Thương Thiên

Chương 14: Sinh mệnh nguyên khí

Nghe biết hài tử của mình không sao, Lý Đàm đương nhiên vui mừng đến phát cuồng, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất, cho nên những lời Vạn tiên sinh nói sau đó cũng không để ý. Ông mặc kệ cái gì thần kì hay không thần kì, chỉ cần Nhạc Phàm không việc gì là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
Thế nên ông vội vàng quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt mà nói với Vạn tiên sinh: "Cảm tạ Vạn tiên sinh đã hai lần cứu mạng, Lý Đàm không có gì báo đáp, chỉ biết khấu đầu cảm tạ".
Vội vàng nâng Lý Đàm dậy, Vạn tiên sinh thành thật nói: "Đứng dậy nào, ta còn chưa cảm tạ hai người đã chiếu cố ta những năm gần đây, hơn nữa ta cũng theo dõi Tiểu Phàm lớn lên, nó có việc gì thì ta sao bỏ mặc được. Lần này nếu không phải ta nói Tiểu Phàm đưa Nhã nhi vào thành thì Tiểu Phàm đã không bị thương như vầy. Xét cho cũng là lỗi ở ta, nên đây là chuyện ta phải làm, ông không cần làm vậy, nếu không ta thấy xấu hổ vô cùng".
Lý Đàm được đỡ đứng dậy, kích động nhìn Vạn tiên sinh nói: "Tiên sinh năm đó cứu ta một mạng, mấy năm nay chăm sóc người là chuyện nên làm, sao lại nói đến chuyện cảm tạ".
Vạn tiên sinh giơ tay nói: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, để Tiểu Phàm nghỉ ngơi. Đã mệt nhọc cả đêm rồi, trời mau sáng lắm, ông trở về nghỉ ngơi đi. Tiểu Phàm ở đây dưỡng thương đã có ta chiếu cố, ông cứ yên tâm".
Lý Đàm khom mình cúi tạ Vạn tiên sinh thật sâu, lần này Vạn tiên sinh không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu.
Cúi tạ xong Lý Đàm ngẩng đầu lên nói: "Vốn là ta muốn ở lại đây chăm sóc Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Phàm đã nhận lời mang củi cho người khác, nếu không phải tình huống đặc biệt như vầy Tiểu Phàm sẽ không thất tín, nên lần này ta sẽ giúp hắn mang đi, chuyện chăm sóc Tiểu Phàm đành nhờ hai người vậy". Nói xong ông quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng Lý Đàm đã đi xa, Vạn tiên sinh lẩm bẩm nói: "Đúng là một đôi phụ tử kiên cường, ta tin là khó khăn cỡ nào họ cũng vượt qua được. Có thể quen biết những người như thế, quả không uổng kiếp sống mà". Nói xong ông kéo Tiểu Nhã đang mệt mỏi đi về phòng nghỉ ngơi.
Vạn tiên sinh đi khỏi không lâu, trên người Nhạc Phàm đột nhiên phát xuất bạch quang, không ngừng lưu động bên ngoài thân hắn, cảnh tượng vô cùng kì dị.
Nhạc Phàm lúc này trong lòng vô cùng thoải mái, như thể chưa bao giờ được thoải mái như thế, thân thể đã hoàn toàn ổn định, tâm linh thập phần sáng suốt, ngay cả những chỗ đau trên người cũng biến mất không còn dấu vết gì. Hơn nữa lúc này luồng khí thể kia cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, lại còn lớn mạnh lên rất nhiều.
Lúc mới tỉnh lại, Nhạc Phàm cảm giác thân thể có một cỗ khí tức đang chạy suốt toàn thân,vô cùng kinh ngạc. Bởi gia cảnh không tốt, nên cho tới giờ hắn không hề tu luyện nội công, sao trong cơ thể lại có luồng khí tức như vậy được? Nhưng qua một hồi lâu, thân thể không có gì khác lạ nên hắn mới yên tâm. Hơn nữa hắn thấy loại khí tức này rất quen thuộc, như là cảm giác đang được ôm ấp trong lòng mẹ, mặc dù thật sự không biết được mẹ ôm trong lòng thì như thế nào, nhưng có thể khẳng định đó là một cảm giác thập phần ấm áp.
Dần dần, hắn cảm giác thân thể ngày càng tốt hơn, và ngày càng thoải mái, tứ chi đều như căng ra, điều này làm cho Nhạc Phàm cảm thấy thật yên tâm.
Luồng khí thể trong cơ thể Nhạc Phàm không ngừng xoa dịu kinh mạch toàn thân, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả kinh mạch bị đứt của tay trái cũng được chữa trị một cách chậm rãi. Tình huống này làm Nhạc Phàm vui đến phát cuồng, dù sao không ai muốn mình bị tàn phế cả.
Sáng sớm, vài tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, bên ngoài mọi người cũng bắt đầu một ngày làm việc.
Nhạc Phàm nằm yên trên giường, bạch quang trên người đã biến mất. Hắn theo thói quen dựa vào Dưỡng tâm kinh mà tiến hành thổ nạp, cảm giác được ánh sáng chiếu vào liền chậm rãi mở hai mắt. Luồng ánh sáng chói mắt làm Nhạc Phàm nhất thời không kịp thích ứng, nên đưa hai tay che mắt, khi đã thấy thích ứng liền quay người quan sát chung quanh.
Thấy vết máu trên giường, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới nỗi đau đớn hôm qua, toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết mình sẽ ra sao nếu không vượt qua được nỗi đau đớn đó, bất quá hắn khẳng định không muốn nếm lại mùi vị đó lần nữa.
Ra khỏi giường, Nhạc Phàm không muốn quấy rầy Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã nghỉ ngơi nên đi dọn dẹp trong phòng.
Đứng trước gương đồng, Nhạc Phàm ngây người nhìn bóng hình bất động trong gương. Đột nhiên phát hiện bản thân đầu bạc trắng, xem ra chưa ai có thể không giật mình sợ hãi.
"A! A! Không thể tưởng nổi, mười hai tuổi đầu đã bạc trắng, từ xưa đến nay, ta chắc là người đầu tiên!" Nhìn vào gương, Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười khổ.
Sáng sớm, Vạn tiên sinh tỉnh dậy đi ra phòng ngoài, thấy Nhạc Phàm đang ngây ngốc nhìn vào gương nên tiến lên phía trước, muốn nói với hắn điều gì, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì cho tốt. Sau nhìn lại thân hình gầy gò rồi do dự một chút, cuối cùng ông cũng lắc đầu, thở dài nặng nhọc.
Nghe tiếng thở dài sau lưng, Nhạc Phàm mới hồi phục tinh thần, quay lại thấy Vạn tiên sinh đứng trước mặt , sau một lúc sửng sốt liền vội vàng quỳ xuống, vừa khấu đầu vừa nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Vạn gia gia".
Thấy hành động của Nhạc Phàm giống hệt cha hắn, Vạn tiên sinh liền nâng hắn đứng dậy, cười nói: "Ôi, hai cha con thật đúng là một kiểu. Được rồi, khấu đầu cũng xong rồi, đứng dậy nhanh nào, con mới vừa khôi phục lại, không thể cứ quỳ thế được".
Dìu Nhạc Phàm đến bên giường, Vạn tiên sinh nói: "Tới đây, ngồi xuống để gia gia xem mạch nào, xem tình hình con ra sao rồi". Rồi ông nhắm hờ hai mắt, đặt tay lên mạch đập của tay phải Nhạc Phàm, cẩn thận cảm nhận từng nhịp đập.
Hơn nửa khắc sau, Vạn tiên sinh nhẹ mở mắt, vừa vuốt râu vừa nói với Nhạc Phàm: "Con hiện tại đã khôi phục cơ thể, thậm chí còn tốt hơn trước kia, hơn nữa kinh mạch tay trái cũng dần dần hồi phục, tin rằng không lâu sẽ khỏi hẳn".
Rồi phảng phất như có điều gì khó nói, do dự một lúc, Vạn tiên sinh thở dài: "Bởi vì sinh mệnh lực với tinh thần lực của con tiêu hao quá nhiều, làm cho tóc của con mất đi sinh mệnh lực mà trở nên bạc trắng. Mặc dù hiện tại thân thể đã hồi phục, nhưng tóc thì rất khó trở lại như cũ".
Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Nhạc Phàm ngược lại tỏ vẻ dễ chịu nói: "Vạn gia gia không cần lo như thế, kì thật chỉ cần còn sống con đã mãn nguyện rồi. Đầu bạc thì đầu bạc, dù sao mọi người cũng sẽ già đi, già thì tóc cũng bạc thôi mà. Điều này cũng không quá tệ, vừa rồi khi nhìn qua gương thì con chưa thích ứng nổi, cho nên mới đứng sửng sốt một hồi, sau này cũng cũng quen thôi". Nói xong hắn đưa tay vuốt đầu, động tác vô cùng tự nhiên. Tuy nhiên một thiếu niên mười hai tuổi thấy mình đầu bạc, tình cảnh này tự thấy có vẻ thật quái dị.
Vạn tiên sinh gật đầu tán thưởng: "Tốt, có thể nâng lên hạ xuống được, thế mới là hảo nam nhân, ha ha..."
"Tiểu Phàm, con cũng biết là trong cơ thể con có một đạo khí không ngừng chạy qua kinh mạch toàn thân chứ?" Vạn tiên sinh nghiêm túc hỏi.
Nhạc Phàm sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Sau khi con tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có một đạo khí không ngừng chạy qua kinh mạch toàn thân, hơn nữa lại giúp con chữa trị kinh mạch tay trái, sau cũng không thấy có gì bất ổn. Nhưng con cũng không rõ nó là cái gì, dù sao con cũng chưa bao giờ luyện khí".
Vạn tiên sinh trầm tư một lúc rồi nói: "Tiểu Phàm, để bảo trì sinh mệnh cho con, ta đã phá hủy bảy trăm hai mươi huyệt đạo toàn thân con, nên sau này con không thể luyện khí, hy vọng con minh bạch điều này".
Nhạc Phàm nhìn Vạn tiên sinh cười: "Kì thật hiên tại cũng tốt, chỉ cần còn có thể bảo vệ người thân và bằng hữu là tốt rồi, trước đây con cũng chưa luyện khí, chuyện này cũng chẳng sao".
Vạn tiên sinh gật đầu nói: "Con nghĩ được như vậy là tốt, bây giờ để ta nói cho con về võ đạo và y thuật, cũng như tình hình cơ thể con".
Nhạc Phàm vừa sờ tay trái vừa nhớ lại tình hình lúc đó. Từ khi bắt đầu chiến đấu đến lúc chính mình phẫn nộ đánh một chiêu, sau đó hôn mê rồi tỉnh lại, cuối cùng phát hiện ra đạo khí thể kì dị đó.
Vạn tiên sinh vừa nghe Nhạc Phàm kể lại vừa vuốt râu gật đầu, thỉnh thoảng lại hỏi một chút về cảm giác và tình hình bản thân của hắn lúc đó.
Sau cùng Vạn tiên sinh thở dài nặng nề nói: "Tiểu Phàm, thiếu chút nữa là ta hại con rồi".
Nhạc Phàm nghi hoặc nói: "Vạn gia gia sao nói thế?"
Vạn tiên sinh đỏ mặt, lúng túng nói: "Theo như tình hình con nói, lúc ấy không phải là con thiêu đốt sinh mệnh lực, mà là trạng thái tinh thần cường đại đến mức bạo phát ra sinh mệnh lực, bởi vì con từ nhỏ tu luyện dưỡng thân chi đạo, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho nên sinh mệnh lực của con cũng cường đại, trong lúc bộc phát ra thì thân thể con không chịu nổi cho nên tóc cũng biến thành bạc trắng.
Việc đó rất giống với thiêu đốt sinh mệnh lực, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Sinh mệnh lực thiêu đốt xong dù không chết nhưng cũng không có khả năng khôi phục lại, trừ phi gặp phải kì duyên. Còn bạo phát ra sinh mệnh lực thì có thể khôi phục dần dần. Trong cơ thể con sau khi bạo phát sinh mệnh lực thì phát tán khí lực khắp nơi, nên mới có thể giúp con nhanh chóng khôi phục lại sinh mệnh lực. Đó chính là "sinh mệnh nguyên khí". Ta kì thật không cần làm gì thì con cũng có thể tự khôi phục lại. Thế nên ta mới nói suýt nữa là ta hại con. May là con hoàn toàn không sao, bằng không cả đời ta không thể an tâm được nữa".
Ngẩn người nhìn Vạn tiên sinh, Nhạc Phàm đột nhiên trong lòng vui mừng, nhãn quang lóe sáng nói: "Vạn gia gia, gia gia không phải là người thường phải không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất