Thiên Thần

Chương 241: Bắc Đế Thánh Chủ

Khuôn mặt Nhị Nha thoáng cái trở nên trắng bệch, nàng đi tới, lo lắng nói:

- Tỷ tỷ biết muội thích hắn, nhưng muội năm nay mới mười lăm tuổi, sao có thể…

- Con mặc kệ! Con không làm như vậy mọi người sao có thể đồng ý để con gả cho hắn chứ! Gia gia, người đồng ý được không? –Tứ Nha biết lực cản lớn nhất của mình chính là gia gia nàng, thế công chủ yếu cũng dồn vào ông, nhưng nàng vừa nói xong lại phát hiện gia gia bình thường hiền hòa lúc này sắc mặt âm trầm dọa người. Ngay cả phụ thân bình thường thoạt nhìn như ngốc nghếch, hi hi ha ha cũng đanh mặt lại, toàn thân lạnh buốt.

Nàng thoáng chốc bị dọa, cũng không dám nói nhiều thêm một câu nữa. Từ sau lúc nàng nói ra câu kia, không khí thoắt cái trở nên bất thường, trở nên rất đáng sợ.

Phụ thân Tứ Nha lắc đầu nói:

- Phụ thân, điều này đều trách con, tuổi tác Tứ Nha còn quá nhỏ, con vẫn chưa nói cho nó rất nhiều việc.

Sắc mặt lão nhân vẫn đen như than, nếp nhăn ép cùng một chỗ, đè nén một thứ tâm tình đau khổ và phẫn nộ phức tạp. Lúc này, Diệp Vô Thần bị Ngưng Tuyết đyar vào nói:

- Lão gia tử, theo ta một chút, ta có lời muốn nói với ông. Tuyết Nhi, chúng ta trở về.

Nói xong, hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào cửa phòng lại cùng Ngưng Tuyết trở về phòng mình. Ngày trước, khi hắn nói chuyện với lão nhân đều dùng một giọng điệu tôn trọng, lúc này, lại dùng một giọng điệu kiểu mệnh lệnh. Lão nhân cảm xúc chưa dịu, nghe vậy thoáng ghé mắt, trong lúc tâm phiền ý loạn cũng không muốn đối mặt với Tứ Nha nữa, thở dài một tiếng đi ra khỏi cửa.

Sau khi lão nhân rời đi, cỗ áp lực nặng trĩu trên người Tứ Nha mới bớt đi vài phần, nàng run run rẩy rẩy hỏi:

- Cha, gia gia sao lại tức giận như vậy, con chỉ thật sự rất muốn…

Phụ thân nàng lắc đầu, ảm đạm nói:

- Tứ nha, bất kể con càn quấy thế nào, gia gia con cũng sẽ không thực sự tức giận với con. Nhưng lần này con… Ai, mắc phải chính là tội chết không thể phạm phải nhất!

- A? –Tứ Nha há miệng, ngỡ ngàng không biết làm sao.

Diệp Vô Thần và lão nhân một trước một sau đi vào trong phòng, Diệp Vô Thần dưới sự trợ giúp của Ngưng Tuyết xoay xe lăn, đối diện với lão nhân. Lão nhân mở miệng nói:

- Chuyện này ta không trách được ngươi, với tình trạng thân thể của ngươi hiện tại, còn có tính tình càn quấy của Tứ Nha, ngươi hẳn cũng bị ép buộc đi. Chỉ là, trước đây ngươi dẫu sao cũng không thuộc về nơi này, có vài việc sẽ không đơn giản như bề ngoài đâu.

Lão nhân mắt sáng như đuốc, toàn bộ nói trúng. Diệp Vô Thần lại không tiếp tục chủ đề này với ông, mà nói ra mục đích của mình:

- Ta tới đây đã nhiều ngày rồi. Tuy rằng ta bây giờ đã chẳng khác phế nhân, nhưng mỗi một ngày ở đây ta đều trải qua rất thoải mái. Mỗi người nơi đây đều khiến ta nhìn thấy mặt nhân tính thiện lương thuần khiết, ta cảm kích mỗi một người trong các vị, gióng như chiếc xe lăn ta đang ngồi, cho dù có một ngày thân thể ta khôi phục lại, nó cũng sẽ là món quà đáng quý của ta. Những ngày ở đây, ta một mực đều nghi hoặc thế giới thuần khiết này rốt cuộc là thế nào mà có. Năm ấy, người từ trên Đoạn Hồn Uyên rơi xuống giống như ta dưới sự bảo vệ của một thứ lực lượng kỳ dị vì sao lại không chết … Lão gia tử, ông có thể nói cho ta biết đáp án này được không?

Thanh âm, thần thái trầm ổn bình tĩnh, không chút gợn sóng của hắn lúc này mang tới cho lão gia tử một cảm giác hoàn toàn khác hẳn ngày trước, trong lòng sinh nghi, nhíu mày nói:

- Năm đó, chính là gia gia ta từ trên cao ngã xuống, còn về lực lượng quái dị khiến họ không chết là cái gì, ngay cả họ cũng không biết.

- Ta biết. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

Ánh mắt lão gia tử lóe lên, hiện lên một tia kinh ngạc:

- Ngươi biết?

Diệp Vô Thần đùa nghịch bàn tay Ngưng Tuyết, từng ngón vuốt ve ngón tay nàng, yên lặng đối mắt với lão gia tử:

- Từ khi ta đi vào nơi đây, luôn rất nghi hoặc một vài chuyện, ngày qua ngày, một vài thứ cũng càng lúc càng rõ trong đầu, đáp án của một ít nghi vẫn cũng từ từ được vạch ra. Đến hôm qua, một câu chuyện đã thành hình trong lòng ta.

- Rất rất lâu trước kia, trên Thiên Thần đại lục có một cỗ thế lực rất cường đại. Sự tồn tại của nó không ai không biết, sự cường đại của nó có thể khiến một quốc gia cúi đầu, không dám chêu trọc. Nhưng họ tuy mạnh lại chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, thậm chí siêu thoát thế gian, ngay cả chuyện giao thiệp với trần thế đều hầu như chưa từng xảy ra. Bởi vì sự tồn tại của nó chẳng phải vì tổ chức mà là gánh vác một sứ mệnh cổ quái từ thượng cổ lưu truyền xuống, tìm kiếm một người, một món đồ. Trước khi tìm thấy người đó món đồ đó, không thể can dự vào phân tranh của thế tục.

Diệp Vô Thần liếc mắt về phía lão nhân, phát hiện ông đã động dung.

- Song, họ tìm trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vô số năm đều không bắt được một chút bóng dáng nào, họ bắt đầu hoài nghi truyền thuyết đó có phải vốn dĩ là giả hay không, họ cứ thế bị mấy câu xa xưa lừa gạt đùa bỡn hết đời này sang đời khác. Vì thế, trong nội bộ tổ chức khổng lồ này bắt đầu xuất hiện chia rẽ, một bộ phận cố giữ ý nghĩa và sứ mệnh tồn tại của họ, một bộ phận thì bắt đầu chuyển dời lực chú ý, bởi vì thế lực khổng lồ họ có được bắt đầu sinh ra dục vọng quyền lực, chuẩn bị khống chế thiên hạ, trở thành đứng đầu thiên hạ có thể lật tay làm mưa ngửa tay làm gió, có thể quyết định sinh linh trong thiên hạ.

- Quyết định này của họ hoàn toàn phản lại lời huấn ngôn từ thượng cổ truyền xuống, tuy có quá nửa dưới dục vọng quyền lợi chuẩn bị hành động, nhưng cũng có một bộ phận người kiên quyết phản đối. Vì thế, mâu thuẫn do đó mà sinh ra, cuối cùng có một người, mâu thuẫn hoàn toàn bộc phát, gây nên một trận tử chiến trong nội bộ. Nhưng theo đuổi quyền lực vinh hoa là bản năng của đại đa số người, cố bảo vệ sứ mệnh bản thân dẫu sao cũng chỉ là số ít, chủ động khơi mào cuộc chiến nội bộ này cũng đương nhiên là những kẻ muốn đạp bước thiên hạ kia, bởi vì không diệt những kẻ phản đối nọ, hành động của họ ắt sẽ gặp lực cản nặng nề. Mà những người cố giữ đó đều là người bảo vệ ý nghĩa tồn tại của họ, sẽ không nguyện ý nhìn thấy cục diện tương tàn này xảy ra. Nhưng dục vọng một khi dấy lên, nó sẽ như con ác ma từng bước ăn sạch lý trí và lương tri của con người, đối mặt với những đồng đội ngày xưa giơ đao về phía họ, họ không thể không ứng chiến.

- Có lẽ chiến rất lâu, có lẽ họ chỉ là tận khả năng trốn và lẩn tránh để giảm bớt thảm kịch xảy ra. Cuối cùng có một ngày họ bị ép đến bên rìa Đoạn Hồn Uyên của Đại Phong Quốc, dưới sự kiệt sức bị ngăn trở đường trốn chạy. Lúc đó, họ đã bị tàn sát đến chỉ còn sót lại số ít người. Trong cơn tuyệt vọng, họ không muốn mình chết dưới tay đồng đội ngày xưa, bèn nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên. Thời điểm khi đó, ước chừng là trăm năm trước.

Lão nhân nhướng mày nhìn chàng trai trẻ đang kể một "câu chuyện", rốt cuộc xen miệng nói:

- Có phải Tứ Nha nói cho ngươi biết hay không? –Tiếp đó ông lại bác bỏ:

- Không phải nó, nó hẳn còn chưa biết những điều này, là Tam Oa, hoặc là Nhị Nha nói cho ngươi biết!

- Tuy rằng mỗi người đều cho rằng vĩnh viễn sẽ không ra khỏi nơi đây, cũng sẽ không coi nó thành bí mật. Nhưng chuyện này đích thật không có ai nói cho ta biết cái gì cả. Ta đoán mà thôi. Chẳng qua nếu lão gia tử đã hỏi như vậy, liền chứng minh ta đoán không hề. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

Lão gia tử khẽ động dung, ông nghĩ không rõ, hắn rốt cuộc có thể dựa vào cái gì đoán ra những thứ này.

- Ta nghĩ câu chuyện đằng sau, ông hẳn sẽ càng thấy hứng thú hơn. –Diệp Vô Thần nói, sau đó tiếp tục kể lại: Nguồn: http://truyen360.com

- Những người nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên kia vốn dĩ cho rằng mình ắt phải chết, nhưng đâun gờ, khi rơi xuống được một nửa, thân thể họ bắt đầu bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, thân thể vốn dĩ rơi thẳng xuống không tự chủ bay theo phương hướng chúng ta đang ở hiện tại, cỗ lực lượng đó chẳng những dẫn dắt bọn họ, còn khiến tốc độ họ rơi xuống càng lúc càng chậm, chờ đến khi họ rơi xuống mặt đất thì hoàn toàn không chút thương tích. Họ sau cơn vui mừng cực lớn, rất nhanh phát hiện xung quanh họ lại có một kết giới bất kể làm thế nào cũng không phá nổi. Vì thế, tuy họ bị nhốt ở bên trong, nhưng họ sống sót trong khi ắt phải chết chỉ có thỏa mãn, cũng vững tin vào tín niệm họ kiên trì đã bảo vệ bọn họ. Cho nên tuy họ bị kết giới nhốt chặt nhưng chưa bao giờ buông bỏ sứ mệnh đó, đồng thời vẫn truyền xuống đời đời, ai cũng không thể làm trái.

- Mệnh trời không thể trái, trong tối tăm tự có định số, họ nghĩ không sai, là sự kiên trì và lòng trung thành của họ đã cứu họ. Thứ mà họ, cùng các người bây giờ bảo vệ không vứt bỏ các người. Bởi vì cứu các người chính là Tai Ách Cung Bắc Đế tông các ngươi một mực tìm kiếm!

Diệp Vô Thần vươn tay phải ra, một luồng huyết quang từ mi tâm hắn bắn ra, ở trong tay ngưng thành một cây cung màu máu bề ngoài khủng bố.

- Ngày đó, Tai Ách Cung ngủ say dưới Đoạn Hồn Uyên cảm nhận được tung tích của huyết mạch Bắc Đế, vì thế dùng lực lượng của mình đem tất cả những người rơi xuống, bao gồm cả những người không có huyết mạch Bắc Đế thuần khiết cũng cứu hết, đồng thời nhốt chặt cùng với mình trong kết giới.

Thân thể lão nhân cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cây cung màu máu trong tay Diệp Vô Thần, trong lúc vô ý thức, ông vươn đôi tay run rẩy ra, dường như là muốn để hai tay tới gần nó hơn vài phần, bất tri bất giác, đôi mắt ông đã đẫm lệ. Dẫu cho ông không nhớ được toàn bộ, thì cũng không thể không nhớ được cây Tai Ách Cung tổ tiên họ đã tìm không biết bao nhiêu năm, ngoại hình của nó giống như dấu ấn ghi tạc trong lòng ông. Mà người ngoài lại tuyệt đối không thể biết. Trong gia phả từng nói, khí tức của nó là một thứ khí thế giết chóc đẫm máu khiến người ta run sợ. Cây cung trước mắt này, ngoại hình của nó, khí tức của nó, còn có phương thức xuất hiện của nó… Khiến ông vốn dĩ không cần hoài nghi bất kỳ điều gì.

Sự tồn tại của Bắc Đế tông không ai không biết, họ tìm kiếm hết đời này sang đời khác, lại đều không thu hoạch được gì, nay lại bày biện chân thật trước mắt ông. Sự kích động trong nội tâm ông giờ phút này so với nửa đời trước của ông cộng lại còn nặng hơn. Trong lúc nước mắt tứ tung, ông không mất đi lý trí, lập tức lau khô nước mắt, luống cuống móc tay vào trong ngực, lôi ra một miếng ngọc chưa từng rời người. Miếng ngọc hình cung, kích cỡ lòng bàn tay, ông chưa bao giờ rời người. Ngay trong tích tắc miếng ngọc xuất hiện ở trước mặt Tai Ách Cung, thân ngọc màu đỏ bỗng tỏa ra hồng quang chói mắt.

Trong miếng Bắc Đế Chi Ngọc này chảy xuôi dòng máu thuần khiết nhất của Bắc Đế, là tiêu chí của tông chủ Bắc Đế tông mỗi một đời, có thể xảy ra cộng hưởng dữ dội với Tai Ách Cung. Hồng quang chói mắt kia đã gạt đi tất cả những hoài nghi của lão nhân. Ông thu ngọc lại, phịch một tiếng quỳ xuống đất, vô cùng kích động cúi đầu nói:

- Tông chủ Bắc Đế tông đời thứ xxx Viêm Thiên Uy, bái kiến Thánh Chủ!

Ông dập đầu rất mạnh, toàn thân vẫn đang run rẩy dữ dội, tỏ rõ nỗi cảm xúc không cách nào bình tĩnh lại.

Ngưng Tuyết kinh ngạc khá lâu, cuống quít muốn đi tới nâng ông dậy, lại bị Diệp Vô Thần một tay kéo lại, hắn mỉm cười hỏi:

- Lão gia tử, ta bây giờ chỉ là một phế nhân trói gà không chặt, ông vẫn muốn tôn ta làm Thánh Chủ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất