Thương Thiên

Chương 794: Quy Lai ( Trở về ) - Nhị

Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Giờ phút này, bên ngoài thành Lạc Dương binh lâm như núi, bên trong là một mảnh hỗn loạn. Mọi người cứ nghĩ rằng, Tĩnh Quốc Quân có thể ngăn cản được đại quân Thát Đát, ai ngờ không đến nửa tháng ngắn ngủi, thất bại liên tiếp ở Thái Nguyên, rồi rút lui đến Lạc Dương. Ngày nay quân Hán ở khắp nơi đua nhau bạo loạn, rồi đầu hàng quân Thát Đát. Người đông thế mạnh, quân Thát Đát liên tục công phá mấy thành trì, chẳng mấy chốc đã đánh tới Lạc Dương. Ngoài thì không có viện binh, bên trong thì nội đấu. Ai cũng nghĩ thành Lạc Dương bị phá chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Hiện tại, trong tổng đàn Thiên Đạo liên minh , phần đông các đã cao thủ tề tụ, mà ngay cả Lý Đàm cùng Vương Sung cũng đều chạy đến tương trợ. Mọi người trong đại sảnh chia làm hai phe, một phe là Quan Tâm, Đồng Tường đại biểu cho Thiên Đạo liên minh, còn bên kia thì là Long Tuấn, Đinh Nghị thay mặt cho Phàm Môn thế lực. Đây không phải lần thứ nhất song phương gặp mặt, hội ý, nhưng biểu tình trên mặt mọi người có chút cứng ngắc, vì vấn đề lần này có liên quan đến chiến sự. Thiên Đạo liên minh muốn rút lui theo hướng Tây Nam, nhưng thế lực phàm trần lại không muốn bỏ thành rời đi. Vì vậy, 2 bên một mực tranh luận không ngớt, vẫn chưa đưa ra được quyết định.

- Đồng huynh, Quan cô nương, hiện tại việc quân cấp bách, thật sự nếu không sớm đưa quyết định đám mọi rợ Thát Đát kia sẽ công thành, hậu quả thiết nghĩ mọi người cũng đã biết.

Long Tuấn cố nén nộ khí, lần nữa đưa ra ý kiến của mình. Quan Tâm không giỏi về việc chiến sự, nên không dám đưa ra ý kiến. Đồng Tường nhíu mày nói:

- Long Tuấn huynh đệ, không phải là chúng ta sợ chết, bất quá bây giờ cùng lien minh bảy nước bọn chúng quả là cử chỉ không khôn ngoan chút nào. Thiết đại ca đã suất lĩnh tộc nhân tiến về biên cương, ta nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến, chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực, đến lúc đó cùng Thiết đại ca hợp lại, nhất định có thể xoay chuyển tình thế, đem ngoại tộc man di đuổi ra Trung Nguyên.

- Hừ!

Đinh Nghị lạnh lùng tiếp lời:

- Đám mọi rợ Thát Đát hung ác tàn nhẫn, chúng ta bỏ thành mà đi, vậy biết ăn nói làm sao với bá tính trong thành?

Mọi người nghe vậy không khỏi thầm than, đối với cử chỉ tàn ác của đám người Thát Đát giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, bọn hắn vô cùng rõ ràng, nhất là thế lực phàm tục. Nhất là việc bọn họ đã tự mình trải những lần bị phá thành, mỗi lần bọn họ rút lui, đều mang dân chúng trong thành đi theo, nên mỗi lần bại trận, Tĩnh Quốc Quân đều chết tổn thương thảm trọng, nếu không phải có phần đông Thiên Đạo cao thủ tương trợ, chỉ sợ Tĩnh quân không có mấy người còn sống rút lui đến Lạc Dương.

Đồng Tường hiểu rõ suy nghĩ đối phương, nếu như có thể, hắn cũng không muốn bỏ thành mà đi. Dù sao nơi này là tổng đàn Thiên Đạo liên minh, nơi mà hắn bỏ ra nhiều năm vất vả gây dựng nên. Thế nhưng hắn cũng có chỗ khó xử của hắn, nếu như mang theo một số đông người rút lui, không nói trước có thể thành công hay không, mà chỉ nghĩ đến việc cung cấp lương thực cùng việc sinh hoạt ăn ở cho bá tính cũng là một vấn đề khó có thể giải quyết ngay được. Thở dài một cái, Đồng Tường có chút khó xử nói:

- Long Tuấn, Đình Nghị, các ngươi nghĩ ta lãnh huyết vô tình sao? Nếu quả thật muốn giết địch, Đồng Tường tuyệt đối không núp sau bóng người khác... Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không? Hiện tại liên minh bảy nước kia, chẳng những binh lực có tới 300 vạn người, lại có phần đông là Thiên Đạo cao thủ trợ trận, bằng chút nhân thủ này của chúng căn bản là không thủ được Lạc Dương, đến lúc đó thành Lạc Dương thất thủ, dân chúng trong thành tất sẽ đối mặt sự trả thù tàn khốc của quân Thát Đát.

Dừng một chút, Đồng Tường tiếp tục nói:

- Lùi một bước mà nói, ta chỉ muốn bảo tồn thực lực, bảo tồn được nó mới có hi vọng phục hồi giang sơn. Nếu như các ngươi, chúng ta, mọi người tất cả đều chết ở chỗ này, ai tới cứu vãn Thần Châu đại địa? Chúng ta bây giờ thế đơn lực bạc, chỉ dựa vào một mìnhThiết đại ca, cho dù muốn thế nhưng chỉ sợ cũng là lực bất tòng tâm a!

Nghe xong lời nói này, mọi người đã trầm mặc. Không thể không nói, Đồng Tường này nói quả thực rất có đạo lý. Long Tuấn cũng biết rõ điều này, thế nhưng bọn hắn vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ được. Bọn hắn trấn thủ biên quan mười năm, không phải là vì bảo hộ dân chúng sao? Bọn hắn còn nhớ rõ sư phụ đã từng nói qua, thứ bọn hắn thủ hộ không phải giang sơn của đại Minh, mà là hàng nghìn, hàng vạn dân chúng bá tính sau lưng. Hôm nay dân chúng chịu khổ, bọn hắn như thế nào có thể không quan tâm. Song phương đều có lý của mình, tranh chấp hồi lâu cũng không thể thống nhất ý kiến. Ngay lúc mọi người đang tranh luận gay gắt, bên ngoài bỗng nhiên có người bẩm báo:

- Bẩm báo nhị vị minh chủ, quân của đám mọi rợ Thát Đát thế như sấm vang chớp giật, đại quân chính đã ngay ở dưới thành chúng ta.

- Cái gì?

Mọi người nghe xong, mặt sắc đại biến.

- Đi, đi lên thành...

Đám người Long Tuấn thình lình đứng dậy.

- Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng.

Đinh Nghị chạy, không quên quay đầu lại hung hăng trừng mắt vói Đồng Tường.

- Chẳng lẽ... Ta thật sự sai rồi?

Đồng Tường vẻ mặt chán nản, trong lòng phiền muộn. Quan Tâm không có nhiều lời, nhìn Đồng Tường, sau đó chạy theo hướng đám người Long Tuấn. Trong giang hồ, cho tới bây giờ đều là khoái ý ân cừu, lại càng không có cái gọi là nhiệt huyết, đã có Quan Tâm dẫn đầu, mọi người còn lại đều theo hướng trên thành chạy tới. Mọi người rời đi, đại sảnh lúc này chỉ còn lại Đồng Tường và mấy người tâm phúc. Trữ Uyển Can tiến lên đặt tay vào bả vai Đồng Tường nói:

- Việc này không trách ngươi, ngươi không có sai, bọn hắn cũng không có sai, chỉ là chúng ta ý nghĩ của mọi người bất đồng mà thôi, ta tin tưởng, nếu như Thiết đại ca ở chỗ này, hắn cũng sẽ quyết định như vậy.

- Tình nghĩa như thế, mặc dù chết cũng không uổng...

Trong đầu Đồng Tường đột nhiên hiện ra tám chữ, đây chính là câu mà năm đó Thiết Huyết đã nói với hắn , thế nhưng nhiều năm qua đi, hắn thiếu chút nữa quên cái gì là huyết tính, cái gì là đại nghĩa, hôm nay nhiệt huyết của hắn hắn dần nguội lạnh, mọi chuyện đều nghĩ tới đại cục, nhưng lại không để ý đến việc người khác cảm thụ thế nào. Sai rồi, bản than hắn sai thật rồi. Đồng Tường nở nụ cười khô khan, tâm tình nhiều năm bị đè né cũng buông xuống.

- Đi, chúng ta cũng đi

-Tốt.

Đồng Tường nghĩ thông suốt, Trữ Uyển Can chăm chú nhẹ gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Trên cổng thành, tất cả binh sĩ giương cung bạt kiếm, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mắt thấy Thát Đát đại quân sắp tới gần, trên cổng thành mọi người dần khẩn trương, không ít binh sĩ đổ mồ hôi như mưa. Không có trải qua cái cảm giác đối mặt với thiên quân, thì làm sao hiểu được tâm tình của mọi người bây giờ.

Trương Phong Nghị tại quân đài, 2 nhị nữ đứng 2 bên, mỗi người trên mặt đều tràn ngập tử chiến.

-"PHỐC!"

Tại 1 góc thành lâu bỗng một mũi tên xé gió bay ra.

- "A!"

Hét thảm một tiếng, 1 kỳ tướng quân dịch rớt xuống ngựa, lập tức bỏ mình. Làm cho Thát Đát đại quân trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện hỗn loạn, lập tức đại quân ngừng lại.

Từ phía sau, Đa Nhĩ Cổn suất lĩnh chư tướng chậm rãi tiến về phía trước. Bên cạnh, Triệu Thiên Cân , Chu Khang Cảnh cùng các Thiên Đạo cao thủ đang trông xem thế nào, thần sắc trong lúc đó có phần ngưng trọng. Hôm nay cùng đại quân Thát Đát liên hợp, binh lực tuyệt đối còn hơn bất kỳ đội quân nào, không biết làm sao Tĩnh quân là khối xương cứng, muốn gặm cũng không dễ dàng như vậy, huống chi, hiện tại lại có Thiên Đạo liên minh tương trợ, nếu không thể cường thế áp chế, hậu quả thật sự khó có thể đoán trước.

Không ai có thể so với Chu Khang Cảnh và Thiên Đạo cao thủ, hiểu rõ hơn thực lực của Thiên Đạo liên minh tiềm ẩn uy hiếp. Chỉ là ngắn ngủn thời gian, liền tụ tập trên trăm cao thủ, nếu là tiếp qua vài năm, thì cổ thế lực tuyệt đối có thể chống lại tu hành giới. Mọi người ở đây đều trầm nín, trên tường thành hàn quang lóe lên.

"Ngừng!"

Đa Nhĩ Cổn ra lệnh một tiếng, đại quân dừng lại tiến lên bộ pháp.

" Mũi tên thật là lợi hại, khoảng cách ngàn trượng, mà không có ai đỡ được."

Nghe được Đa Nhĩ Cổn đánh giá như thế, chung quanh tướng sĩ mặt sắc biến đổi. Không có chiến nào sĩ, có thể dễ dàng tha thứ chính mình khi mà chủ soái ở trước mặt mình khen địch nhân lợi hại. Không ít người xung phong, tiến lên khai mở trận, lại bị Đa Nhĩ Cổn ánh mắt ám lạnh dọa trở về. Chu Khang Cảnh lườm phía trước thành lâu, thản nhiên nói:

"Chắc hẳn kia chính là nhiếp chính vương thường xuyên nâng lên thần cung."

"Đúng vậy..."

Đa Nhĩ Cổn gật đầu nói:

"Người này tên là Đồ Lôi, một thân tu vi đã đến Tiên Thiên đại thừa chi cảnh, tuy là Tiên Thiên, nhưng mỗi, mỗi lần công thành quân của ta chất dưới tay hắn không ít, từ Đại tướng, thậm chí còn có Thiên Đạo vẫn lạc, cao thủ Điền cung phụng cùng Máo cung phụng chính là chết ở trong tay người này, mà ngay cả Thiên Phong đại sư cũng bị người này gây thương tích."

"A!"

Chu Khang Cảnh cùng ác Thiên Đạo cao thủ lập tức mặt sắc có chút mất tự nhiên. Điền cung phụng cùng Máo cung phụng chẳng qua là Thiên Đạo sơ cảnh tu sĩ, tại trong mắt người không coi là cái gì, nhưng là Thiên Phong đại sư lại bất đồng, mấy chục năm trước là Thiên Đạo đỉnh phong cao thủ, một chân đã bước vào Thiên Đạo chi cảnh, không nghĩ tới nhân vật như vậy cũng bị Đồ Lôi gây thương tích. Nếu như Đồ Lôi là Thiên Đạo cao thủ thì chẳng nói làm gì, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác chỉ là Tiên Thiên chi cảnh, đều không tính là tu sĩ, bởi vậy có thể thấy được người này xác thực không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được. Chu Khang Cảnh thần sắc hờ hững, không có chút nào nửa điểm dị động.

Đa Nhĩ Cổn thấy vẻ mặt của Chu Khang Cảnh hờ hững, thì cảm thấy thất vọng. Hắn vốn định xui Chu Khang Cảnh xung phong, đáng tiếc đối phương đồng dạng là giảo hoạt, như thế nào lại bị mắc lừa. Lập tức, Đa Nhĩ Cổn chuyển hướng Triệu Thiên Cân, cung kính nói:

"Đại quân tùy thời chờ lệnh, kính xin môn chủ đưa ra chủ ý."

Triệu Thiên Cân có chút gật đầu nói:

"Hành quân chiến tranh do ngươi cùng với đại soái, bất quá lần này tranh đấu liên quan đến Thiên Đạo tu sĩ, đại quân không nên đi đầu..."

"Cái kia..."

"Không sao, đối phương cao thủ nhiều như vậy, đã như thế, bổn tọa cùng Chu huynh tự mình đi lên vi ngươi áp trấn, đợi bọn hắn cùng Thiên Đạo cao thủ bị kiềm chế, ngươi liền hạ lệnh đại quân phá thành mà vào."

"Đa Nhĩ Cổn lĩnh mệnh."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất