Ngụy Tác không biết tu vi thật sự của Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm trước khi chết.
Thủy Linh Nhi và Vũ Hoàng chân nhân có bảo thần thông của Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm còn trên Huyền Phong môn tông chủ.
Ít nhất Vũ Hóa Phàm cũng là tu sĩ Thần huyền tam trọng trở lên, cổ kinh ghi dấu sâu nhất thì vốn Ngụy Tác cho rằng không phải công pháp chủ tu cũng rất có khả năng là vô thượng công kích cường pháp cỡ Liệt khuyết tàn nguyệt, Đại đề tu di.
Nhưng
"Minh vương cảm ứng kinh" nằm ngoài dự liệu của gã.
Là có thể bí pháp cảm ứng thuật pháp, cảm ứng quỹ tích uy năng!
Nói gọn lại, đạo bí pháp này có thể cảm ứng được khí tức của tu sĩ biến hóa, qua đó cảm tri trước quỹ tích đối phương phát thuật pháp.
Hóa ra là một môn bí thuật kinh nhân!
Có thể cảm ứng quỹ tích mà đối phương ra đòn thì có thể tránh trước, hơn nữa lại có thể cảm ứng được cả khí tức của không gian pháp bảo.
Thần thức của Ngụy Tác hơn hẳn tu sĩ cùng cấp, thêm đạo bí thuậ này thì có thể tránh được hầu hết uy năng của thuật pháp và pháp bảo!
"Bắc Minh tông là tông môn truyền thừa lâu nhất Thiên Huyền đại lục, bí thuật này hoàn toàn sánh được với Động Hư bộ pháp." Triệt để lĩnh ngộ kinh văn, Ngụy Tác cả kinh, thử thi triển.
"Chát!"Tại mi tâm Ngụy Tác như có vầng mặt trời tím mọc lên, chiếu rọi muôn nơi, như soi sáng cả óc gã.
"Quả nhiên là kinh thiên cường pháp, chả trách Vũ Hóa Phàm chết rồi còn giữ kinh văn này chắc thế."Ngụy Tác hít sâu một hơi, vầng mặt trời tím xuất hiện thì cùng kim sắc thần chi của chân tiên thần văn bí pháp, tồn tại ở mi tâm thần thai, tức là thuật pháp này khi đấu pháp không cần liên tục thi triển, không hề ảnh hưởng tới quá trình thi pháp khác.
Đột phá thần huyền, thể nội chân nguyên của gã như một vùng thiên địa, hùng hậu kinh nhân, có thêm Địa Mẫu cổ kinh thì không cần lo đến chân nguyên tổn hao, trực tiếp thi triển thuật này nhắm hướng sơn môn Thiên Kiếm tông.
"À!" Đột nhiên, ở Cổ Viên thành cách Thiên Kiếm thành năm thành trì, mi tâm gã sáng rực ánh tím, trong óc xuất hiện một đạo quỹ tích rõ ràng.
Cảm ứng này khôn tả bằng lời, uy năng từ hư không sau lưng gã giáng đến.
"Phù!"Huyết sắc đao quang đột nhiên từ hư không bắn ra, xuyên qua thổ hoàng sắc linh quang của Ngụy Tác, chém vào sườn trái gã khiến máu tóe lên.
"Không cần kinh hoảng, đối phương biết uy năng này không diệt được chúng ta nên chỉ thăm dò thôi." Sườn trái Ngụy Tác có một vết thương, nội phủ cũng bị thương nhưng gã nhanh chóng truyền âm cho Linh Lung Thiên đang giật mình.
Minh vương cảm ứng kinh cực kỳ kinh nhân, nhờ đó gã không chỉ cảm ứng được quỹ tích của đòn đánh mà có thể cảm ứng được uy năng đó có tạo thành uy hiếp trí mệnh hay không, nếu chỉ là thăm dò thì gã không muốn để lộ nhiều, nên giả như không biết mà hứng đòn. Thật ra với Minh vương cảm ứng kinh và Động Hư bộ pháp, gã có thể tránh được.
…
"Một viên Dương hòa tiên đơn đích xác không thể ngăn được nhục thân y mộc hóa, nhục thân mộc hóa là không thể nghịch chuyển, chỉ có điều nhục thân và sinh cơ của y kinh nhân, nên phải ấy ngày nữa mới chết." Ngụy Tác bị huyết sắc đao quang đả thương thì trong một gian tĩnh thất ở thành trì khác, một Kim đơn đại tu sĩ mặc pháy y toàn phi kiếm bàn phù văn, mặt xanh lét, trông cực kỳ âm lạnh đanh quan sát một đĩa ngọc có mấy chục viên hắc sắc bảo thạch như con mắt, quang hoa lóe lên, cơ hồ ma nhãn hấp háy, phía trước đĩa ngọc ngưng tụ thành hình ảnh Ngụy Tác bị huyết sắc đao quang chém trúng. Trước mặt y là bốn, năm lão giả nồng nặc khí tức đơn được, tựa hồ đều hiểu sâu về đơn đạo, dược lý. Trong đó, một lão nhân mặc hôi sắc pháp y thấy vết thương của Ngụy Tác thì khẳng định ngay.
"Đa tạ chư vị đơn sư. Thiên Kiếm tông nếu có thể thuận lợi giải quyết y tất sẽ hậu tạ chư vị." Kim đơn đại tu sĩ mặt xanh mỉm cười vung tay, thu bạch sắc ngọc bàn, lệnh cho mấy đệ tử tiễn các lão nhân.
Đoạn Kim đơn đại tu sĩ đó hừ lạnh, truyền lệnh cho mấy đệ tử Thiên Kiếm tông,
"Hủy truyền tống pháp trận trong mấy thành quanh đây!""Tào sư đệ được Kiếm Vương lão tổ truyền thừa, với tư chất và tu vi đó thì sau này sẽ thành chân truyền đại sư huynh cũng nên. Ta nên cố lấy lòng, sau này sẽ có lợi." Mấy đệ tử Thiên Kiếm tông đi rồi, Kim đơn đại tu sĩ này đắc ý mỉm cười, kích phát cổ ngọc hạc để truyền tin rồi lướt đi.
...
"Thiên Kiếm tông tưởng ta chết chắc nên kéo dài thời gian." Đến Mặc Lý thành cách Thiên Kiếm thành bốn thành trì, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên phát hiện truyền tống pháp trận nối với thành kế tiếp đã tổn hại.
Bất quá Ngụy Tác thấy thế, không bực mình mà còn hoan hỉ.
Xem ra Thiên Kiếm tông không đủ thực lực ép mọi thành trì nghe theo hiệu lệnh,hủy hoại truyền tống pháp trận, Chân Võ và Huyền Phong môn thậm chí hi vọng Thiên Kiếm tông bị Ngụy Tác quét sạch cũng nên. Vì họ cho rằng Ngụy Tác chết chắc, Thiên Kiếm tông bị đánh liêu xiêu càng hay, họ sẽ thu thập tàn cục, tiếp quản thế lực của Thiên Kiếm tông.
Nguồn: http://truyen360.comNếu Thiên Kiếm tông có thể hủy hoại mọi truyền tống pháp trận dọc đường khiến gã trong vòng mấy ngày không thể đến nơi thì gã đành bỏ kế hoạch tấn công sơn môn Thiên Kiếm tông, nhưng hiện tại chỉ cách bốn thành trì, tổng cộng mấy vạn dặm, với Động Hư bộ pháp thì trong một ngày là đến được Thiên Kiếm tông.
Vô hình trung để lộ rằng Thiên Kiếm tông không tuyệt đối tin tưởng vào phòng ngự của sơn môn nên mới phải bố trí như thế, còn không cứ co mình ở trong mặc cho Ngụy Tác công phá.
Còn một lợi ích khác là với phi độn pháp bảo Ngụy Tác cho, bọn Diệp Cố Vi trong hai ngày sẽ tới được Thiên Lân thành gần Thiên Kiếm thành để bố trí Tạo hóa ngọc trì, trong khi giữa các thành trì không thể nối thông, cần có độn pháp và phi độn pháp bảo mới tới được thì dù có ai đó phát hiện ở đó bố trí Tạo hóa ngọc trì thì cũng không thể nhanh như Ngụy Tác.
Độc Cô Vũ Vân cực kỳ nhanh trí, đến Thiên Lân thành tất tìm cách cho Ngụy Tác biết chỗ bố trí Tạo hóa ngọc trì.
"Thiên Kiếm tông, ta sẽ quét sạch sơn môn các ngươi! Tào Dực, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết!" Gầm lên động trời tại Mặc Lý thành, Ngụy Tác không ngừng phát động Động Hư bộ pháp, thẳng tiến Thiên Kiếm thành.
"Ngụy Tác có thù với Thiên Kiếm tông, san bằng Thiên Kiếm tông là tâm nguyện sau cùng của y nên tất sẽ đến đó!""Y không lạm sát, chỉ đối phó Thiên Kiếm tông. Được tận mắt thấy kinh thiên nhất chiến này, thật không biết ai ăn ai."Truyền tống pháp trận của mấy thành trì quanh Thiên Kiếm thành bị hủy thì đã có vô số tu sĩ tụ tập đến Thiên Kiếm thành rồi, họ đều không dám ở trong thành mà tụ lại ngoài thành, ít nhất cũng mấy chục vạn.
Vạn năm nay, chưa từng có một tán tu nào dám công nhiên đánh tới sơn môn một siêu cấp đại tông môn.
Độn quang không ngừng xuất hiện, số lượng kinh nhân tu sĩ không ngừng đổ tới xem trận chiến kinh thiên này.
Các tu sĩ nhao nhao bàn luận và chờ đợi.
Đột nhiên, ở chân trời xa xôi có hào quang lóe lên, khí tức rợn người bừng bừng, sát khí khiến mặt đất tựa hồ hơi chấn động, như nước triều cuồn cuộn xô tới.
"Đến rồi!"Mọi tu sĩ nín thở, tâm tạng thắt lại, hào quang trên hư không lao đi vun vút như nhảy qua các vì sao, chỉ có Ngụy Tác mới có tốc độ kinh nhân như thế, sát ý như thế.
"Tào Dực, ra chịu chết đi. Ta sẽ để ngươi thống khoái." Giọng nói băng hàn cất lên rổn rảng.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vượt hư không, với tu vi của gã, mỗi bước đều hơn hai mươi dặm.
Gã và Linh Lung Thiên đã nhìn rõ toàn cảnh Thiên Kiếm tông.
Trên một dãy núi như có một thanh trường kiếm.
Nửa đoạn trước của cây kiếm là một thành trì: Thiên Kiếm thành. Nửa sau găm vào sơn môn Thiên Kiếm tông.
Một tầng huyền thiết sắc quang hoa khổng lồ bao trùm một khu vực cực lớn ở nửa sau dãy núi, từ các dãy núi chung quanh mà đoán thì trong đó có ít nhất trăm đỉnh.
"Lớn lối! Chết đến nơi còn dám lớn lối hả." Một giọng nói lạnh lùng thập phần uy nghiêm từ sơn môn Thiên Kiếm tông đáp lời Ngụy Tác.
"Ta lớn lối?" Ngụy Tác đến Thiên Kiếm thành, khí thế ngút trời như giẫm trên ngôi thành,
"Thiên Kiếm tông toàn là rùa rút đầu hả? Không ai dám ra nghênh chiến sao? Siêu cấp đại tông môn là thế này hả?"