Thiên Thần

Chương 250: Về nhà (2)

Tình cảnh như vậy Diệp Uy đã trải qua quá nhiều lần. Một năm nay, y dẫn quân xuất chinh mỗi lần đều quay về trong thời gian ngắn, bởi vì giao phong với Đại Phong Quốc luôn rất thuận lợi, có lúc thậm chí thuận lợi đến kỳ lạ. Dần dần, y bắt đầu phát hiện, những điều kỳ quái này bắt đầu từ một năm trước, khi Tà tông thần bí bỗng nhiên xuất hiện. Có lúc bỗng gặp phải một đống quân Đại Phong đã chết, trên đất đều dùng máu viết hai chữ "Tà tông".

Phần vinh quang này, y giành được chẳng hề an tâm thoải mái như vậy, cũng sẽ không bởi vậy mà buông lỏng hoặc kiêu binh. Đồng thời, những năm qua, y bắt đầu càng lúc càng khâm phục một cô bé tuổi mới đôi mươi, nàng có khứu giác chiến trường vô cùng linh mẫn và từng kỳ chiêu chồng chất, làm ông liên tục lĩnh hội làm thế nào để đánh thắng bất ngờ. Đó chính là con gái Gia Cát Tiểu Vũ của phó tướng Gia Cát Vô Ý.

Trên Mộng Yên Lâu, một chiếc rèm đậm màu bị kéo ra một góc, sau bức rèm che, một luồng ánh mắt sáng ngời dừng lại một hồi trên người Diệp Uy. Diệp Uy như có cảm giác, bỗng ghé mắt, phát hiện trên đỉnh lầu Mộng Yên Lâu, một đôi mắt đẹp sau rèm che ung dung rời đi, chiếc rèm đậm màu kia cũng bị nhẹ nhàng kéo xuống. Diệp Uy thu ánh mắt về, trong lòng không khỏi cảm thán. Ở tại đó chính là con gái độc nhất của tông chủ Nam Hoàng tông - Thủy Mộng Thiền, không bao lâu nữa sẽ vào cung làm phi, việc này hiếm người không biết. Y chưa từng thấy qua dung nhan của Thủy Mộng Thiền, nhưng lúc nãy, cho dù cách một lớp rèm mỏng, nhưng ánh mắt loáng thoáng truyền tới lại là vẻ đẹp tiên nữ mới có. Y không thể không thán phục. Mang danh đệ nhất mỹ nữ Thiên Long bao trùm lên cả con gái Diệp Thủy Dao của mình thì há có thể là hư danh.

Thủy Mộng Thiền dời bước đi về, ngồi trên hương án, khẽ nói:

- Diệp gia, rốt cuộc nên xử lý thế nào.

Cửa bị đẩy ra, thị nữ Thủy Lăng Nhi bên người của nàng bước mau tới, nét mặt thoáng thấy vẻ gấp gáp. Thủy Mộng Thiền nhíu đôi mi thanh tú:

- Chuyện gì?

- Phía bắc truyền tới cấp báo! Diệp Vô Thần bỗng xuất hiện ở Trường Khánh Thành, hiện đang đi về phía Thiên Long Thành! –Lăng Nhi dùng giọng điệu cấp bách nói, trong lòng kinh ngạc tột đỉnh.

- Ai? –Thủy Mộng Thiền bỗng đứng dậy.

- Là Diệp Vô Thần! Diệp Vô Thần con trai Diệp Uy!

- … Không có khả năng, ba năm trước hắn đã chết rồi, vô số người chứng kiến. Lại nói, nếu hắn quả thật chưa chết, thì há có thể chờ đến bây giờ mới xuất hiện. Hẳn chỉ là người giống người thôi. –Thủy Mộng Thiền nhu hòa nói.

- Họ vốn cũng cho là như vậy. Nhưng, thiếu nữ bên người Diệp Vô Thần… thiếu nữ tóc trắng trên mặt có vết sẹo lúc trước cùng nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên với hắn cũng đi cùng với hắn, đặc trưng rõ ràng như vậy, sẽ không xuất hiện người thứ hai, đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Ngoài ra, thiếu nữ áo đen đã nhận định là Thiên Phạt Chi Nữ cũng ở bên cạnh hắn. Ngoại trừ họ, còn có hai người, một người là Lãnh Nhai ba năm trước không biết đi đâu, còn có một nam tử dáng người cao lớn, từ trong cuộc trò chuyện của họ chỉ biết gã họ Sở, kẻ này lai lịch không rõ, trước đây chưa từng xuất hiện. Khiến người ta kinh ngạc chính là, gã đeo trên lưng rõ ràng là Thần kiếm Thương Minh năm đó Kiếm Thần Sở Thương Minh từng sử dụng…

Thủy Mộng Thiền:

- ……

- Công chúa, đó hẳn chính là Diệp Vô Thần không thể nghi ngờ. Có điều, nhìn từ bề ngoài, thân thể hắn đã phế, phải dùng xe lăn đi lại, tình huống chân thật khó có thể kết luận. –Lăng Nhi tiếp tục nói.

Gian phòng thanh nhã tràn ngập hương thơm dìu dịu này có hiệu quả cách âm cực tốt, hoàn toàn ngăn cách tiếng huyên náo ở bên ngoài, người bên ngoài cũng đừng mong nghe thấy thanh âm bên trong. Lăng Nhi vừa nói hết, trong phòng không còn âm thanh gì nữa, ngay cả tiếng hít thở đều khó có thể nghe thấy.

Thủy Mộng Thiền lẳng lặng ngồi xuống, rất lâu mới khẽ than:

- Vậy hẳn đúng thật là hắn rồi. Điều này với chúng ta mà nói là một tin tốt, cũng là một tin xấu. Trước kia, chúng ta đã xem thường hắn, tất cả mọi người đều bị hắn che mắt, lần này hắn nghênh ngang quay về, sẽ không vẻn vẹn là quay về đơn giản như vậy. Lúc này là thời kỳ quan trọng chúng ta chuẩn bị bắt đầu hành động, tuy hắn chỉ vẻn vẹn là một người, cho dù hắn thật sự chỉ là một phế nhân, ta cũng không thể không lo lắng.

Nàng và Diệp Vô Thần chỉ tiếp xúc ngắn ngủi hai lần. Sau khi Diệp Vô Thần "chết", hắn rốt cuộc bộc lộ ra một vài thứ khiến nàng lạnh lòng thậm chí sợ hãi, đối với cái chết của hắn vừa tiếc hận vừa may mắn. Không ngờ rằng, hắn đã trở về.

- Hắn xuất hiện ở đâu?

- Trước mắt còn chưa biết, đang truy lùng, có thể khẳng định chính là xuất hiện ở phía bắc Trường Khánh Thành, phía nam Tương Vân Thành. –Lăng Nhi đáp.

- Thiên Phạt Chi Nữ rời đi từ lúc nào? –Thủy Mộng Thiền hỏi. Diệp Vô Thần thật sự là hôm nay mới có năng lực trở về? Nàng không tin.

- Thiên Phạt Chi Nữ thực lực quá mạnh, người của chúng ta không dám tới gần giám sát. Cho dù có thể tới gần, nếu nàng muốn đi, chúng ta vốn dĩ không thể phát hiện. –Lăng Nhi đáp.

- Vậy Diệp Thủy Dao ngày thường luôn ở cùng Thiên Phạt Chi Nữ thì sao? Gần đây nàng có dị động gì không?

Lăng Nhi nghĩ một hồi, lắc đầu:

- Không có, vẫn cực ít ran ngoài. Nếu nói có, ước chừng là một năm trước, nàng bắt đầu nhúng tay vào nội vụ Diệp gia, hẳn là phát hiện ra gì đó, không muốn gia nghiệp hoàn toàn rơi vào trong tay Diệp Vô Vân, bắt đầu học tập lo liệu gia nghiệp.

Thủy Mộng Thiền đứng dậy, vén rèm vải, ánh mắt tuyệt mỹ truyền ra bên ngoài cửa sổ, Diệp Uy đã đi về phía hoàng cung tham gia tiệc mừng chiến thằng, con đường này cũng xem như không còn huyên náo nữa. Nàng sâu kín nói:

- Diệp gia, các ngươi lại được cứu lần nữa rồi. Xem ra, lòng trung thành của các ngươi khiến ông trời luôn phù hộ các ngươi.

- Truyền thư cho phụ thân ta, báo cáo tường tận hết toàn bộ. Những người khác, tạm thời không cần hành động. Ngồi xem thiên hạ phản ứng ra sao.

---------------------------

----------------------------

Hoàng cung Thiên Long nơi nơi vui mừng, Long Dận dẫn văn võ bá quan đứng trước cửa cung nghênh đón, sau khi khen thưởng liền dẫn vào trong cung, bày yến hội mừng chiến thắng, trong cung vừa ca vừa mứa, nơi nơi dào dạt tiếng cười. Mà Gia Cát Tiểu Vũ như thường lệ nửa đường trốn về, về nhà tìm mẫu thân làm nũng.

- Ha ha ha ha, trận chiến này đuổi địch vô số, tổn hại lại không quá vạn người. Thiết nghĩ năm đó Đại Phong Quốc nhiều lần đe dọa dồn ép với Thiên Long Quốc ta, khoe khoang rằng họ dũng mãnh biết bao, thì ra cũng chỉ như thế, số lượng hơn chúng ta thì thế nào? Khoảng thời gian này còn chẳng phải liên tiếp bị đánh tan tác.

- Sai rồi sai rồi, không phải quân Đại Phong Quốc yếu, mà là quân Thiên Long chúng ta quá mạnh, Uy Long đại tướng quân của chúng ta có dũng có mưu, liệu địch như thần, đương nhiên là bách chiến bách thắng!

- Nói đúng lắm nói đúng lắm, ha ha ha ha…

Lúc này chẳng ai keo kiệt lời ca ngợi với Diệp Uy, mấy năm nay, y liên tiếp trở thành nhân vật chính trong đám chúng thần, nay Thiên Long Quốc cũng không ai không biết cái tên Uy Long đại tướng quân. Trong giai đoạn hòa bình không có chiến tranh, Lâm gia còn có thể tranh cao thấp với Diệp gia, nhưng chiến tranh nổ ra, tất cả ánh mắt, mong đợi, uy vọng và khen ngợi đều tập trung vào Diệp gia, Lâm gia thì ảm đạm nhợt nhạt.

Mà đến bây giờ, hành động giết Chiến Thần Đại Phong Quốc, diệt vạn quân Đại Phong của Diệp Vô Thần năm ấy, cộng thêm sự uy phong của Uy Long đại tướng quân, đứa trẻ ba tuổi ở Thiên Long Quốc cũng biết cái tên Diệp gia. Mà quyền lợi của Lâm gia phần lớn tập trung vào nội vụ, phương diện uy vọng và thanh danh lúc này đã gần như không có tư cách phân tranh cao thấp với Diệp gia.

Khoảng thời gian gần đây tâm tình Long Dận cũng rất tốt, hôm nay càng là mặt mày hớn hở, uống nhiều hơn mấy chén, mặt mày hồng hào. Ngay khi tiệc mừng chiến thắng đang tiến hành đến náo nhiệt nhất, Diệp Tam của Diệp gia hoảng hốt chạy vào, cũng chẳng kịp làm lễ, ở bên tai Diệp Uy nói mấy câu hết sức mau chóng.

" Rầm" một tiếng vang lên, Diệp Uy như bị sét đánh trúng, đứng phắt dậy, thân thể trực tiếp hất đổ bàn rượu trước người, chén rượu đồ ăn toàn bộ rơi xuống đất. Y một câu đều không kịp nói thêm, thậm chí không chào hỏi với Long Dận và chúng thân, bước chân vô cùng vội vàng lao ra cửa rời đi, khi bước ra đại sảnh còn bị vấp lảo đảo vào thềm cửa hơi cao hơn mặt đất.

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là chuyện lớn gì có thể khiến Diệp Uy luôn luôn trấn định vững vàng lại vội vã như thế. Long Dận giơ tay, ca múa ngừng lại, y nhướng mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Tam quỳ gối xuống đất, cung kính nói:

- Bẩm hoàng thượng, có người ở Trường Khánh Thành nhìn thấy thiếu gia nhà ta, hắn căn bản không chết, hiện tại đang đi về phía Thiên Long Thành.

- Cái gì!? –Long Dận đứng bật dậy, chúng thần toàn bộ giật mình, vẻ mặt kinh hãi, như nghe thấy sét đánh động trời.

Vút – một người như hỏa tiễn lao theo ra ngoài. Ngoại trừ Diệp Uy, có thể gấp gấp đến mức như thế chỉ có Hoa Chấn Thiên.

------------------------- Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-----------------------

Khi hoàng cung Thiên Long vì một tin tức mà đại loạn, nhân vật tạo nên điều đó vẫn không nhanh không chậm được người đẩy đi về phương hướng Thiên Long Thành. Tuy hắn tàn tật nhưng trên khuôn mặt hắn không có chút cô đơn và ủ rũ mà người tàn tật sẽ có. Mà là cao quý hệt như một đế vương được vây chặt trên vương tọa, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, liền sẽ cảm thấy mình thấp hơn hắn một bậc. Kẻ có thể khiến người ta tự động sinh ra thứ cảm giác kỳ diệu này, thiên hạ rất hiếm thấy.

- Mấy người đằng sau trốn trốn núp núp theo rất lâu rồi, họ hẳn là nhằm vào Diệp lão đệ đi. –Sở Kinh Thiên ngáp một cái, cười hì hì hỏi. Hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm khi bị theo dõi.

- Muốn giết họ hay không? –Lời của Lãnh Nhai lại tương đối ngắn gọn hơn rất nhiều.

- Để họ theo đi, nếu không ai đi theo, ngược lại mới không bình thường. –Diệp Vô Thần tùy ý vung tay, chẳng lưu tâm nói.

Sở Kinh Thiên chà chà tay nói:

- Ra ngoài lâu như vậy, ngoại trừ giao thủ với hai con gấu đen, vẫn chưa từng được đánh nhau, tay ngược lại có chút ngưa ngứa. Đúng rồi, đến Thiên Long Thành còn mất bao lâu? Nếu không Diệp lão đệ để ta cõng ngươi đi, bánh xe này lăn cũng thật sự quá chậm.

Sở Kinh Thiên vẻ mặt chán nản nhìn hai thiếu nữ một trắng một đen cùng nhau đẩy xe lăn. Mặc cho gã khuyên can, hai cô bé này vẫn không chịu buông tay để gã đẩy, dường như đây là độc quyền thuộc về họ, không cho người khác chạm vào.

- Sẽ không lâu lắm đâu, hẳn sẽ có người tới đón chúng ta ngay thôi.

Lời Diệp Vô Thần vừa dứt, xa xa trong tầm mắt liền có một mảnh cát bụi bốc lên, theo đó là tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, đưa mắt nhìn, có chừng hơn trăm. Theo họ tới gần xa xa có thể thấy Diệp Uy đi tiên phong, dùng sức vung roi ngựa, quất con ngựa dưới người hí đau không thôi, liều mạng chạy băng băng về phía trước.

Thấy tốp nhân mã lập tức muốn đụng tới, Sở Kinh Thiên trừng mắt trâu, sải bước chân, ưỡn lưng uy phong lẫm liệt đứng ở trước mặt Diệp Vô Thần, nếu ai dám trực tiếp đụng tới gã một quyền đi qua có thể đánh bay. Nhưng gót chân gã còn chưa đứng vững thì bị Lãnh Nhai túm về, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ:

- Trâu Ngốc.

- … ta lại làm sai à? –Thấy Diệp Vô Thần cũng là vẻ mặt mỉm cười, Sở Kinh Thiên vỗ vỗ đầu, bỗng bừng tỉnh nói:

- Ta hiểu rồi, đây chính là người nghênh đón Diệp lão đệ nói, nói tới là tới thật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất