Sau hoa viên, ánh nắng tươi sáng, Tương Khổng Minh nửa nằm trên ghế dài, thoải mái tắm nắng, thỉnh thoảng lại giơ lên chén trà, vạch nắp, nhẹ nhàng thổi một hơi, lá trà màu xanh biếc phảng phất như con cá nhỏ sợ hãi quay cuồng trong chén.
Hắn uống một ngụm, nhắm hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn cực độ.
Vân Vụ tra trong Vân Vụ sơn, không hổ được danh thiên hạ cực phẩm.
Đối với trà đạo, hắn nguyên bổn cũng không quan tâm, nhưng bởi vì địa vị của Hứa Hải Phong không ngừng đề cao, nên nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân như hắn cũng được nước lên thuyền lên, dù là muốn bảo trì tư thái thấp xuống cũng không có khả năng.
Từ sau khi Phương, Hứa hai người rời đi, Tương Khổng Minh tiếp nhận quân chính, quyền to một thân, đem Ngọa Long thành xử lý rõ ràng, xu thế ngày càng phát triển.
Thân ở cao vị như thế, người muốn giao kết thì nhiều vô cùng. Sở thích duy nhất của Tương đại quân sư chính là trà, vô luận khi nào, hắn đều chuẩn bị một bình trà thơm, đêm ngày không ngừng, đối với thứ này vui mà không chán.
Vì vậy, vốn không cần hắn cố ý tuyên dương, phủ đệ của hắn liền tự nhiên tràn ngập những danh trà khắp nơi biếu tặng. Mà dù là mấy cân cống phẩm hàng năm thượng cống cho hoàng thất, cũng sẽ có hai phần định kỳ xuất hiện trong phủ của hắn.
Tuy hắn cũng không theo đuổi trà đạo, nhưng ở phương diện này cũng là người chậm lụt nhất, nhưng dù sao đã uống loại cực phẩm suốt một năm, ít ít nhiều nhiều cũng có chút cảm giác. Nếu lúc này muốn hắn đi uống loại trà bình thường, sợ là không cách nào nuốt xuống.
Hắn lo lắng thở dài một hơi, hài lòng mở mắt ra, như từ trong cảm giác rơi vào mây mù, phiêu phù nhược tiên mà tỉnh lại. Không hổ là cống phẩm, một ngụm nuốt xuống, đến nay dư vận không tan.
Ánh mắt của hắn dẫn theo mấy phần mê ly, nhưng một đạo thân ảnh mảnh mai lại như quỷ mị xuất hiện trong đôi đồng tử của hắn.
Đồng tử của Tương Khổng Minh kịch liệt co rút lại, cái gì tiêu diêu tự tại, vui vẻ nhược tiên đều lập tức sinh ra đôi cánh bay tuốt lên chín tầng mây. Nếu không phải lúc này mặt trời cao chiếu, kẻ vô thần như hắn đã sợ lập tức phải thay đổi tín ngưỡng.
" Hầu hài, ngươi muốn chết a…" Tương Khổng Minh há to miệng, lớn tiếng quát, gương mặt hắn vặn vẹo, thay đổi hẳn vẻ ôn văn hòa thiện ngày thường, chính là có sự kinh khủng nói không nên lời.
Thân thể hầu hài lại biến mất tại chỗ, xa xa đứng ngay trên tàng một cây cổ mộc che trời, lẳng lặng phục xuống thân thể gầy nhỏ. Một trận gió nhẹ thổi qua, từ ngọn cây nhẹ nhàng diêu động, tựa hồ không có nửa phần sức nặng.
Tương Khổng Minh lấy lại bình tĩnh, rốt cục tỉnh táo lại, hắn nhảy dựng lên khỏi ghế, nhìn quanh, nhưng căn bản không cách nào phát hiện tung tích của hầu hài, bất dắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là kêu lớn: " Hầu hài, đi ra, ta không trách ngươi."
Một thân hình nhẹ như khói xuất hiện ngay trước mặt của hắn, đối với vị huyết tửu chiến sĩ cuối cùng phát triển hình này, Tương Khổng Minh thật sự là bất đắc dĩ.
Như thế nào huyết tửu của chủ công đều tạo ra những nhân vật ngạc nhiên cổ quái như vậy chứ, hắn ở trong lòng thầm nói. Về phần thông minh tuyệt đỉnh, trí sâu như biển Tương đại quân sư nhà ta tự nhiên là bị hắn bỏ ra bên ngoài.
" Chủ công không có khả năng nhanh như vậy mà chạy về tới, chẳng lẽ kinh sư có biến cố gì? Chủ công có từng đưa vật gì cho ngươi, lấy ra nhìn một cái." Tương Khổng Minh dò hỏi.
Không phải hắn không nghĩ sử dụng thuật đọc tâm, chỉ là lúc sử dụng năng lực này, tiêu hao tinh thần không ít, hiện tại hắn là thân thể ngàn vàng, ngày lo vạn việc, tự nhiên không thể tùy ý vận dụng. Nếu không một khi tinh thần không được đầy đủ, há không phải mất nhiều hơn được.
Hơn nữa hắn biết hầu hài không tiện nói chuyện, nếu Hứa Hải Phong sai hắn về, vậy khẳng định sẽ có thư, nếu không thật sự trông cậy vào hắn có thể kể rõ sự tình, còn không bằng trông cậy vào mặt trời mọc từ hướng tây cho rồi.
Hầu hài nháy đôi mắt to sáng ngời, từ trong lòng móc ra mật hàm do đích thân Hứa Hải Phong đã viết. xem tại TruyenFull.com
Tương Khổng Minh chụp lấy, mở nhanh ra, nhìn qua một lần kỹ lưỡng từng câu, đôi mày hơi có vẻ mảnh mai chợt nhíu lại.
" Mười vạn tinh binh sao? Ân…nếu nhượng Phương Hướng Minh nắm giữ bọn họ, ngày sau chỉ sợ là vĩ đại bất diệu a ( sự không xong vĩ đại). Chẳng qua…" Trên mặt Tương Khổng Minh hiện ra một tia cười thâm thúy ý vị: " Chẳng qua, phỏng chừng Trình gia còn nôn nóng hơn cả học sinh đó."
Trước khi Trình Anh Hào mang theo rất nhiều Gia Cát thần nỗ rời đi, từng ở lại Ngọa Long thành nửa tháng. Ở trong đoạn thời gian này, với sự khôn khéo cùng thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh, đã sớm đem những tin tức mình cần dưới tình huống không muốn người biết thám thính rõ rõ ràng ràng.
Phương bắc quân đoàn là đích hệ bộ đội của Phương gia, sự trung trinh dĩ nhiên là có trời chứng giám. Vô luận là Trình gia hay Hung Nô nhân, thậm chí là Hán Hiền đế đều xem là cây đinh trong mắt, là cây gai trong thịt.
Nếu nói công hãm kinh sư, là Hung Nô nhân cùng Trình gia hai đại thế lực lần đầu hợp tác, vậy áp chế Hồng Sắc Hải Dương là lần thứ hai, cũng là lần cơ hội hợp tác cuối cùng.
Tương Khổng Minh biết rõ Hứa, Phương hai người huynh đệ tình thâm, vì vậy sẵn Hứa Hải Phong không hỏi, hắn cũng tự tác chủ trương che giấu việc này.
Hứa Hải Phong quật khởi từ giai cấp bình dân, cùng với Phương Hướng Minh lại đại biểu cho giai cấp quý tộc, cả hai vốn chính là hai cực đoan nước lửa không tương dung.
Hai người bọn họ có thể tương giao tri tâm, sinh tử cùng cộng, đã là hiếm có. Chẳng qua, nếu có một ngày phát sinh sự xung đột về ích lợi mà không thể hòa giải, dù là hai người bọn họ, cũng khó tránh khỏi sinh ra việc ma sát kịch liệt.
Tình huống như thế, đương nhiên trong lòng bọn họ biết rõ ràng, một năm nay, bọn họ dưới tình hữu nghị không ảnh hưởng lẫn nhau, không ngừng thử dò xét điểm mấu chốt mà đối phương có thể cho phép. Tương Khổng Minh vừa đưa ra chế độ khoa cử, chính là bởi vì bị những thế gia đệ tử kiệt lực phản đối, mới chưa thành đã chết.
Phương Hướng Minh có thể có được năng lực lớn như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là vì trong tay hắn nắm giữ nhân mạch cùng tư nguyên của các thế gia đệ tử. Bằng vào ưu thế này, hắn đã có thể cùng Hứa Hải Phong ngang hàng kháng lễ.
Ngọa Long thành mặt ngoài như bình tĩnh, nhưng đã ẩn hàm sóng gió ba đào đủ để ném đi hết thảy.
Thiên không không thể có hai mặt trời, nước không thể hai vua, cứ kéo dài như thế, sẽ sinh ra họa lớn.
Nếu lại để cho Hồng Sắc Hải Dương mười vạn dũng mãnh binh sĩ nghe lệnh Phương Khổng Minh, vậy khi thực lực hắn tăng nhiều, đối với Hứa Hải Phong mà nói, cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Cầm lấy quạt lông trên bàn, hắn theo bản năng phe phẩy, sau một lúc lâu, sắc mặt của hắn trở nên sáng sủa, quạt lông bị bám vài cơn gió nhẹ thổi qua mặt, tựa hồ đã xua đi ưu sầu cùng phiền lòng của hắn.
" Chủ công, vậy để cho học sinh đến trợ ngài một tay, tiêu trừ ẩn hoạn này đi." Tương Khổng Minh trong tiếng cười lớn phân phó người hầu chuẩn bị bút mực, hắn gọi An Đức Lỗ đến, bảo hắn viết một phong thư, cẩn thận xếp kỹ.
" Hầu hài, phong thư này ngươi đưa đến Minh Đặng thành, đích tay giao cho Khải Tát Lâm Rhino tiểu thư, nhanh đi nhanh về, cẩn thận để ý, chớ bị người phát giác."
" Dạ…" Hầu hài lên tiếng, thân thể thoáng một cái, dĩ nhiên biến mất, một lũ tàn ảnh nương theo hắn như thiểm điện trôi đến góc tường, cấp tốc nhảy lên, chỉ trong phút chốc, đã leo tường mà đi.
Nhìn hầu hài thoáng một cái không thấy, trong lòng Tương Khổng Minh vạn phần may mắn người này là bạn mà không phải địch, hắn quay đầu nhìn An Đức Lỗ nói: " Đi thông tri các vị đại nhân, nửa giờ sau, thỉnh đến nghị chính thính, ta có lời muốn nói." Trầm ngâm một trận, Tương Khổng Minh gọi thị vệ, lệnh đi phòng bếp mang đến một ít nước ép hành tây.
Tương Khổng Minh sửa lại quần áo, lại đi ra ngoài, rời khỏi cửa ngồi kiệu đi thẳng tới nghị chính thính.
Nơi này là địa phương thương thảo của các nhân vật lớn trong Ngọa Long thành, từ Phương, Hứa hai người rời đi, là lần đầu tiên mở ra.
Trải qua không lâu, đám người Phương Hướng Trí đều tìm đến.
Bọn họ đi tới nghị chính thính, Tương Khổng Minh đang ngồi đối diện vách tường, ngồi ngay ngắn trên ghế, giương mắt nhìn lên, chỉ có thể thấy tóc hắn xõa dài sau lưng. Không khỏi cực kỳ kinh ngạc, chợt sinh ra một loại cảm giác cao thâm khó lường, đều đoán trong lòng, không biết vị quân sư đại nhân này đang làm trò quỷ gì.
" Quân sư đại nhân triệu chúng ta tới đây, không biết có gì phân phó?" Tô Xuân Vĩ quen biết hắn lâu nhất, đối với thói quen ngủ nướng của hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Biết Tương đại quân sư hắn không phải là người siêng năng chuyên cần, nếu không phải có chuyện quá quan trọng, quyết sẽ không làm ra việc đem mọi người triệu tập một chỗ.
Trong lòng hắn thật kỳ quái, vì sao một người như vậy, lại có được trí tuệ vô song, vô luận chuyện gì, tới trong tay của hắn đều có vẻ vô cùng dễ dàng.
Tương Khổng Minh nghe vậy, chậm rãi xoay người lại.
Tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng, chỉ thấy trên mặt hắn ẩn hiện nước mắt, dù là ngay cả khóe mắt cũng đỏ hơn một vòng.
Bọn họ không tự chủ được mở to hai mắt, vị Tương đại quân sư này mặc dù có lúc hờ hững, nhưng tính cách hắn sáng sủa, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt người khác, lại càng đừng nói lại rơi nước mắt trước mặt công chúng, đây chính là lần đầu tiên a.
" Quân sư đại nhân, ngài…" Đồng Nhất Phong cẩn thận hỏi, sợ nhất là nhất thời sơ ý làm động chuyện thương tâm trong lòng hắn.
Tương Khổng Minh nhìn lướt qua bọn họ, Phương Hướng Trí, Đường Khải cùng Tô Xuân Vĩ ba người cùng ngồi bên trái, mà Đồng Nhất Phong lại ngồi ngay ngắn bên phải, song phương phân chia rõ ràng, không ai phạm ai.
Hắn lại giương mắt quét một vòng, gương mặt hiện vẻ đau thương, thật sâu thở dài một hơi, tựa đầu trong tay áo, sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên nói: " Hầu hài phụng mệnh chủ công đại nhân, đã về trước một bước."
" A…"
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, bọn họ là người thừa kế trong các thế gia đệ tử, là những lão hồ ly thành tinh. Nghe xong lời này, liên tưởng đến vẻ mặt vừa rồi của hắn, làm sao không đoán được hầu hài là mang về tin tức xấu.
Tương Khổng Minh dùng tay đè ngực, tựa hồ trong lồng ngực có chút buồn bực, hắn trực tiếp đi tới cửa sổ, đem bức rèm kéo lên cao, một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào phòng.
Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng, trầm trọng, bi ai nói: " Hung Nô nhân lấy uy thế sét đánh không kịp bưng tai đột phá phòng tuyến tây bắc, thừa dịp loạn công hạ kinh sư, Hán Hiền đế giá băng."