Vật gia truyền của Lý Nhạc Phàm tại sao lại ở trên người một tiểu cô nương?
Tại sao tiểu cô nương kia xảy ra chuyện, Lý Nhạc Phàm lại có phản ứng mạnh như vậy?
Vậy tiểu cô nương kia đến tột cùng có quan hệ với Lý Nhạc Phàm như thế nào?
Cả một đống vấn đề trong lòng mọi người, mà điều duy nhất có thể khẳng định là quan hệ giữa tiểu cô nương kia cùng Lý Nhạc Phàm không hề bình thường.
Còn quan hệ như thế nào, không ít người thầm đoán, nhưng không ai dám mở miệng hỏi linh tinh.
Hiện giờ, Lý Nhạc Phàm giống như một khối thuốc nổ, tùy lúc có thể nố tung, một khi nổ thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Sát ý lạnh thấu xương hạ xuống, mọi người không dám tiến tới gần bên người Nhạc Phàm, cả bọn người Long Tuấn cũng thối lui ba trượng.
- Đại ca!
Tạ Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng gọi to hai lần nhưng Lý Nhạc Phàm vẫn thờ ơ không đáp.
- Tiểu Thanh, nàng đừng như vậy, Lý đại ca nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Tông Lạc Thần ôm chặt Tạ Tiểu Thanh, sợ rằng nàng sẽ liều lĩnh xông lên, không những không giúp được Nhạc Phàm mà còn có thể tổn thương tới bản thân nàng.
Bên cạnh đó, Tư Đồ Yến kéo vạt áo Thiết Nam nói:
- Lý đại ca nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma, huynh mau nghĩ biện pháp đi.
Giọng nói Thiết Nam trầm ổn nói:
- Muốn cởi cần chính người thắt, nhất định phải tìm được nguyên nhân Lý đại ca phẫn nộ mới được.
Dứt lời, hai người chuyển mắt về phía Long Tuấn.
- Lão Phó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chàng mau nói rõ ràng đi.
Bọn người Vương Sung đi về phía vợ chồng Phó Suất, có thể thấy được trong lòng bọn họ phi thường lo lắng.
Bằng vào hiểu biết của bọn họ với Lý Nhạc Phàm, tự nhiên hiểu được lần này khẳng định Lý Nhạc Phàm đã động sát tâm, nếu không tóc cũng không có khả năng lập tức hóa thành trắng xóa như thế.
Trong khoảng thời gian ở chung này, mọi người cũng biết quan hệ giữa Lý Nhạc Phàm cùng Tiểu Băng nhi, tuy rằng không tính là "Cứng ngắc", nhưng tuyệt đối không thể tính là thân mật, có thể khiến Lý Nhạc Phàm điên cuồng như vậy, khẳng định trên người Tiểu Băng nhi còn một bí mật nào đó không muốn kẻ khác biết được.
- Chúng ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì biết nói làm sao a?
Phó Suất vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía mọi người, lại hỏi hai người Long Tuấn nói:
- Hai người các ngươi chắn chắn hòn đá nhỏ trên người Tiểu Băng nhi là của Lý Nhạc Phàm?
- Chắc chắn.
Đình Nghị gật đầu, Long Tuấn cũng nói:
- Vật trên cổ Tiểu Băng Nhi khẳng định là "Đan Tâm thạch" của sư phụ, năm đó, vào thời điểm chúng ta theo sư phụ học nghệ, chúng ta thường thấy người mang hòn đá kia ra vuốt ve tưởng nhớ, người còn nói đó là vật duy nhất sư tổ lưu lại cho người, chúng ta tuyệt đối không nhìn nhầm vật bên người sư phụ, còn có một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu, sư phụ dù sao cũng không có khả năng không nhận ra đồ của mình, nếu không người cũng không có phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Khấu Phỉ chen ngang vào, hiếu kỳ hỏi:
- Một khi đó là đồ của Lý tiểu tử, như thế nào lại ở trên người Tiểu Băng nhi từ nhỏ? Chẳng lẽ chuyện này Lý tiểu tử cùng Băng nhi không biết?
- Chuyện này…
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy đau đầu.
Vương Sung tiếp lời:
- Đúng rồi, các ngươi còn nhớ không? Năm đó Trần Hương có bầu, nếu tiểu hài tử bây giờ còn sống, chẳng phải cũng bằng Tiểu Băng nhi hay sao?
- Ồ!
Vương Sung nói lời này có thể nói là làm dậy sóng. Tuy rằng điều hắn nói chưa chắc đã đúng, nhưng mà mọi người cũng đã nghĩ ra thân phận của tiểu nha đầu Băng nhi này, rất có khả năng là cốt nhục của Lý Nhạc Phàm.
Như vậy có thể lý giải tại sao Lý Nhạc Phàm lại phẫn nộ như vậy.
Việc Trần Hương mất là nỗi đau trong lòng hắn, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn không thể quên được.
Sau khi khiếp sợ qua đi, Long Tuấn trầm ngâm nói:
- Với quan hệ của sư phụ cùng sư nương, rất có thể "Đan tâm thạch" là sư phụ giao cho sư nương, mà sư nương biết mình gặp nạn, vì thế tìm người giao phó Tiểu Băng nhi cho Phó đại ca nuôi dưỡng.
"Đan tâm thạch" nhất định là tín vật sư nương lưu lại cho Tiểu Băng nhi, hi vọng một ngày nào đó hai cha con họ nhận ra nhau.
Kỳ thật, Long Tuấn chỉ nói đúng phân nửa, hắn cũng không biết rằng năm đó Trần Hương cho rằng Nhạc Phàm đã bỏ mình, cho nên không hề nghĩ tới khả năng Nhạc Phàm cùng Tiểu Băng nhi có thể nhận ra nhau, nàng chỉ hy vọng, sau khi hài tử lớn lên, đối với phụ thân mình có cái để nhớ mà thôi.
Chỉ có điều, bọn người Vương Sung nghe Long Tuấn phân tích, đều gật đầu, cũng cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra.
Nhan Nguyệt Thi bừng tỉnh:
- Khó trách, năm đó Niệm Tâm sự thái đối với thân thế của Tiểu Băng nhi không hề đề cập tới, thì ra là nàng sợ nếu lộ ra tin tức, sẽ dẫn đến sự chú ý của Thiên Môn.
Nhìn Tiểu Băng nhi đang hôn mê ngoài trận, Nhan Nguyệt Thi càng yêu thương hơn, nhất là khi nàng biết Tiểu Băng nhi có thể là cốt nhục của Lý Nhạc Phàm cùng Trần Hương, sự áy náy bao nhiêu năm của nàng rút cục cũng hóa thành tình thương đối với Tiểu Băng nhi.
Phó Suất nhẹ nhàng trấn anh, tự nói:
- Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Băng nhi và Trần Hương muội tử quả thật có vài phần tương tự.
Khấu Phỉ cười, không ngừng gật đầu nói:
- Ừ, nhìn cha con bọn họ như vậy, quả thực là hình mẫu lý tưởng a.
- Ừ!
Bọn người Vương Sung không khỏi giật mình, Khấu lão gia tử nói lời này thật sự khiến cho bọn họ xấu hổ, Lý Nhạc Phàm hình dáng tuy rằng không xấu, chữ "Đẹp" cũng kém xa, nhưng ngươi hình dung như vậy cuối cùng là khen hay chửi hắn a?
Nhan Nguyệt Thi nghe vậy, buồn cười nhìn Khấu Phỉ nói:
- Khấu lão gia tử, ngươi nói thế là ý gì? Tiểu Băng nhi nhà chúng ta lớn lên cơ trí đáng yêu, làm sao lại giống tên Nhạc Phàm đầu gỗ kia được chứ?
- Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói gì nữa.
Vương Sung vội vàng cắt ngang nói:
- Chúng ta nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi, làm sao để khôi phục thần trí của Lý Nhạc Phàm, nếu không hắn tẩu hỏa nhập mà thì rất nguy hiểm.
Lời này nói ra, mọi người trên đài đều nghe được rõ ràng. Bọn họ bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm không ngờ còn nữ nhi, hơn nữa ở bên ngoài kiếm trận thiếu chút nữa bị người khác giết chết.
Cả một đám người sững sờ, một lúc lâu không thể phục hồi lại tinh thần.
- Cái gì thế này? Tiểu nha đầu bên ngoài kia không ngờ lại là nữ nhi của Lý Nhạc Phàm?
- Bọn người Khấu Phỉ tiền bối nói như vậy, ta xem ra việc này tám phần là thật.
- Vậy, những người ở bên ngoài ăn hiếp nữ nhi Lý Nhạc Phàm thì…
- Đúng vậy, đúng vậy, nhìn bộ dạng này của Lý Nhạc Phàm, khẳng định đã động sát tâm.
- Sát tâm thì sao chứ? Phá không được kiếm trận này, hết thảy chỉ là lời nói mà thôi.
- Ài.
Mọi người thở ngắn than dài, bầu không khí khác thường. Nguồn: http://truyen360.com
Giữa không trung, Thiết Huyết đứng đó, nhìn tóc Lý Nhạc Phàm không ngừng trắng ra, lại nhìn Tiểu Băng nhi đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng đã đoán được một chút gì đó.
Hắn lắc mình một cái, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh bảo vệ Tiểu Băng nhi.
Đã không còn đối thủ, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền không còn hành động thiếu suy nghĩ, đều nhẹ nhàng đứng đó, ánh mắt di chuyển tới người Tiểu Băng nhi dò xét.
Có thể khiến Lý Nhạc Phàm điên cuồng, lại có Thiết Huyết bảo hộ, tiểu nha đầu này rút cuộc có địa vị gì?
Lôi Tráo Thiên nhìn vào Lý Nhạc Phàm phía dưới, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, sau đó lui về chỗ cũ.
Cách đó không xa, bọn người Quan Trọng Nghĩa cùng Quách Tường Phong im lặng không nói, giờ phút này bọn họ còn đang đắm chìm trong cỗ sát khí kinh thiên động địa của Lý Nhạc Phàm.
- Lý Nhạc Phàm này như vậy, chẳng lẽ tiểu nha đầu này là…
Băng Nguyệt biến sắc, tâm thần nhảy dựng lên. Nàng nghiêng thân mình vốn định tiến lên bắt Tiểu Băng nhi, nhưng do dự một lát cuối cùng cũng không làm vậy.
Trước tiên không nói, nhưng hiện tại nàng căn bản không thể xác định thân phận của Tiểu Băng nhi, cho dù Thiết Huyết đứng đó nàng cũng khó lòng thực hiện được ý tưởng của mình.
Ngưng nhi đối với dao động cảm xúc luôn luôn mẫn cảm, nàng nhận thấy Băng Nguyệt khác thường, chỉ có điều việc này đối với nàng không có quan hệ nên nàng cũng không muốn để ý tới.