Thương Thiên

Chương 60: Bạch phát chiến cuồng

Do song phương binh lực tương đương cho nên hiện tại chiến thế vẫn cân bằng. Cứ chiến đấu như vầy, bọn chiến sĩ càng ngày càng mệt mỏi, tình hình như thế này tướng lĩnh cả hai bên đều không muốn thấy.
Mạc Chinh đứng từ xa quan sát biến hóa trên chiến trường, biết hiện tại muốn đánh tiếp cũng không hay nên lão muốn hạ lệnh thu binh. Nhưng trận thế phía trước đột nhiên chuyển biến, ở giữa trận địa không ngờ là có một khu vực không rút lui. Mặc dù chỉ là một vùng rất nhỏ, nhưng trên chiến trường trong một đám đông vô kể người cũng rất dễ nhận ra. Một cá nhân có sức mạnh chặn cả ngàn quân, việc này trước đây chưa từng xảy ra. Đương nhiên, nếu là tiên thiên cao thủ cũng có thể làm được, nhưng tiên thiên cao thủ không tham gia chiến tranh.
Không chỉ có Mạc Chinh, Trầm Thiên Sách cũng đang đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng đó lập tức thấy sững người lại. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đao pháp hung mãnh như thế, hoàn toàn là vì chiến đấu giết người mà sáng tạo nên, động tác giản đơn trực tiếp, lực khí không lãng phí chút nào, cho dù là có đi nữa thì cũng không bị người khác nhìn ra.
Cùng lúc đó, một giả thiết lớn hiện lên trong đầu mọi người: "Nếu có một thể lực sung mãn như thế, nếu không ngừng chém giết thì có thể giết hết địch nhân trên chiến trường!" Nhưng trên chiến trường có đến cả năm vạn tướng sĩ. Nghĩ như thế, mọi người trong lòng cảm thấy sợ hãi, đều không muốn tin.
Lúc này một người đứng bên Trầm Thiên Sách hỏi: "Thiên Sách! Kẻ đó là ai, sao ta trước đây chưa từng thấy qua?
Trầm Thiên Sách nghe thế lập tức tỉnh lại, cung kính nói: "
Sa vương! Theo hiểu biết của thuộc hạ, kẻ này mới đến Tử Dịch Doanh chưa đến một năm. Lần trước là hắn thu hút đại bộ phận tiễn thủ của quân ta. Không ngờ là ngoài Thiết HuyếtTrường Thương và Khoái Tiễn, Tử Dịch Doanh hiện tại lại xuất hiện thêm một nhân vật như thế. Xem ra tử vong như thế này thì chúng ta để bọn Phong Sa xuất hiện mới được.
Người đó là Sa thành chủ Nhâm Hướng Quân. Y đi đến trước tường thành, hai tay chắp lại, bình tĩnh chú ý quan sát chiến trường. Một cơn gió lớn thổi tung y phục lão, trông có vẻ rất khí thế.
Trầm ngâm một lát, Nhâm Hướng Quân đột nhiên quát: "Đưa cung đây!"
"Dạ!" Thị vệ đứng bên cạnh nghe thấy liền nhanh chóng đưa ra một cây trường cung.
Kẻ địch cứ xông lên như sóng tràn, rồi tên nào xông lên cũng ngã xuống trong vũng máu. Nhạc Phàm vung đao không ngừng, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu tên địch, thanh trường đao trong tay đã dính đầy máu. Nếu không phải hắn khống chế lực đạo xảo diệu, có lẽ trường đao đã sớm gãy nát rồi. Trên chiến trường, Nhạc Phàm toàn thân đầy máu, sớm đã không còn nhìn rõ hình dáng của hắn, chỉ có mái đầu trắng bị nhuộm đỏ trông là rất nổi bật.
Trong khi chém giết Nhạc Phàm đột nhiên trong lòng rung động, tựa như lúc săn thú bị sói dữ rình rập vậy, toàn thân cảm thấy không thoải mái.
"Không tốt!" Vừa phản ứng, trong đầu liền truyền đến một âm thanh phá không. Loại âm thanh này Nhạc Phàm rất quen thuộc, chính là âm thanh phá không của mũi tên.
Trong nguy hiểm, Nhạc Phàm không kịp nghĩ nhiều, tự động vận chuyển thất tình chi khí trong nội thể tập trung vào hai tay, thân thể nhanh chóng xoay chuyển, huy động sức mạnh toàn thân chém ra.
Ngay khi chém đao ra, Nhạc Phàm không ngờ phát hiện trên thân đao lại phát tán ánh sáng mờ nhạt. Bất quá trừ hắn ra thì không ai chú ý cả.
"Bình!" một tiếng, mũi tên đập thẳng vào đao, kêu "bang" một tiếng bạo liệt rồi văng ra, nhưng trên lưỡi đao đã bị mẻ một miếng thật lớn.
"Cao thủ!" Mặc dù đã giải trừ nguy cơ, nhưng tình hình Nhạc Phàm hiện tại không khả quan chút nào. Hai tay bị lực đạo của mũi tên chấn làm run lên. Mà chỉ với một tên vừa rồi chẳng những hao phí hơn nửa thể lực của hắn, mà còn tiêu hao cả một nửa nguyên khí trong cơ thể hắn nữa.
"Hô...hô...hô..." Nhạc Phàm vừa hít thở thật mạnh vừa tránh né sự tấn công của kẻ địch, đồng thời phòng thủ tên bắn lén của kẻ địch từ trên tường thành. Hắn không biết khi nào mũi tên thứ hai sẽ bắn ra, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục lại thể lực, khi đó mới căn bản có thể bảo toàn tính mạng.
Trên tường thành, Nhâm Hướng Quân vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ: "Người này không ngờ là có thể tiếp nổi tám phần công lực của ta. Quả thật là nguy hiểm!" Do đó y chuyển thân quay sang nói với Trầm Thiên Sách: "Gọi bọn Phong Sa cho ta!"
"Dạ!"
Phía xa trên đỉnh đồi Mạc Chinh đã thấy hết thảy sự việc phát sinh vừa rồi, vẻ mặt có chút tiếu ý, nhẹ gật đầu nói: "Hạ lệnh thu binh".
"Dạ!"
….
Trở lại Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm đang tu luyện, chợt doanh vệ trưởng đột nhiên bước vào, cười cười nói: "Lý Nhạc Phàm là tiểu huynh đệ phải không?"
Nhạc Phàm giật mình, ngoại trừ ba người bọn Đông Vũ, đây là lần đầu tiên có người gọi tên hắn, mà còn đối với hắn rất tôn trọng, ít nhất cũng là biểu hiện như thế.
Hắn khẽ gật đầu.
Thấy Nhạc Phàm gật đầu, doanh vệ trưởng vẻ mặt khẽ vui, cười khẽ nói: "Chiến Cuồng huynh đệ..."
"Đợi chút! Chiến Cuồng là cái gì?" Nhạc Phàm khẽ nhíu mày ngắt lời doanh vệ trưởng.
Doanh vệ trưởng nói giọng đương nhiên: "Chiến Cuồng là tên gọi của ngươi, ngươi sao lại..." Rồi hắn lại phản ứng lại: "Hà! Đúng rồi, ngươi có thể còn chưa biết, vì ngươi trong chiến trận chém giết vô số địch nhân, dũng mãnh vô cùng, hơn nữa địch nhân có nhiều như thế nào cũng không thối lui. Người như ngươi bọn binh sĩ vô cùng bội phục, cho nên bọn chúng thầm gọi ngươi là Bạch Phát Chiến Cuồng. Hơn nữa chủ soái cũng đã ngầm thừa nhận".
Nhạc Phàm sửng sốt, phải biết rằng trong Tử Dịch Doanh tù nhân không ai có danh dự.
Doanh vệ trưởng thấy biểu tình của Nhạc Phàm như thế, trong lòng cười thầm, những biểu hiện vẫn cung kính nói: "Bởi vì ngươi giết địch vô số, biểu hiện ưu tú, chủ soái đại nhân đúng là đã để mắt tới ngươi. Đây, Dư gia nói sai ta đưa cho ngươi bạch y, sau này ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như bọn Thiết Huyết. Chúc mừng ngươi! Chiến Cuồng huynh đệ!" Nói xong, hắn quay ra ngoài doanh trướng nói: "Đưa tất cả mọi thứ vào đây!"
Nhạc Phàm thấy thế không ngăn cản, dù sao người xu nịnh như thế này rất nhiều, do đó hắn đứng một bên không thèm để ý...
Sau khi đưa vào mọi thứ, doanh vệ trưởng nói với Nhạc Phàm: "Chiến Cuồng huynh đệ! Mọi thứ đều rất tốt, ngươi cũng đi ngủ sớm đi!"
Nhạc Phàm đối với loại người này rất phản cảm, chỉ nhẹ gật đầu. Đợi mọi người đi ra hết, hắn bắt đầu kiểm tra xung quanh.
Việc bố trí hiện tại rất khác so với trước đây, đơn giản là khác nhau một trời một vực. Trước kia chẳng những dơ bẩn hôi hám, mà ngay cả một cái giường cũng không có. Hiện tại chẳng những một mình ở một doanh trướng, hơn nữa lại có giường chăn mền, ngay cả thùng nước tắm cũng có nữa. Cả trướng đều sạch sẽ vô cùng, lại còn có mùi đàn hương phát tán.
Từ khi vào Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm chẳng những chưa một lần tắm rửa sạch sẽ mà ngay cả nước sạch cũng chưa được uống một ngụm. Trong biên hoang, nước và thực vật không thể nghi ngờ là có thể so với hoàng kim, dù sao ở đây cũng rất hoang vu. Cho nên hắn vừa thấy thùng nước tắm là lập tức bước đến, thấy trong đó không ngờ là có nước, lòng thầm nghĩ: "Xem ra bọn chúng đúng là rất chu đáo".
Thấy hình ảnh của mình trong nước Nhạc Phàm liền chấn động. Hắn hơn nửa năm qua chưa một lần nhìn bộ dạng mình, khi vừa nhìn thấy phát hiện có chút không nhận ra bản thân. Trong nước, khuôn mặt đầy máu không nhìn rõ, chỉ có mái tóc trắng nhuốm đầy máu tươi.
"Bạch Phát Chiến Cuồng... Bạch Phát Chiến Cuồng... Ha ha..." Nhạc Phàm cười thật lớn, trong tiếng cười tràn ngập sự phẫn nộ và bất lực...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất