Ánh mắt của Thủy Vân Lan gian nan chuyển tới trên người Tà Đế, sau đó chậm rãi nhắm lại. Tiếp theo Trảm Tinh kiếm trong cái nhìn chăm chú của mọi người hóa thành kim mang bắn vào mi tâm Tà Đế, thân thể Thủy Vân Lan lập tức ngã xuống, không còn có một chút sinh khí nào, Nam Hoàng chi ngọc vào lúc này cũng thôi lấp lánh.
"Tông chủ... Lan nhi, Lan nhi!" Thủy Huyền Phong lảo đảo chạy tới nhào lên người Thủy Vân Lan. Cất tiếng gọi đầy thê lương.
"Vì sao giết hắn?" Thủy Vân Thiên xoay người lại, nghiêm mặt hỏi.
"Hắn cũng tính là thật lòng hối hận rồi, chết rồi thì tất cả có thể kết thúc. Ta không muốn nhìn thấy ngươi trong sự giày vò hai mươi ba năm mà không sụp đổ lại đi giày vò một người đã bị oán hận làm hỏng tâm tính. Mạng của hắn là ta lấy thay cho ngươi, hi vọng ngươi đừng lưu tâm." Tà Đế chậm rãi nói. Thanh âm khần khần, mang theo một chút linh hồn chi lực. Nguồn: http://truyen360.com
Trong lòng giống như bị kim đâm một cái, Thủy Vân Thiên giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức từ trong triệu chứng hỗn loạn khôi phục lại, hắn đặt tay lên ngực, điều tiết hô hấp của mình, sau đó liếc Thủy Vân Lan đã chết một cái, rồi lập tức dời ánh mắt, than: "Là ta quá mức chấp nhất, cám ơn ngươi, chủ nhân. Hắn đã chết, tất cả cũng có thể kết thúc rồi. Thật sự đã kết thúc rồi."
Thủy Huyền Phong khóc đến khản cả giọng, nhưng mỗi người vẫn có thể ghe rõ hai chữ chủ nhân mà Thủy Vân Thiên gọi Tà Đế.
"Thủy Tự Tại, ta không muốn lại phải tự mình động thủ, ba người các ngươi tự kết liễu đi." Ánh mắt Thủy Vân Thiên xuyên qua đám người, chiếu lên mặt ba người bọn Thủy Tự Tại. Ba người bọn chúng, đồng dạng cũng là kẻ năm đó đại hại cả nhà họ. Tuy rằng chuyện đã qua hơn ba mươi năm, nhưng vẫn nhớ rõ tướng mạo của chúng.
Những người tụ tập ở đây đầy là nhân vật thủ lĩnh được phân bố ở các nơi trên Thiên Thần đại lục, ít có lai vãng, tuy cũng là người của Nam Hoàng tông, nhưng giao tình rất đạm bạc. Lúc này không có một ai ra mặt cầu tình cho bọn chúng. Mà bọn chúng năm đó liên hệ với Bắc Đế tông lấy Thủy viêm tiêu dao tán để độc hại một nhà tông chủ, tội lớn như vậy đã bị vạch trần, có ai lại đi cầu tình cho bọn chúng.
Từng ánh mắt băng lãnh đó khiến Thủy Tự Tại toàn thân lạnh buốt, giống như rơi xuống vực sâu. Chỉ đứng ở đó, mỗi một giây một phút đều như một sự dày vò.
Cuối cùng toàn thân lão run run đứng lên. Ngay sau đó, thất khiếu của lão chậm rãi trào máu, thân thể cũng va mạnh xuống đất. Hai người phía sau lão đồng thời lui xuống một bước, sau cùng cũng thở dài một tiếng, dùng thủy ngọc công tự bạo mà chết. Dưới mấy câu nói của Thủy Vân Thiên, bọn chúng tự tận mà chết, điều này không nghi ngờ gì nữa có nghĩa là Thủy Vân Thiên tuy rằng vừa mới trở về, nhưng hắn lúc này vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn trong Nam Hoàng tông. Hai nguyên nhân trọng yếu trong đây một là vì huyền hoàng trưởng lão đứng phía hắn, còn một là vì Tà Đế.
" Thiếu chủ, nghịch tặc Thủy Vân Lan đã chết, sau này người chính là tông chủ của Nam Hoàng tông, tông ta hiện tại đang ở vào thời kỳ đại nạn, mong rằng tông chủ có thể gánh được trách nhiệm lớn này, dẫn dắt tông ta thoát khỏi khốn cảnh. Toàn tông ta trên dưới thề sống chết nguyện trung thành với tông chủ, không dám hai lòng, để an ủi tiên chủ trên trời có linh thiêng. Tông chủ!"
Thủy Mạn Lâu trong tiếng hô sục sôi cùng Thủy Mạn Thành quỳ xuống, động tác quỳ của họ lập tức dẫn tới phản ứng dây chuyền liên tiếp, người của Nam Hoàng tông ở đây liên tiếp quỳ xuống, hô lớn Tông chủ với Thủy Vân Thiên. Vốn là tông chủ của Nam Hoàng tông, nhưng một hồi tai nạn khiến vị trí này mà hắn nên có bị trì hoãn mất hơn hai mươi năm.
"Đứng lên đi." Thủy Vân Thiên khoát tay: "Đều là huynh đệ một nhà, không cần phải quỳ làm gì. Nam Hoàng tông mặc dù gặp được đại nạn, nhưng kiếp nạn này vốn nằm trong tình lý, hoặc sớm hoặc muộn, ngày đó rồi cũng sẽ tới. Các ngươi hiện tại đã rõ tông ta vì sao gặp một kiếp này rồi chứ?"
"Cái này..." Vì sao gặp phải một kiếp này, bọn họ thật sự không biết. Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân mà bọn họ không biết?
"Tổ huấn có viết, tông ta phải tìm Nam Hoàng chi kiếm và chủ của nó, nếu có thể tìm được thì phải khuynh tộc nguyện trung thành, trọn đời không thể phản bội. Câu này viết ở trang đầu của gia phả Nam Hoàng tông, đến bây giờ còn có ai nhớ không?" Ánh mắt của Thủy Vân Thiên nhìn quét một cái, thanh âm hơi biến thành lạnh lùng.
Trầm mặc, chỉ có trầm mặc. Những lời này từ rất lâu rồi đã bị bọn họ ném ở sau đầu, thậm chí còn coi là một truyện cười. Nam Hoàng tông Bọn họ trong vài thập niên này, cho tới bây giờ vẫn không đặt tinh lực trên việt tìm kiếm Nam Hoàng chi kiếm gì đó, mà là thẩm thấu thế lực vào khắp các ngõ ngách trên Thiên Thần đại lục, chuẩn bị khống chế chính quyền thiên hạ.
"Tông chủ, chúng ta..."
"Đúng, các ngươi toàn bộ đã quên rồi, việc các ngươi làm trong những năm nay lại là việc cấm kỵ được ghi trong tổ huấn! Vậy các ngươi có biết trang cuối cùng của tổ huấn có viết "Người thuận thì được trời giúp, người làm trái thì bị trời giáng thần phạt không'
Trời giáng thần phạt, mấy chữ này đã nện mạnh vào lòng bọn họ.
Nam Hoàng chi kiếm và Bắc Đế chi cung lần lượt xuất hiện, chứng tỏ truyền thuyết không phải giả, tổ huấn cũng không thể là giả. Đó, chẳng phải là đại nam từ trên trời giáng xuống, hủy diệt toàn bộ nơi hạch tâm của Nam Hoàng tông ư?
Thủy Vân Thiên rõ ràng đã bị cắt đầu lưỡi, phong tỏa ở dưới đất nhiều năm như vậy. Hiện giờ lại hoàn hảo vô khuyết, cũng mang theo thực lực kinh người xuất hiện ở đây, đây chẳng lẽ không phải là được trời giúp ư!
Trong nhất thời, mỗi người đều toát mồ hôi lạnh. Thần phạt, thứ này người thường cũng không tin, nhưng bọn họ không thể không tin. Bởi vì trong cơ thể bọn họ ít nhiều chảy dòng máu của thần.
"Tông chủ, chúng ta đã rõ nên làm như thế nào rồi." Thủy Mạn Lâu ngẩng đầu lên, ngưng trọng gật đầu nói. Xoay người lại, mặt hướng về Tà Đế: "Tà Đế, kiếm mà ngươi vừa rồi sử dụng là Nam Hoàng chi kiếm ư?"
Ánh mắt lập tức toàn bộ tập trung trên người Tà Đế, hô hấp cũng như ngừng lại. Tà Đế nói: "Có phải hay không thì các ngươi không phải đã có đáp án rồi ư?"
Cách xưng hô của Thủy Vân Thiên đối với hắn, Nam Hoàng ngọc cộng hưởng với kiếm, chữ Nam trên thân kiếm, còn có phương thức nó bị Diệp Vô Thần thu hồi, không có cái nào là không chứng tỏ, đó vô cùng có khả năng là Nam Hoàng chi kiếm trong truyền thuyết.
" Đúng vậy, đó chính là Nam Hoàng chi kiếm. Tà Đế chính là chủ nhân của Nam Hoàng chi kiếm, thánh chủ của Nam Hoàng tông chúng ta. Ta có thể hoàn hảo đứng ở đây, là nhờ thánh chủ cứu ta ra, nếu không phải có Nam Hoàng chi kiếm, ta làm sao có thể thoát khỏi sự phong tỏa của tỏa ma liên." Thủy Vân Thiên nghiêm nghị nói: "Nam Hoàng chi kiếm xuất hiện, thánh chủ cũng đã xuất hiện, cũng chỉ có thánh chủ mới có thể giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Đây chính là vận mệnh của chúng ta. Các ngươi nếu đã nguyện ý gọi ta một tiếng tông chủ, vậy có bằng lòng vĩnh viễn nguyện trung thành với thánh chủ hay không?"
Trầm mặc, vẫn trầm mặc như trước.
Tà Đế từ trên không hạ xuống trước mặt mọi người, chậm rãi nói: "Bản đế sẽ không bắt các ngươi hiện tại gọi ta là thánh chủ, các ngươi chắc cũng không nguyện ý đột nhiên có thêm một chủ nhân có thể chi phối sự tự do, sinh mệnh và tất cả của các ngươi. Có điều, không bao lâu nữa, sẽ tới lúc các ngươi tự nguyện gọi ta là chủ nhân."
Tà Đế nói xong, bỗng nhiên phóng lên cao, vô thanh vô tức bay về phía trời cao, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, giống như nằm mơ vậy. Vốn là cuộc tụ tập khẩn cấp của Nam Hoàng tông, lại không ngờ rằng một loạt chân tướng và sự thật kinh người liên tiếp hiện ra trước mắt. Tà Đế, người được tương truyền và mạnh nhất, khủng bố nhất đại lục, nếu hắn thật sự là thánh chủ của Nam Hoàng tông. Với thực lực của hắn, còn có Tà tông dưới tay hắn, Nam Hoàng tông nếu dưới sự dẫn dắt của hắn cho dù với trạng thái không trọn vẹn do vừa mới gặp đại nạn lúc này thì cũng thật sự không cần phải lo lắng hoặc là e ngại gì nữa.
Có lẽ, hắn thật sự chính là người đến để cứu vớt Nam Hoàng tông.
Nhưng, bọn họ không thể không bận tâm, căn cứ vào lời đồn trong cung, Bắc Đế chi cung mà Bắc Đế tông đang tìm kiếm không phải cũng nằm trong tay Tà Đế ư?"
Thời gian, đêm khuyên người vắng; Địa điểm: Trung bộ Thiên Long quốc, Tây Môn thế gia trong Thiên Long tứ đại ma võ thế gia
Một bóng đen lặng lẽ tới gần Tây Môn trong sự yểm hộ của màn đêm. Từ sau khi Tây Môn thế gia tuyên bố tin tức bán đấu giá, mỗi ngày đều gặp một số kẻ trộm tới từ các phương, nhưng Tây Môn thế gia rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, mỗi thời mỗi khắc đều có các cao thủ canh gác. Trong những cao thủ này không chỉ có người của Tây Môn thế gia, còn có thể nhìn thấy các khuôn mặt của Đông Phương, Nam Cung, Bắc Minh. Hiển nhiên, bọn họ đều là vì hiệp trợ Tây Môn gia mà đến.
Ngày mai, chính là ngày bán đấu giá. Trên các thành trấn gần Tây Môn gia tộc nhất đều đã đầy các du khách đến từ các nơi trên đại lục, mục đích của bọn họ không cần nói cũng biết. Mà bên trong bọn họ, tuy rằng không có mấy người muốn có được tàng bảo trong truyền thuyết, nhưng đều bức thiết muốn xem nó sẽ thuộc về ai. Trong lời đồn, đó là một bảo tàng phú khả địch quốc. Phú khả địch quốc, bốn chữ này phân lượng quá nặng. Bọn họ thật sự rất nghi hoặc, Tây Môn nếu thật sự có thanh thiết kiếm đó trong tay, vì sao không lén đi tìm bảo tàng, mà lại muốn bán đấu giá.
Mà đêm nay, tên kẻ trộm một thân hắc y này rõ ràng khác với trước kia, thân thủ của hắn rất thần kỳ, ở trong bóng tối như quỷ ảnh di động tới một cách vô thanh vô tức. Cho tới khi hắn bay qua tường cao bên ngoài Tây Môn thế gia, các cao thủ phân bố chung quanh vẫn không ai phát hiện ra.
Tây Môn gia tộc rất lớn, có thể ngang với một thôn trang, bố trí bên trong cũng rắc rối phức tạp, từ sau khi tin tức bán đấu giá được tuyên bố, minh vệ ám vệ trong đó càng khiến người ta giận sôi, cơ hồ là ba bước có một trạm gác. Phía sau vượt qua các kiến trúc phân bố phức tạp và phòng vệ nghiêm mật, bóng đen không phát ra tiếng động gì, cũng không dừng lại chút nào mà phóng thẳng về phía tây bắc, nơi hắn đi qua không hề bốc lên một hạt bụi vào, giống như là không hề có ai. Hành động của hắn không ngờ lại vô cùng quen thuộc với bố trí bên trong Tây Môn gia tộc.
Bóng đêm trở thành sự yểm hộ tốt nhất của hắn. Nhưng nếu một cao thủ chân chính ở đây, nhất định sẽ biết, cho dù nơi này là ban ngày tràn ngập ánh sáng, với năng lực kinh người của người này, thủ vệ của Tây Môn thế gia cũng đừng mơ có thể phát hiện ra hắn.
Nơi này là thông đạo dưới đất bí mật của Tây Môn thế gia. Thông đạo rất dài, bình thường nơi này luôn là một mảng tối om, chỉ lưu lại ở cửa thông đạo mấy người canh gác. Mà lúc này lại là một mảng sáng rực, cứ cách ba bước chân lại có hai ngọn đèn quang minh ma pháp đăng, đồng thời dưới mỗi ngọn đèn lại có một người tay cầm binh khí khác nhau thủ vệ, từ khí tức phả ra mà phán đoán, những người này không ai là hạng tầm thường.
Thông đạo dưới đất rất dài, hơn nữa chỉ có một cửa vào duy nhất. Trong loại thông đạo hẹp dài này, và thủ vệ nghiêm mật như vậy, cho dù là một con muỗi muốn bay vào mà không bị phát hiện cũng rất khó, một người thì căn bản càng không thể làm được.
Nhưng người này lại biến điều không thể thành có thể.
Hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa vào thông đạo rất dài này, sau khi tạm dừng một chút, thân thể đột nhiên biến mất. Đó không phải là biến mất mà là tốc độ thật sự quá nhanh, hơn nữa bên trong còn có một loại lực lượng đặc thù cực kỳ quỷ dị che giấu dấu vết tồn tại của hắn, dưới tốc độ kinh thế hãi tục và thần tích quỷ dị khó lường này, hắn dán sát vào phần nóc của thông đạo, lướt qua đỉnh đầu các thủ vệ, tiến thẳng vào bên trong.