Thông Thiên Chi Lộ

Chương 602: Không được phép nhiều hơn nữa

Tuy bề ngoài không có gì to hơn nhưng kim đan của Ngụy Tác hiện tại lại có thủy linh khí tức kinh nhân, thủy văn trong veo hình thành từng chiếc lá sen.
Bản mệnh bảo Trường hà thao thiên quyển của gã từ kim đan hà quang bay lên.
Trước kia Trường hà thao thiên quyển mà xanh trắng tì giờ thuần trắng, bạch sắc phù văn lan tràn thủy linh nguyên khí như sợi dây.
Linh khí dao động không ngừng từ Trường hà thao thiên quyển tràn ra.
Rõ ràng, Trường hà thao thiên quyển hiện tại có uy năng không chỉ huyền giai hạ phẩm!
"Việc gì hả, Ngụy Tác, uy năng Trường hà thao thiên quyển sao lại đề thăng nhiều thế?" Lục bào lão đầu càng hiểu rõ tu vi của Ngụy Tác. Lúc trước thanh niên thần bí tan nát nhục thân, máy người tí hon trong veo cũng nổ tan thì thủy linh nguyên khí tuy được Thủy Linh Nhi dùng thuật hấp phụ nhưng sau đó bị thiên long sát khí làm tan mất, coi như phí hoài, gã không hút được gì, không thể dùng để đề thăng uy năng Trường hà thao thiên quyển.
"Lẽ nào?" Thấy Ngụy Tác nhìn Thủy Linh Nhi, bọn Cơ Nhã đều máy động.
Gương mặt Thủy Linh Nhi thanh thuần cực độ đỏ lên, nhưng thấy Ngụy Tác nhìn sang như dò hỏi thì hổ thẹn cúi đầu, tỏ vẻ dị thường trang trọng.
"Vì tôi." Nàng ngẩng lên, lấy can đảm đối diện với sự tình, gật đầu với Ngụy Tác, "Thủy mẫu thánh thân của tối cộng với công pháp đặc biệt nên người đầu tiên được xử tử chi thân của tôi, có được thuần âm âm nguyên sẽ nhận được nhiều thủy nguyên nguyên khí. Dù là tu sĩ tư chất tệ nhất cũng thậm chí trực tiếp ngưng thành thủy linh căn. Thủy nguyên nguyên khí này vào thẳng được kim đan, thành thử bản mệnh pháp bảo của huynh mới thay đổi uy năng như thế."
"Không phải tương đương với đạo lữ cùng cô nương song tu lần đầu sẽ nhận được tu vi? Khác gì bà nương của tiểu đệ đâu?" Dương chi điểu trợn tròn mắt.
"Tôi tu luyện Nhược thủy tam thiên, tu luyện mỗi thập thành sẽ có tam thành thủy nguyên linh khí dồn vào âm nguyên, coi như luyện gì người khác, vì thế người Huyền Phong môn coi tôi là bình hoa còn tu sĩ như Hứa Thiên Ảo tìm mọi cách có được tôi." Thủy Linh Nhi gật đầu, tỏ vẻ buồn bã.
"Nhược thủy tam thiên, là thượng cổ Thần Thủy tông. Xem ra Huyền Phong môn được không ít từ thượng cổ Thần Thủy tông. Nàng ta tu luyện môn này, đúng là tiện nghi cho tiểu tử ngươi." Lục bào lão đầu thầm lầm bầm.
"Thế chả phải tương đương với ba thành tu vi?" Âm Lệ Hoa liếc Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi mấy năm nay tuy nổi tiếng nhưng Âm Lệ Hoa biết tuổi nàng không hơn Hàn Vi Vi. Lúc Thủy Linh Nhi thi pháp thì Nhược thủy tam thiên ít nhất cũng là thiên cấp trung giai. Tuổi đó, công pháp như thế mà đã ngưng thành kim đan thì thập phần kinh nhân. Nhưng Thủy Linh Nhi nói thì nếu không tu luyện thuật pháp đó thì còn có thể đề thăng ba thành tu vi trở lên. Quả thật thiên tư tu luyện của nàng kinh nhân. Nhưng tư chất như thế chỉ là con cờ của Huyền Phong môn thì thực lực chân chính của siêu cấp tông môn qua mấy nghìn năm tích lũy thật sự đáng sợ.
"Tức là sau này song tu coi như tam thành nguyên khí lúc tu luyện đó đều dồn cho lão đại? Xem ra khác với bà nương của tiểu đệ." Dương chi điểu sững người, nói thẳng tuột.
Thủy Linh Nhi tức thì đỏ lựng mặt mày, chỗ đó của nàng còn đang đau rát.
"Tự nhiên có người được lợi." Âm Lệ Hoa liếc Ngụy Tác.
"Khụ khụ..." Gã ngượng ngùng ho khan.
"Tôi phải đi." Thủy Linh Nhi liếc gã thật sâu.
"Vì sao?" Bọn Ngụy Tác ngẩn người, lục bào lão đầu hỏi.
"Chân Võ tông khẳng định cho Huyền Phong môn rất nhiều lợi ích, không thì sư tôn đời nào gả tôi cho Hứa Thiên Ảo. Nếu tôi đi cùng các hạ, lại bị phát hiện đã mất nguyên âm tất người không tha cho các hạ." Thủy Linh Nhi nhợt nhạt mặt mày.
"Sau này vạn nhất cô nương bị bắt cũng sẽ nói ra mỗ hả." Ngụy Tác nhìn tuyệt sắc giai nhân như vừa giáng lâm trần thế, lắc đầu, "Đùa gì vậy, lẽ nào dùng mỗ xong là phủi tay hả?"
Bịch! Dương chi điểu và lục bào lão đầu cùng bọn Cơ Nhã suýt nữa bổ chửng.
Hàn Vi Vi tắt tiếng hoàn toàn, mặt dày cỡ nào mới nói ra được những lời đó? Rõ ràng là gã dùng xong... Kết quả lại bảo Thủy Linh Nhi dùng xong.
Sắc mặt Thủy Linh Nhi vốn hơi nhợt nhạt chợt đỏ ửng, tuy giật mình vì câu nói của gã nhưng teong mắt lại ầng ậng "Tôi..."
"Đừng có tôi tôi gì hết, cho cô nương biết, việc này phải phụ trách." Ngụy Tác trực tiếp cắt lời, gương mặt vốn vô lại hiện rõ ngạo khí, toát lên tự tin rõ ràng "Mỗ lấy được Thủy hoàng phệ nhật quyết và long trủng. Sau này Huyền Phong môn cũng không lần lo lắng quá nhỉ?"
Thủy Linh Nhi mở lớn mắt, không nói thành tiếng.
Lục bào lão đầu và Dương chi điểu nháy mắt, tưởng nàng còn nói gì nhưng cả hai không ngờ là Thủy Linh Nhi chỉ nhìn Ngụy Tác, gật đầu.
"Ngụy Tác, tức là ngươi cần bọn ta cũng phải phụ trách với ngươi." Hiện tại Ngụy Tác đã nêu ra, Hàn Vi Vi cũng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Đương nhiên, không thì ngươi thế nào cũng dùng xong rồi bỏ." Không ngờ Ngụy Tác bình thường dễ bắt nạt nhưng lúc mặt dày thì quá mức. Hàn Vi Vi nói thế, gã tức thì gật đầu.
"Ta..." Hàn Vi Vi suýt nữa ngất xỉu.
"Tiểu đệ đệ định phụ trách với thư thư hả?" Âm Lệ Hoa tỏ vẻ kỳ quái.
"Mỗ đương nhiên sẽ phụ trách." Ngụy Tác gật đầu, bảo Âm Lệ Hoa, "Nếu thư thư không muốn, mỗ cũng đành chịu."
Âm Lệ Hoa nhìn gã thật sâu, mắt hơi tỏ vẻ khác lạ.
"Năm người, đệ đều sẽ phụ trách." Liếc bọn Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa không nói gì thêm mà tỏ vẻ bội phục, "Tiểu hoại đản, lợi hại."
"Trông y chưa biết chừng còn mong được sáu, bảy!" Hàn Vi Vi vừa đỏ mặt vừa hầm hừ.
"Sao lại như thế!" Ngụy Tác kêu lên.
"Thê nữa đệ cũng không quản được." Âm Lệ Hoa mỉm cười, nhìn bọn Cơ Nhã, "Năm là đủ rồi, thư thư nói thay bọn Cơ Nhã, chỉ được năm chứ không có thêm thứ sáu, thứ bảy nữa đâu."
"Chắc chắn không, chắc chắn không." Ngụy vội gật đầu. Thật ra gã dở khóc dở cười, nhưng lòng hư vinh lại rất thỏa mãn.
Gã vốn không quá tham luyến nữ sắc, chỉ Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh thì gã đã vừa lòng, tuy từ đầu gã và Hàn Vi Vi mưa dầm thấm lâu mà có tình cảm, Cơ Nhã chỉ là người đến sau nhưng nếu không có việc trước kia, với tính của gã và Hàn Vi Vi thì chắc vẫn giữ quan hệ bất luân bất loại đó.
Thủy Linh Nhi tuy là tình nhân trong mộng lúc gã ở tại Linh Nhạc thành, Âm Lệ Hoa tuy quyến rũ cực độ, nhưng gã vốn không nghĩ hươu nghĩ vượn gì, nếu cứu như bình thường, dù thân phận của Thủy Linh Nhi rõ ràng, rất có thể chỉ là bằng hữu.
Gã không ngờ lại có tới năm...
Nhưng năm tuyệt sắc giai nhân đều thành đạo lữ, lòng hư vinh của gã đương nhiên được thỏa mãn, Hứa Thiên Ảo còn đang tìm mọi cách đối phó gã, muốn lấy Thủy Linh Nhi nhưng Thủy Linh Nhi đã thành đạo lữ của gã, cứ nghĩ thôi là gã thấy sảng khoái vô cùng.
Bất quá đối với Ngụy Tác, gã không vì trả thù Hứa Thiên Ảo mà có trách nhiệm với Thủy Linh Nhi. Xảy ra chuyện như thế, ít nhất gã cũng cho đối phương danh phận đạo lữ, ít nhất cũng phải giữ cho họ không thương tổn gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Huynh định phế tu vi, luyện lại Thủy hoàng phệ nhật quyết?" Ngụy Tác thoáng tỏ vẻ ngưng trọng còn Thủy Linh Nhi nhận ra ngay, đôi mắt trong trẻo cực độ tỏ vẻ cảm động. Nàng lại nhìn kim đan và Trường hà thao thiên quyển thượng của gã mà hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất