi cảm xúc dao động, ta còn cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối nhõng nhẽo. Ngay cả thị nữ đằng sau nàng và bảy "chị gái" kia mỗi người đều có thực lực Linh cấp, tuổi tác như ta và Lâm Khiếu có thực lực thập cấp thì được coi là kỳ tài, nếu như tới Nam Hoàng tông, thực lực chúng ta ở trong trang lứa có lẽ cũng chỉ là mặt hàng tầm thường nhất. Quả nhiên cao thủ trong mắt người thường tại Nam Hoàng tông chẳng khác gì một củ cải trắng không đáng tiền. –Diệp Vô Thần cảm thán nói.
- Chủ nhân, củ cải là cái gì? –Trong đầu truyền tới thanh âm của Nam Nhi.
Diệp Vô Thần lườm một cái, bất lực nói:
- Nam Nhi, ngươi chính là một củ cải trắng!
- Hả? –Nam Nhi hoàn toàn không hiểu.
Quay đầu liếc về Mộng Yên Lâu, hắn thầm ngán ngẩm lắc đầu.
Nghe đồn, Nam Hoàng tông sẽ thuần phục vô điều kiện với Nam Hoàng Kiếm Chủ, người cầm Nam Hoàng Kiếm có thể hiệu lệnh cả Nam Hoàng tông.
Nếu Nam Hoàng tông vẫn là Nam Hoàng tông trước kia, Diệp Vô Thần có lẽ sẽ tin lời đồn này. Như vậy hắn sẽ bày ra Nam Hoàng Kiếm trực tiếp trước mặt Thủy Mộng Thiền, khiến nàng và cả Nam Hoàng quỳ gối dưới chân mình.
Nhưng Nam Hoàng tông hiện tại đã không còn là Nam Hoàng tông vì số mệnh một người mà tồn tại trước kia nữa. Họ bắt đầu chen chân vào trần thế, bắt đầu có dục vọng quyền thế, thậm chí đã bắt đầu tranh giành thiên hạ. Nam Hoàng tông như vậy sẽ vì một thanh Nam Hoàng Kiếm mà nguyện trung thành với một người ngoài ư? Đó quả thực là một trò đùa. Có lẽ họ chẳng những sẽ không trung thành, ngược lại sẽ giết người đoạt kiếm.
- Nam Nhi, với năng lực hiện tại của ta, có thể phát huy bao nhiêu lực lượng của Nam Hoàng Kiếm? –Diệp Vô Thần thử dò hỏi.
- Ui… -Vấn đề này khiến Nam Nhi rõ ràng trở nên rối rắm, nàng khổ cực suy tư rất lâu, mới yếu ớt đáp:
- Nam Hoàng Kiếm là Cấm Đoạn Chi Khí, vật dẫn năng lượng cần thiết là rất rất lớn. Năng lực hiện tại của chủ nhân… một điểm đều không phát huy ra được.
- Nói cách khác, hiện tại Nam Hoàng Kiếm ở trong tay ta chẳng qua chỉ là một vũ khí rất sắc bén mà thôi?
- Đúng là như thế.
- Vậy được rồi. –Diệp Vô Thần rất ngán ngẩm nhận mạng.
Trở về Diệp gia, Diệp Vô Thần lại không đi vào cửa, mà khom người nói với Ngưng Tuyết:
- Tuyết Nhi, ca ca còn có chuyện phải ra ngoài, muội trước tiên chơi với tỷ tỷ được không?
- Vâng, biết rồi ca ca, nhất định phải về sớm đấy.
Lưu luyến không rời cắn nhẹ ca ca một cái, Diệp Ngưng Tuyết lúc này mới dợm bước tiến vào cổng. Mãi đến khi bóng dáng nhỏ xinh biến mất trong tầm mắt, Diệp Vô Thần mới xoay người lại, ánh mắt trong tích tắc biến lạnh. Hắn dợm bước chân, mặt lạnh tanh trở về, sau đó quẹo vào một góc rẽ, xuôi theo dòng người đi về phía đông.
Một luồng ánh mắt chết chóc trầm nặng rất nhanh liền khóa chặt hắn, hắn biết điều phải tới rốt cuộc đã tới rồi. Cho nên, hắn không thể trở về Diệp gia. Trên chiến trường Diệp gia không sợ thiên quân vạn mã, nhưng ngày thường lại không có cao thủ hàng đầu bảo vệ, hắn tuyệt không thể liên lụy Diệp gia.
Một sát thủ hoàn mỹ, chẳng những phải một chiêu lấy mạng, càng phải theo đuổi vào lúc giết người không bị bất kỳ ai phát giác, bao gồm cả người bị giết. Người phải chết và người khác đều không biết hắn là bị ai giết chết, vì sao mà chết. Cho nên, trên đường lớn người tới người lui, hắn không động thủ. Mà Diệp Vô Thần tiến vào Diệp gia, trong khoảnh khắc bước vào phòng mình, chính là thời cơ y động thủ.
Mà Diệp Vô Thần lại không tiến vào nhà, ngược lại đi về phía thành Đông. Lựa chọn duy nhất của y chính là theo sát đằng sau, dùng đôi mắt chết chóc như cá chết kia nhìn chằm chặp hắn, không để hắn biến mất từ trong tầm mắt của mình. Bởi vì y thế nhưng không phát giác được khí tức của Diệp Vô Thần, phương thức duy nhất có thể khóa chặt hắn chỉ có ánh mắt.
Diệp Vô Thần dọc đường rẽ ngang rẽ dọc, lúc thì dạo qua tiệm nhỏ này, tiểu điếm kia, hoàn toàn là bộ dang công tử ca đi dạo phố. Nếu phương thức đi đường trác táng một chút nữa, ánh mắt không đoan trang thêm chút nữa thì hoàn mỹ rồi. Diệp Vô Thần một đường hướng đông, ánh mắt chết chóc trầm nặng kia cũng chưa từng rời khỏi hắn. Lúc trẻ Đào Bạch Bạch vây sát một người từng chôn trong cát trọn ba ngày ba đêm, trình độ đi theo này hoàn toàn không thể mài mòn lòng kiên nhẫn của y. Tuy rằng y tự tin tiện tay một chiêu liền có thể giải quyết mục tiêu lần này.