Kim Quang Hoa quay đầu lại nhìn về phía đám người rậm rạp, trong lòng một trận khổ sáp, đối với tính toán của Tương Khổng Minh cũng không còn nửa điểm nghi vấn.
Trên đường đi tới Ngọa Long thành, hai vạn đại quân của Hồng Sắc Hải Dương cũng không hề bị ngăn trở cùng chống cự, nhưng bọn họ lại không chút thoải mái, còn có người hi vọng có Hung Nô nhân bám đuôi truy đuổi, đại chiến một hồi, cũng tốt hơn sự bất đắc dĩ lúc này. xem tại TruyenFull.com
Một chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng lại nằm trong tình lý khiến cho các tướng lãnh bị khốn nhiễu không thôi, đó chính là phía sau đại bộ đội lại mọc ra thêm cái đuôi thật dài, thật mênh mông.
Tuy Hung Nô nhân từng có hứa hẹn, chỉ cần không chống cự, sẽ không vọng động giết hại dân chúng, nhưng danh tiếng bọn họ quá xấu xa trong mấy trăm năm qua, làm người tin tưởng cũng không có mấy.
Chứng kiến đại bộ đội Hồng Sắc Hải Dương đi ngang qua, vô số dân chúng cũng tự phát theo sát phía sau, ở trong lòng bọn họ, nếu cả cây trụ kinh thiên như Hồng Sắc Hải Dương ở phương bắc đều phải chiến bại rời đi, vậy thế cục bao ác liệt, liền có thể tưởng tượng mà biết. Nơi này, sợ là thật sự biến thành địa phương cho chiến mã Hung Nô tung hoành.
Hi vọng, theo sự rời bỏ của Hồng Sắc Hải Dương, đã hoàn toàn tan biến. Tùy ý các tướng quân muôn vàn lời giải thích, nhưng dù cho bọn họ nói đến hoa rơi nước chảy, cũng chỉ là vô ích hoàn toàn.
Đại quy mô di dời chạy nạn, dân chúng theo quân mà chạy thật như khối tuyết lăn mãi, càng lăn càng lớn. Từ đầu tiên chỉ có hơn mười gia đình, đến bây giờ liếc mắt nhìn lại, đã nhìn không thấy cuối.
Phương Lệnh Thần cau mày, nhìn những dân chúng bình thường đang rõ ràng liên lụy đến tốc độ hành quân của đại quân, lòng người, chính là kỳ quái như vậy, chỉ cần có người phiến động, lập tức sẽ sôi trào lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tương Khổng Minh đang đi phía trước đại bộ đội, trong lòng vừa kính trọng vừa sợ hãi, lão cô cô đánh giá hắn quả thật không sai, người này quả quyết không đắc tội nổi. Cũng may, người đều có nhược điểm, nhược điểm của Tương Khổng Minh chính là Hứa Hải Phong, chỉ cần không phải người mù cùng ngu ngốc, có thể cảm nhận được phiến xích đảm trung tâm của hắn đối với Hứa Hải Phong, tuyệt đối là không thể nghi ngờ.
Hứa Hải Phong, hắn âm thầm thở ra một hơi dài, may hắn là con rể của Phương gia, Phương gia đối đãi hắn không tệ, mà hắn cũng biết lấy ân báo đáp. May a…Hắn không phải là một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Nghĩ tới đây, lão tướng quân bật cười, một tông sư, lại như thế nào có thể là một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?
Từ sau khi dân chúng trấn nhỏ tùy quân cùng đi, Tương Khổng Minh lập tức hạ lệnh, đưa bọn họ tới trong quân, hành lý có người mang, cơm nước có người làm, lều trại có người lo, hầu hạ bọn họ đầy đủ không thiếu thứ gì. Mà nhiệm vụ duy nhất của bọn họ, chính là mỗi ngày vinh hạnh cùng Tương đại quân sư trò chuyện, sau mấy ngày, Tương Khổng Minh thành công hoàn thành kế hoạch tẩy não.
Sau đó hơn hai vạn người dưới sự điều khiển của Tương Khổng Minh, bắt đầu đi nhanh. Cũng may Hồng Sắc Hải Dương không hổ là bộ đội tinh nhuệ của Đại Hán đế quốc, dù là dưới tình huống đại đào vong, cũng không hề bị rối loạn đội hình.
Dọc theo đường đi, Hung Nô nhân hoặc là nghe tiếng mà chạy, hoặc là đóng thành kiên thủ, hoặc là tránh mà không chiến. Tóm lại, không người dám đi khiêu khích công kích. Mà đám người Phương Lệnh Thần cũng đi đường vòng, tận lực không cùng bọn họ phát sinh xung đột.
Phương bắc Trung Nguyên, nguyên vốn đất rộng người thưa, hơn nữa Hung Nô nhân xâm lấn, tạo thành đại lượng dân chúng chạy nạn phía nam, hơn mười dặm không có người ở, một mảnh cảnh tượng hoang vu.
Qua nửa tháng, mắt thấy khoảng cách đại doanh tây tuyến chẳng qua hơn mười ngày lộ trình, Tương Khổng Minh lập tức thay đổi lịch trình, hạ lệnh giảm bớt tốc độ hành quân. Sau đó, đại bộ đội thẳng tắp về phía trước, không hề cố ý tránh né Hung Nô nhân, hết thảy những chướng ngại ngăn cản phía trước đều bị bọn họ biến trở thành hư không.
Đồng thời, hắn đem những dân chúng vì được chiếu cố chu đáo mà tâm sinh cảm kích đưa tới, để cho bọn họ đi tới những thành trấn phụ cận đi dán bảng văn.
Trên bảng văn, có chừng ngàn chữ, thuật lại chuyện Hồng Sắc Hải Dương bởi vì một nguyên nhân nào đó, không thể không tạm thời rời đi phương bắc, đồng thời cam đoan ngày sau nhất định sẽ trở về.
Chỉ là lời này dù sao cũng không thể gạt được đôi mắt của vô số dân chúng.
Sau khi biết được những dân chúng này đều là từ ngàn dặm phương bắc đi theo Hồng Sắc Hải Dương mà đến, càng từ trong miệng bọn họ biết được, Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong nguyện ý tiếp nạp những dân chúng bình dân tâm hướng Đại Hán, hơn nữa còn sẽ ban cho bọn họ một cơ hội có được một nơi an cư lạc nghiệp.
Vì vậy nhân số gia nhập bắt đầu tăng lên, trong vòng mấy ngày, liền đã đột phá hơn vạn người.
Cũng may lúc này khoảng cách đại doanh phương tây đã không xa, Hung Nô nhân tuy nhận được tin tức, nhưng đã không còn ứng phó kịp, không cách nào ngăn cản lại.
Chẳng qua, bọn họ cũng không được thuận buồm xuôi gió, lúc đi quanh các hương trấn, khó tránh khỏi sẽ gặp được một ít Hung Nô binh đi lẻ tẻ, tuy bọn hắn không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hai vạn đại quân Hồng Sắc Hải Dương, nhưng đối phó với những dân chúng tay không tấc sắt cũng là dễ như trở bàn tay.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã có vài sự cố giết hại phát sinh.
Việc này không thể nghi ngờ là một liều thuốc thúc giục mạnh mẽ, cho dù là người còn đang do dự không quyết cũng chỉ đành lập tức hạ quyết tâm, thu thập hành trang, truy theo đại bộ đội đi tới đại doanh phương tây.
Mà Tương Khổng Minh nghe thấy việc này, lập tức đem những thi thể dân chúng bị Hung Nô nhân tàn sát tàn nhẫn đưa tới đất trống ngoài đại doanh, hơn nữa tìm được vài người còn sống sót, triệu tập dân chúng cùng binh lính, biểu diễn một tràng diễn thuyết khẳng khái trào dâng.
Trước mặt bằng chứng như núi, chẳng những toàn bộ dân chúng có mặt phẫn nộ giận dữ, mà dù là hơn hai vạn dũng sĩ của Hồng Sắc Hải Dương cũng bị hắn gợi lên thù mới hận cũ, đều thỉnh nguyện xuất chiến.
Sự thái phát triển vượt xa ý liệu của Phương Lệnh Thần, thế cục thay đổi đã vượt ngoài sự khống chế của hắn, dưới hận ý trào dâng như sóng lớn mãnh liệt, hắn căn bản không còn đường nào phản đối.
Vì vậy, Hứa Hải Phong Hứa đại tông sư dưới ánh mắt phẫn nộ chờ đợi của mọi người, suất lĩnh mấy ngàn người rời đi quân doanh, bọn họ chia làm vài đội, ở trăm dặm phụ cận sớm khuya tuần tra, một khi phát hiện Hung Nô nhân, lập tức xông lên, đem bọn hắn loạn đao phân thây, tiết ra mối hận trong lòng.
Tuy Hung Nô dân chúng toàn dân giai binh, nhưng cũng không đồng nhất, những sĩ tốt phụ trách thủ vệ ở nơi này, tự nhiên không có khả năng so sánh với Kim Lang quân cùng Phi Mã quân đoàn những quân đội tinh nhuệ, bọn họ cũng chỉ là dân chúng bình thường chăn thả trên đại thảo nguyên, nghe chiến tranh theo lời ứng triệu mà nhập ngũ.
Bởi vậy có thể thấy được, Hung Nô nhân cường hãn cũng không phải người Hán có thể sánh bằng, đồng dạng là dân chúng bình thường, nhưng hai bên hơn kém to lớn, cũng như trời với đất. Một Hung Nô mã đội mười người, liền dám phát động công kích đối với một thôn nhỏ, nhưng lại luôn đắc thắng mà về.
Người Hán khiếp nhược, vào giờ khắc này hoàn toàn bộc lộ không thể nghi ngờ. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa dân tộc du mục( chăn thả) và dân tộc nông canh.(làm ruộng) Ở gần thổ địa của nam phương, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua chiến tranh thảm thiết như thế, vô luận những quan binh anh dũng của Đại Hán đế quốc ở tại biên cương chảy bao nhiêu máu huyết, đối với bọn họ mà nói, đều là những việc không hề đáng quan tâm, nhiều nhất chỉ là những câu trò chuyện nhân lúc nhàn rỗi sau bữa cơm thường ngày.
Nhưng khi ách vận thật sự phủ xuống, bọn họ đã không có can đảm, cầm lên binh khí đi chém giết địch nhân. Bọn họ duy nhất trông cậy vào, chính là súc người cầu toàn, chính là trộm sinh mà sống đời nô lệ, chỉ cần còn có một đường sinh cơ, bọn họ sẽ không có dũng khí phản kháng.
Tình huống như vậy, Tương Khổng Minh hiểu rõ quá sâu, nhưng cho dù là hắn, cũng không cách giải quyết.
Chỉ là khi Hung Nô nhân gặp phải Hồng Sắc Hải Dương bị Tương Khổng Minh khơi dậy huyết tính, kết quả duy nhất chính là đi đời nhà ma, tay mắt lanh lẹ một chút, ỷ vào thuật cưỡi ngựa cao minh, may mắn mà chạy, nhưng đại đa số là bỏ lại tính mạng của mình.
Hứa Hải Phong được Tương Khổng Minh sắp xếp, tự mình tham dự hành động truy sát. Với thân phận sùng cao của một tông sư, đương nhiên khinh thường việc đánh chết những kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng qua chỉ đi theo quân, khoanh tay nhìn xem mà thôi.
Nguyên nhân chính là vì có vị tông sư như hắn áp trận, nên binh lính Hồng Sắc Hải Dương không có sự lo lắng, lúc chiến đấu vô cùng ra sức, làm cho lực chiến đấu chợt đề thăng ba phần.
Trải qua mấy ngày liên tiếp không ngừng đả kích, những Hung Nô nhân còn sót lại chật vật chạy trốn.
Khi dân chúng biết được việc này, đều không ngừng vỗ tay, đối với Hứa Hải Phong đích thân suất lĩnh binh lính công kích tan vỡ Hung Nô nhân lại càng cảm ân đái đức.
Cứ như vậy, khi đám người Phương Lệnh Thần ôm một thân mồ hôi đi ra khỏi địa bàn do Hung Nô nhân khống chế, đều đã thở dài nhẹ nhõm.
Mà lúc này, dưới sự cố ý xếp đặt của Tương Khổng Minh, một bài hát truyền miệng lại vô cùng cuốn hút đã truyền lưu rộng rãi khắp dân chúng các nơi.
Đến tận đây, bọn họ đều cảm kích vạn phần đối với Hứa Hải Phong. Khi những dân chúng đi tới đại doanh phương tây, sau khi được phân tán an trí, danh tiếng nhân nghĩa của Hứa Hải Phong lại càng vang dội ngàn dặm, xâm nhập lòng người.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, từ đại doanh phương bắc xa xôi, đi tới đại doanh phương tây vời vợi, ngàn dặm xa, mấy vạn dân chúng theo quân mà đi. Tuy thân đang ở dưới ánh nhìn của lang sói, nhưng Hứa đại tông sư tự mình áp trận, trên một đoạn đường, lao tâm lao lực, vượt qua tất cả các chướng ngại vật, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục giữ được họ bình yên vô sự, đã đưa bọn họ đi tới giải đất an toàn.
Bậc phong công vĩ tích này há là người bình thường có thể làm được, danh tiếng tông sư quả nhiên thiên hạ vô song.
Về phần giai đoạn quá trình giữa hành trình giữa hai đại doanh, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, có nạn dân gia nhập hay không, cũng không nằm trong sự khảo cứu của mọi người. Vào lúc binh hoang mã loạn, cũng không có ai có công phu nhàn rỗi, xa xa đi hỏi nơi địa bàn của Hung Nô nhân một phen, cho dù thật sự có ai nghi hoặc, nhưng dưới vầng hào quang huyền diệu của một tông sư, cũng không có bao nhiêu người có gan tìm tòi đến tột cùng.
Một tháng sau, khi Hứa Hải Phong từ trong miệng các kiều thê nghe được tin tức này, dù là hắn không còn như ngày xưa, cũng phải nhướng mày kiếm, dưới sự cười đùa trêu chọc của chúng nữ, đành phải quay lưng mà chạy.
Rốt cục qua khỏi ranh giới, khi nhìn thấy bộ đội tiếp ứng của đại doanh phương tây, dù là Tương Khổng Minh cũng lộ ra một tia mỉm cười như trút được gánh nặng.
Một gã thiên tướng cung kính đi về phía Hứa Hải Phong dâng lên một phong thư, hắn mở ra xem, thuận tay đưa cho Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh cẩn thận xem một phen, một đôi mày rậm nhíu chặt, hắn ngẩng đầu, nhìn phương tây, trong miệng thì thào nói: " A Bố Tác Luân, ngươi rốt cục là người như thế nào?"