" Cần gì phiền toái như vậy, có một mình ta là đủ rồi." Bạo long hình người im lặng thật lâu, rốt cục kiềm chế không được nữa, lầm bầm nói. Chỉ là cổ họng của hắn quá lớn, tuy vẫn không cố ý đề cao thanh âm, nhưng cũng vang to vô cùng.
Ánh mắt Trương Trung ngắm nhìn thân hình cao lớn của hắn, chân mày nhíu lại, nếu không phải nể mặt Hứa Hải Phong Hứa đại tông sư, hắn đã sớm mắng lên, thật là một người thô lỗ không biết tự lượng sức mình.
Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh đồng thời lắc đầu, từ trước Phóng Mã Pha, Tần Dũng từ trên núi bay xuống, uống máu ngựa, bọn họ đã biết, vị bạo long da dày thịt nộn đao thương không vào tuyệt đối là thiên cổ đệ nhất ác hán. Ít nhất, không phải là nhân vật mà bọn họ có thể đắc tội được.
Vẻ mặt của Trương Trung rõ ràng rơi vào trong mắt bọn họ, ở trong lòng đều không cho là đúng, nhưng trên mặt thần sắc bất động, sợ trong lúc lơ đãng lại đắc tội người khác.
" Vị này là…" Hồ Tự Trung dò hỏi.
" Lão tử Tần Dũng." Tần Dũng cao giọng trả lời, phảng phất như giữa không trung đánh ra một tiếng sấm sét, chấn đến tâm động thần diêu, tiểu hài tử kia bịt kín lỗ tai, vẻ mặt kinh hãi.
" Thiên hạ đệ nhất dũng sĩ?" Tiếng kêu sợ hãi lục tục vang lên, lúc này mọi người mới nhớ tới, dưới trướng Hứa Hải Phong còn có một vị dũng sĩ mà cường giả như tông sư cũng bó tay hết cách, được tiên đế sắc phong làm thiên hạ đệ nhất siêu cấp dũng sĩ.
Trương Trung biến sắc, ánh mắt hắn nhìn Tần Dũng trong nháy mắt ngưng trọng lên, trong lòng thầm nghĩ may mắn, may là vừa rồi không giận dữ mắng ra, nếu không đúng thật là không xong. Tuy hắn thô lỗ, nhưng còn tự biết mình, nhân vật mà ngay cả Áo Bổn tông sư cũng phải chắp tay chịu thua, lại là hắn có thể đối phó được.
" Nói bậy…" Tương Khổng Minh quay đầu lại mắng một câu, nói: " Câm miệng cho ta, không cho nói chuyện."
" Ô…" Ủy khuất lên tiếng, Tần Dũng đóng chặt miệng, không nói được lời nào, chỉ là đôi mắt bắn hung quang văng khắp nơi, làm cho người ta dựng đứng tóc gáy.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng vóc gầy yếu của Tương Khổng Minh, thật sự nghĩ không ra đến tột cùng hắn có năng lực gì, lại có thể khiến cho nhân vật như thế cúi đầu nghe lệnh. Ở trong lòng đều nhìn hắn bằng ánh mắt khác, thân hình nhỏ gầy này tựa hồ cũng đã lớn hơn rất nhiều trong nháy mắt.
Hàn huyên chốc lát, Hứa Hải Phong ước hẹn gặp mặt bọn họ tại Ngọa Long thành, theo sau cáo từ rời đi, trước khi Tương Khổng Minh đi hướng Trịnh Pháp Sâm nói: " Trịnh nghĩa sĩ, có nguyện theo chủ công nhà ta đi trước một bước, đến Ngọa Long thành?"
Trịnh Pháp Sâm sắc mặt vui mừng, lập tức nói: " Vì nước hiệu lực, là bổn phận của ta, tại hạ cầu còn không được."
Nhìn hắn hưng phấn trùng trùng đi theo Hứa Hải Phong, Hồ Tự Trung như có điều suy nghĩ, một lúc lâu không nói.
Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh chậm rãi đi trước, Tần đại dũng sĩ thì đang nhàm chán đi theo phía sau. Mà Trịnh Pháp Sâm ba vị nhất phẩm cao thủ lại đi cuối cùng, cách xa bạo long hình người Tần Dũng một khoảng cách không nhỏ.
" Quân sư đại nhân, ngươi có ánh mắt với Trịnh Pháp Sâm a." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói.
Biểu hiện của Trịnh Pháp Sâm không giống người thường, đối với Tương Khổng Minh lại càng cung thuận vô cùng, hoàn toàn là thái độ thuộc hạ đối đãi cấp trên. Mà Tương Khổng Minh đối với hắn lại càng để ý, trước khi đi lại cố ý mang theo một mình hắn. Đến tận đây, nếu còn không nhìn ra sự ảo diệu bên trong, trừ phi người đó là kẻ ngu ngốc.
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Trịnh Pháp Sâm là một cao thủ võ đạo, thuật đọc tâm của học sinh chỉ có thể nhìn ra hắn là một người mê say quyền lực, về phần vì sao hắn lựa chọn ta, học sinh quả thật không thể hiểu hết."
Hứa Hải Phong chậm rãi gật đầu, nói: " Ta có thể cảm thấy trong lòng hắn cũng không có ác ý, có thể thấy được thật sự có lòng đầu phục, về phần vì sao như thế, nếu ngươi có thuật đọc tâm, ngày sau cũng không khó biết được."
Tương Khổng Minh lấy ra cây quạt lông mới tinh, theo thói quen phe phẩy vài cái, nói: " Kỳ thật cũng không cần, nếu hắn thành tâm đầu nhập, không bằng học sinh trực tiếp hỏi là được."
Ánh mắt Hứa Hải Phong ngưng tụ, bật cười nói: " Vẫn là quân sư đại nhân hiểu được lòng người, cứ làm như thế đi."
Trịnh Pháp Sâm cũng không biết Tương Khổng Minh có kỳ công thuật đọc tâm, mà bản thân hắn cũng là một người có lòng dạ hẹp hòi, nếu dưới một mặt, lập tức trọng dụng, sợ là ngay chính hắn cũng phải hiểu lầm khó định.
Còn không bằng nói thẳng ra, vô luận hắn nói ra lý do như thế nào, phỏng chừng cũng có thể an tâm mà hiệu mệnh.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Hứa Hải Phong cười hỏi: " Quân sư đại nhân, nghe Trịnh nghĩa sĩ nói, hôm nay trên giang hồ truyền lưu việc Hứa mỗ đánh bại Lợi Trí, ngươi có từng nghe nói hay không?"
Tương Khổng Minh ngẩn ra, hỏi ngược lại: " Đánh bại Lợi Trí? Chủ công, ngài có từng thắng sao?"
Hứa Hải Phong lắc đầu, thở dài nói: " Không phải quyết đấu sinh tử, lại làm sao phân ra thắng bại. Hơn nữa…" Hắn ngừng một chút, dở khóc dở cười nói: " Hơn nữa giang hồ đồn đãi, Hứa mỗ dùng lực bản thân, trước Phóng Mã Pha, uy hiếp mấy vạn Kim Lang quân, khiến cho bọn họ không dám truy kích. Hứa mỗ cũng không phải là Tần bạo long, như thế nào lại có được bản lãnh đến như thế."
Tương Khổng Minh nhíu mày, lập tức chợt hiểu ra, cười nói: " Chủ công chẳng lẽ nghĩ học sinh ở sau lưng tạo lời đồn sao?"
" Không phải quân sư đại nhân sao?" Trong giọng nói nhàn nhạt vẫn không che giấu một tia kinh ngạc.
Tương Khổng Minh lắc đầu nói: " Học sinh quả thật phái người đi Ngọa Long thành, đem trận đánh bắc cương chi tiết thông báo cho mấy vị tướng quân đại nhân cùng các vị phu nhân, chỉ là bên trong tuyệt không khoa trương đến như thế."
Nhìn ánh mắt hắn, không giống giả vờ, trong lòng Hứa Hải Phong kỳ quái, chẳng lẽ thật sự còn có ai khác làm điều này hay sao.
Trên sự thật, những lời này của Tương Khổng Minh, nửa thật nửa giả, hắn dĩ nhiên không có khen khoa trương như thế, nhưng âm thầm hạ lệnh đem những lời đó truyền lưu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Ai không biết, những người bình dân ưa thích nhất là thêm dấm chua, bọn họ căn cứ vào bản thân suy nghĩ, tùy ý thổi phồng. Người nói lắc đầu lia lịa, miệng lưỡi lưu loát, người nghe như say như mê, phảng phất như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Cứ trải qua nhiều miệng truyền ra, lập tức sẽ biến hóa thành ngất trời, khoa trương hoàn toàn, mà dù là Tương Khổng Minh cũng phải trợn mắt cứng lưỡi, đối với những bình dân dân chúng sáng tạo ra thành tích mà trong lòng còn sợ hãi, vì sức tưởng tượng cực kỳ phong phú của bọn họ mà thán phục không thôi.
" Đây cũng là chuyện tốt, chủ công vì sao phải lo ngại?" Tương Khổng Minh an ủi vài câu, tự nhủ: " Việc này nếu như truyền lưu trong quân, đối với việc đề thăng sĩ khí, có chỗ tốt lớn lao. Ân, có thể dùng được."
Hứa Hải Phong trợn mắt, cũng bỏ đi ý niệm ngăn cản trong đầu. Nếu chính mình không muốn vì tục sự mà phân tâm, đem hết thảy giao cho Tương Khổng Minh làm việc, tự nhiên phải tin được hắn.
Huống chi lời đồn đối với người có trí tuệ, người theo nước cuốn tuy nhiều, nhưng người có trí tuệ chân chính, tất nhiên có đại chủ kiến của chính mình, đối mặt với lời đồn như thế, nhiều lắm chỉ là mỉm cười, mặc kệ không để ý tới.
Phía sau, xa xa, Trịnh Pháp Sâm hướng hai người bên cạnh chắp tay nói: " Lữ huynh, Lâm huynh, ngày sau chúng ta cùng theo một chủ, còn thỉnh hai vị chiếu cố nhiều hơn."
Lữ Dương Danh mặt cười mà lòng không người, nói: " Sao lại nói như thế, Trịnh huynh đến đây, Lữ mỗ cầu còn không được, quân sư đại nhân đối với Trịnh huynh quả thật coi trọng, sau này còn phải chiếu cố cho hai người chúng ta mới được đó."
Lâm Nghi Tinh ngẩn ra, vẻ mỉm cười trên mặt lập tức biến mất, thầm nghĩ chính mình từ lúc nào cũng biến thành người của Hứa Hải Phong. Hắn cùng Trương Tấn Trung là sinh tử tri giao mấy chục năm, nếu không Trương Tấn Trung cũng sẽ không cho đứa con trai duy nhất của mình đổi tên đổi họ đầu nhập làm môn hạ của hắn. Trước mắt xem ra, giữa Trương Tấn Trung cùng Hứa Hải Phong cũng không hòa thuận, nếu có một ngày trở mặt thành cừu, hắn phải nên làm như thế nào.
Theo lý mà nói, hắn nghĩa vô phản cố trợ giúp Trương Tấn Trung, nhưng trải qua một chuyến bắc cương, hắn đã có bước đầu hiểu rõ với thực lực nắm trong tay Hứa Hải Phong.
Những kỳ nhân dị sĩ, đặc biệt là biểu hiện khoa trương của Tần Dũng, còn có một mũi tên kinh thiên của Triết Biệt, đều làm trong lòng hắn nổi lên hàn khí, một khi nghĩ đến phải trở thành kẻ địch của một người như vậy, hắn cũng cười không nổi.
Ý nghĩ của Lữ Dương Danh không phức tạp như hắn, tới hôm nay, cùng vận mệnh ngày sau hắn đã vững vàng kết thành một khối với Hắc Kỳ quân, có câu nhất vinh thì cùng vinh, hắn đương nhiên hi vọng thế lực của Hứa Hải Phong càng lớn thì càng tốt.
Chỉ là khi hắn quay đầu nhìn thấy gương mặt khổ sở của Lâm Nghi Tinh, cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ lên bờ vai của hắn, nói: " Lão đệ, quân sư đại nhân không phải đã nói, thuyền đến đầu câu tự nhiên có lối đi, ngươi không cần lo lắng."
Lâm Nghi Tinh gượng cười một tiếng, thở dài nói: " Lão ca, ngươi nói rất đúng, hết thảy nghe theo ý trời thôi."
" Kỳ thật…" Lữ Dương Danh lắc đầu, nói: " Lão ca ta còn thật sự hâm mộ ngươi."
Lâm Nghi Tinh kỳ lạ, hỏi: " Hâm mộ ta?"
" Đúng vậy." Lữ Dương Danh thành khẩn nói: " Ít nhất ngươi còn có một nhi tử cùng một đồ đệ kiệt xuất. Mà ta…Ai, cho dù mấy liệt đồ kia cũng không có tài cán gì a."
Lâm Nghi Tinh lập tức nhớ tới hắn từng nói qua, đứa con duy nhất chết thảm sa trường, vội vàng thu thập ý nghĩ trong lòng, an ủi nói: " Đó là bọn họ còn trẻ, chỉ cần ngày sau ma luyện nhiều hơn, tự nhiên sẽ không kém hơn bất cứ kẻ nào."
Lữ Dương Danh lắc đầu cười khổ nói: " Bọn họ như thế nào, ta làm sư phụ còn không biết hay sao. Thật ra hai tiểu tử của ngươi, hiển nhiên là được hai vị kia coi trọng, ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng."
Hắn dùng ngón tay chỉ Hứa, Tương đang đi phía trước, nháy mắt.
Trong lòng Lâm Nghi Tinh biết rõ ràng, hắn biết vì biểu hiện lúc trước của Lâm Gia Huy cùng Lâm Mộc Hợp, nên đã để lại ấn tượng cực tốt trong lòng đám người Hứa Hải Phong, nếu có thể dựa lên khỏa đại thụ này, được bọn họ chiếu cố tới, tiền đồ ngày sau đúng là không thể hạn lượng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hứa Hải Phong có thể thành tựu một phen nghiệp bá, trong đầu của hắn đem các thế lực hoặc sáng hoặc tối đo lường một chút, lại ngoài ý muốn phát giác, đúng là không hề có đầu mối.
Trên mặt của hắn lại lộ ra một tia khổ sáp, nếu để cho bọn họ đầu quân cho Hứa Hải Phong, vậy làm sao giải thích với lão bằng hữu nhiều năm như Trương Tấn Trung.
Trịnh Pháp Sâm ở một bên nhìn hai người bọn họ, trong lòng kinh ngạc. Hắn hiểu rõ ân oán giữa hai người này hết sức rõ ràng, tuy vừa rồi chứng kiến bọn họ sóng vai cùng đi, nhưng còn tưởng rằng là do họ ngại với mặt mũi của Hứa Hải Phong, bọn họ không dám làm càn, cho nên mới đột nhiên trở nên thân như huynh đệ.
Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của bọn họ liền cho hắn biết, hai người này đúng thật đã hóa thù oán làm bằng hữu, không còn là đối địch dữ dội như lúc trước.
Hay cho Hứa Hải Phong, hay cho Tương Khổng Minh, thật sự là hảo thủ đoạn, hắn đem hết thảy công lao quy lên đầu hai người này, tâm lý vì sự lựa chọn hôm nay của chính mình mà thật sâu vui mừng.