Sờ Thanh Vân... Hắn cũng là hôm nay mới biết phụ thân mình tên Sờ Thanh Vân. Bởi vì Sờ Thương Minh chưa từng nói với hắn phụ thân hắn là ai, mẫu thân hắn là ai, càng không
nói với hắn bọn họ đã chết như thế nào Chưa từng nhắc tới chuyện này. Sau này, hắn từ
từ lớn lên, nghĩ đến đó là ký ức đau khổ mà gia gia Sờ Thương Minh vĩnh viễn không muốn chạm đến, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên toàn hiêu rõ gia gia vì cái gì vẫn không nói chân tướng cho hắn biết.
Bởi vì. đó vốn là đại cừu vĩnh viễn không có khả năng báo. Sờ Thương Minh nổi danh vì Kiếm Thần, lại không báo thù được cho cái chết của con, chỉ còn đem loại này thống khổ vô lực cùng oán hận vô lực dồn lên trên người tôn tử của mình. Làm cho hắn vĩnh viễn cũng không biết, mãi đến khi tất cả đều trở nên nhạt nhòa, nhạt nhòa để hắn không hề để ý nữa.
Hơn hai mươi năm trước Thương Minh kiếm Sờ Thanh Vân
Thời gian, cùng giai đoạn hắn được sinh ra rất ăn khớp Mà khi đó Thương Minh
kiếm, hẳn là được hắn gia gia Sờ Thương Minh truyền lại cho con trai... Cũng là phụ thân hắn.
Giết phụ thân, mẫu thân hắn.. .chính là Thần Chỉ đại lục Hình Thiên!
Hắn cho tới bây giờ chưa gặp qua cha mẹ mình, cùng bọn họ cũng không có cảm tình gì sâu đậm. nhưng loại tình cảm mờ nhạt tuyệt không đại biêu hắn sẽ lạnh nhạt với cừu hận sát phụ sát mẫu, ngược lại, từ nhỏ đã khát vọng được gặp phụ thân mẫu thân, khát vọng được cha mẹ quan tâm yêu thương, hắn đối với kẻ đã lấy đi sinh mệnh của cha mẹ lại càng thêm oán hận.
Tâm hắn hoàn toàn rối loạn, hai tay nắm chặt Thương Minh kiếm đang run kịch liệt, mơ hồ phát ra tiếng rên nhè nhẹ bi thương.
Hình Thiên sắc mặt trầm xuống một chút, sau đó bỗng nhiên cúi đầu nỡ nụ cười: "Ha ha ha ha. thú vị thú vị, thật sự là rất thú vị, thì ra ngươi lại là con của người đó! Ha ha ha ha. rất
thú vị Thiên hạ còn có chuyện thú vị hơn thế này sao? Hắc, năm đó sau khi gã tên Sờ
Thanh Vân chết đi, còn cầu ta buông tha cho nữ nhân đó, bất quá ta sợ hắn trên đường tịch
mịch, hay là thành toàn cho bọn họ " Hắn hoạt động cổ tay một chút, cười càng lớn hơn:
"Tốt lấm. cha mẹ ngươi chết trong tay ta, vừa lúc hôm nay đưa các ngươi một nhà đoàn tụ, việc tốt hôm nay, ta Hình Thiên cũng đã nhiều năm rồi không làm."
Thú vị, ngũ thần tướng nọ bất đầu càng lúc càng cảm thấy tất cả đều thú vị hẳn lên. Một người đến từ Thiên Thần đại lục, điều này cũng đủ làm cho bọn họ giật mình, hiện tại, lại có thể trình diễn một màn kịch trà thù.
Sắc mặt Sở Kinh Thiên đen đến dọa người, ánh mất tối sầm đáng sợ xưa nay chưa từng có, hắn đem ánh mất oán hận từ trên người Hình Thiên dời đi, nhìn về phía Lãnh Nhai thần sắc cũng lạnh như băng: "Không được nhúng tay! Không được nhúng tay vào!"
Hắn liên tiếp lập lại hai lần. hai lần. dùng đều là ngữ khí quyết tuyệt mà Lãnh Nhai cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Hắn hiểu Lãnh Nhai, biết nếu chính mình rơi vào thế hạ phong, hắn tất nhiên sẽ ra tay. Lãnh Nhai nhìn thăng hắn. dời ánh mất đi. Đối mật với cừu nhân sát phụ sát mẫu, bất cộng đái thiên, nếu là hắn. hắn cũng nhất định muốn tự mình báo thù. mà không mượn lực lượng của người khác.
Sở Kinh Thiên ngẩng đầu nhìn trởi, miệng không hề nói lấy một câu, lúc gục đầu xuống, mất đã nhắm lại, Thương Minh kiếm bình bình chỉ về phía trước.
Phanh!
Dưới chân Sở Kinh Thiên bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tiếng vang động này cũng đồng thời làm cho Lục thần tướng phải nhíu mày một chút. Dưới chân Sở Kinh Thiên, mặt đất màu vàng lan tràn ra vài vết rách, về độ cứng, mật đất ở Thiên Thần đại lục còn lâu mới có thể sánh bằng, nơi này trong cung thành, mỗi một tấc đất đều có thần lực bào hộ, cho dù bọn họ muốn phá hủy cũng không thể dễ dàng như vậy. Càng kỳ dị là, phá hư mật đất nơi này không thể nghi ngờ gì, cần có lực lượng thật lớn. nhưng khi mật đất vỡ vụn bọn họ không cảm nhận được trên người Sở Kinh Thiên có lực lượng quá lớn nào lưu động cả.
Chỉ cần một chiêu này, bọn họ liền biết người bọn họ vẫn luôn xem thường này đã gợi lên
cho bọn họ hứng thú rất lớn.
Hình Thiên không gọi vũ khí ra, vẫn là vươn cánh tay mang bao tay màu vàng ra, cười lạnh nói: "Bất đầu đi."
Thần khí tức khổng lồ từ trên người Hình Thiên bốc lên nhanh chóng, quàng trường trống trài phía trước thần điện trong phút chốc ngưng kết lại, không khí. thanh âm trong nháy mất bị xua tan, dưới sự bao phủ do năng lượng khống lồ phóng thích ra, nhóm thần vệ thân ở phương xa cũng cảm giác được có cái gì nặng nề vô cùng đang đè lên thân thể cùng tâm tư, nặng trịch gần như không thể thở được.
Phạt Thiên giật giật môi, phát ra thanh âm chỉ có hắn có thể nghe được: "Xem ra, Hình Thiên đã thu hồi tâm tư trêu chọc, hắn hẳn là cũng cảm giác được người này không giống nhân loại bình thường, hắc Nếu bị bại, như vậy thì quá thú vị rồi."
Trước mật Hình Thiên. Sở Kinh Thiên chậm rãi nhắm mất. áp chế những aợn sóng đang tuôn ra, trong lòng lại trở lại một trận không minh, hắn thở ra một hơi thật dài, đôi mất đột nhiên mờ to, ánh mất bình tĩnh vô cùng dường như ngay lập tức thâm thúy hơn nhiều. Thinh thoảng sẽ có một tia hào quang vô cùng sắc bén hiện lên. Cố tay hắn khinh động, Thương Minh kiếm dần dần di chuyển, chỉ về hướng Hình Thiên đứng cách hắn không quá mười thước, kiếm phong sắc bén trong ánh sáng phóng ra sâm quang.màu lam nghiêm nghị.
về mật khí thế mà nói, Sở Kinh Thiên rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, nhưng điều ngoài ý muốn là. hắn lại giống như không hề bị thần lực của Hình Thiên áp chế, bình tĩnh làm cho người ta khó có thể nhận ra. Khí thế giằng co chỉ giằng co được một thời gian ngắn liền bị Sở Kinh Thiên đánh vỡ, hắn huy động Thương Minh kiếm, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo nhân ánh màu xám, mang theo oán hận sâu đậm hung hăng hướng về Hình Thiên mà lao đến. Mũi kiếm Thương Minh kiếm cũng không phải chỉ hướng Hình Thiên, mà hơi rũ xuống, lúc hắn đang di động đánh sâu vào khoảng không, những chỗ Thương Minh kiếm còn chưa chạm đến đã bị bám một loạt hỏa hoa màu vàng cùng khe rãnh thật dài.
Hình Thiên bình tĩnh nhìn bóng xám đang tới gần, mãi đến khi hắn tới gần thân thể mình trong vòng năm thước mới ra động tác, nhẹ nhàng bâng quơ nâng lên tay phải mờ bàn tay ra, chụp lấy mũi kiếm đang đâm về hướng yết hầu của hắn.
Vũ khí của hắn chính là chiếc bao tay, chiếc bao tay màu vàng đất này không giống như bao tay bình thường, chẳng những cứng rắn vô cùng, hơn nữa còn có lực xé rách lớn vô cùng. Hình Thiên vốn thuộc thố, lực lượng có đặc tính thố, có năng lực phòng ngự cùng với năng lực va chạm rất mạnh. Thân thể trầm trọng là điểm tương đối thiếu sót.
Oanh!
Kiếm cùng bao tay chạm nhau, phát ra tiếng gầm rú không thể tường tượng. Vũ khí va chạm chính là thứ yếu, trực tiếp nhất, là lực lượng chính diện va chạm. Mũi kiếm Thương Minh kiếm đâm trúng lòng bàn tay Hình Thiên, nhưng không có đâm thấu, trong nháy mất chạm nhau đó, một cỗ kình lực vô cùng cương mãnh lại làm cho Thương Minh kiếm chọt cong lên, cong đến độ kinh tâm động phách, tựa như sắp bị bè gãy vậy. Thương Minh kiếm từ lúc xuất thế tới nay, chưa từng bị ép cong như thế. Ngay sau đó, thân thể Sở Kinh Thiên như một màng lá rụng bị cơn gió đánh bay đi thật xa. Hắn trong không trung xoay người một cái, vững vàng rơi xuống đất, cùng Hình Thiên xa xa tướng vọng, ánh mất vẫn như cũ, lạnh nhạt hỗn loạn nhè nhẹ che dấu hận ý.
Chỉ cần một lần đối mật này, Sở Kinh Thiên liền biết chính mình lực lượng hoàn toàn ở hạ phong, nếu cùng Hình Thiên dùng cương đánh cương, không khác tự chui đầu vào rọ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Thương Minh kiếm vẫn như cũ đang run rẩy, nó là thần kiếm, trừ vũ khí cấm đoạn, toàn bộ Thiên Thần đại lục tìm không thấy thanh kiếm nào mạnh hơn so với nó, mà đến Thần Chỉ đại lục, nó cũng là vật phi phàm, nhưng cũng không phải là thanh kiếm tối cường. ít nhất, mỗi một vũ khí của thần tướng thần vương đều mạnh hơn Thương Minh kiếm rất nhiều. Vũ khí tuy là phụ trợ, nhưng nếu thực lực không kém xa, vũ khí có trình độ cường đại thường thường sẽ quyết định kết quà chiến cuộc, về phương diện này, Sở Kinh Thiên cũng rơi vào hạ phong.
Hình Thiên nâng tay lên, ngắm nhìn lòng bàn tay của mình, vè mật khinh thường lấc lấc cổ tay, đây là động tác quen thuộc mấy ngàn năm nay của hắn. BỊ Sở Kinh Thiên nghênh diện đâm một kiếm, trong lòng bàn tay hắn không lưu lại chút dấu vết. Nhưng trong lòng hắn không được thoải mái như thần sắc, lực lượng Sở Kinh Thiên mạnh mẽ hơn hắn nghĩ. chính mình vừa rồi đã phải dùng gần bày thành lực lượng để chống đỡ, hắn bất quá chỉ bay
mấy chục thước liền tan mất lực lượng, đình ổn thân thể không mất cọng lông tóc nào.
Hừ. thật sự là người của Thiên Thần đại lục sao? Vì cái gì lại khác xa như thế.
Xem ra, món đồ chơi dùng để giết thời gian này muốn chơi cũng phải mất một chút khí
lực.
Bất quá, tuy rằng thực lực do Sở Kinh Thiên triển lộ vượt xa mong muốn của hắn. nhưng Hình Thiên tuyệt không nghĩ đến khả năng mình sẽ thua trong tay hắn. chỉ có thể gọi đây là người có tư cách để hắn ra tay. Một nhân loại Thiên Thần đại lục hèn mọn, vẫn là một người trè tuối như thế, làm sao có khả năng khiến là thần trung chỉ thần Hình Thiên hắn động thủ. ở Thần Chỉ đại lục, bọn họ tự biết chính mình là thần, cũng là người, bọn họ có thể coi gọi chính mình cùng người khác là người, cũng có thể coi là thần, nhưng trong nhận thức của bọn họ, "người" của Thần Chỉ đại lục hoàn toàn khác người ở Thiên Thần đại lục, đó là người ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, lúc những thần tướng cuồng ngạo này nói đến người của Thiên Thần đại lục, bình thường sẽ thêm vào hai chữ "Hèn mọn."
Nếu một thần trung chỉ thần bị một người hèn mọn đánh bại, đây chính là thiên đại sỉ nhục so với cái chết còn khó chịu hơn.
Sở Kinh Thiên dừng lại giằng co ba giây, rồi phóng lên cao, chân đạp hư không, Thương Minh kiếm màu lam ở giữa không trung hư không vung lên. Nhất thời, một phiến quang ánh màu lam to lớn xuất hiện ở không trung, trong nháy mất nhất tề bắn về phía Hình Thiên. Đó là một phiến lớn những kiếm từ hư hóa thật, như bão tố trên không cất lên thân thể Hình Thiên. Trên Thông Thần tháp, tiềm lực hắn bị người áo đen kích phát mà ra, thực lực bạo tăng, đối với kiếm đạo lĩnh ngộ cũng tiến thêm mấy bậc, nguyên bàn có thể ngưng hóa vô hình chỉ kiếm, hắn đã có thể từ trống rỗng ngưng hóa hữu hình chỉ kiếm. Vô hình chỉ kiếm sờ dĩ vô hình, là vì lực lượng mật độ rất thấp, không đủ để xây hình dáng, tất nhiên lực sát thương cũng không thể so sánh cùng hữu hình chỉ kiếm.
Cảm thụ được tiếng động xé gió trên đinh đầu, Hình Thiên giơ tay phải lên, lòng bàn tay diệu khới hào quang màu vàng rõ nét, nhất thời, không gian bỗng nhiên yên lặng một chút, theo đó một cỗ lực lượng phô thiên cái địa từ trong lòng bàn tay bạo dũng đi ra, ân chứa lực phá hoại cùng lực đánh vào thật lớn. Kiếm ánh còn chưa áp sát, Hình Thiên đã bị cổ đại lực này như gió thổi cỏ hoang thổi bay hết sạch sẽ, mà cũng vì phóng thích ra lực ngăn càn này,
thân thể Hình Thiên bị đình trệ trong thời gian cực kì ngắn ngủi Bóng kiếm màu lam toàn
bộ biến mất. Sở Kinh Thiên lại như trước không có gì bối rối, trong miệng hắn. nhẹ nhàng phun ra bảy chữ: "Kiếm Thần quyết - thiên đạo vô thường "
Hình Thiên vẫn chưa hạ cánh tay đang nâng lên, kiếm ánh vừa mới bị hắn ầm ầm đánh xơ xác trong nháy mất tề xoát xoát một lần nữa xuất hiện, lấy tốc độ gần gấp đôi so với lần trước nhanh chóng bắn về phía Hình Thiên.
Cái này hoàn toàn là nằm ngoài dự liệu, thậm chí không thể dùng lẽ thường để hình dung. Một cảnh tượng làm cho nét bình tĩnh trên mặt Hình Thiên lập tức biến mất không còn một mành. Lực lượng tay phải hắn đã tiết tần, trong chớp mất ngắn ngủi căn bàn không thể sinh ra hậu lực, vừa thu hồi tay bên phải, tay trái ầm ầm đánh về phía trên, một cỗ lực lượng cũng khổng lồ như vừa rồi đầy mạnh bao phủ lên thiên không.
Nhưng cỗ lực lượng này không đánh tan bất cứ kiếm ánh nào. Bởi vì ngay vào khoảnh khắc hắn nâng tay trái lên, kiếm ánh đang bắn xuống lại xảy ra biến hóa cực kỳ quỷ dị, không hề bắn về phía dưới, mà là hướng bốn phương tám hướng song song bay lên, hoàn toàn né được lực lượng thật lớn đó của Hình Thiên, lại chọt vu hồi, cũng không đồng phương hướng mà xúm lại thành vòng tròn chuẩn mực, nhất tề bắn về phía vòng tròn bao quanh Hình Thiên ở giữa.