Khương Tiếu Y cầm một tờ giấy nhỏ trong tay.
- Lúc mặt trời lặn, dưới sườn núi lầu tân sinh khoa Ngự Dược, từ biệt trước khi rời đi, Lâm Tịch.
Tờ giấy nhỏ này chỉ ghi lại một dòng chữ đơn giản như thế, nhưng khi Khương Tiếu Y đọc xong, hắn lại cười rất vui vẻ. Bởi vì Lâm Tịch là người hắn ngưỡng mộ, là bằng hữu của hắn, nay Lâm Tịch làm vậy đã chứng minh vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua đó đã coi hắn là bằng hữu, như vậy là quá đủ rồi.
Có lẽ mình cũng nên cho hắn một niềm vui bất ngờ chăng?
"Keng!" "Keng!" "Keng!"
Ngay lúc này, từng tràng âm thanh búa đập rèn sắt bỗng truyền vào tai hắn.
Khác với những khoa khác, các đệ tử khoa Thiên Công đã hoàn thành khóa thi của mình từ ngày hôm qua. Bởi vì hôm nay hắn có hẹn với vài đồng học khác sẽ tới đây chào từ biệt, nên bây giờ mới còn đứng trong phòng học này.
Âm thanh này rõ ràng là tiếng búa đập rèn sắt, hôm qua hắn còn nghe rất rõ, nhưng tại sao bây giờ lại phát ra? Chẳng lẽ hôm qua có người nào đấy sơ suất, kết quả thi không tốt lắm, nên hiện giờ lại vào đây trút giận lên đống sắt vô tri?
Bởi vì tò mò, bởi vì biết rõ nhiệt độ khi rèn ở phòng học khoa Thiên Công này rất cao, dễ gây nguy hiểm cho thân thể, nên Khương Tiếu Y liền dứt khoát xoay người, bước vào phòng rèn ở bên cạnh, muốn xem thử vị đệ tử nào đang ở bên trong.
Bên trong phòng rèn, một ngọn lửa lớn đang hừng hực bốc cháy lên cao.
Một đệ tử khoa Thiên Công cẩn thận mặc bộ quần áo chống nhiệt màu trắng theo quy định, đầu và trán đầm đìa mồ hôi, đang dùng một cái búa rất lớn đập xuống một khối kim loại đỏ bừng bên dưới, từng nhát từng nhát đều đặn.
Cứ mỗi một búa đập xuống, khối kim loại đỏ bừng ấy lại dấy lên một tầng ánh sáng sáng ngời, vô cùng chói mắt.
- Trương Bình?
Vừa nhìn thấy rõ dung mạo người này, Khương Tiếu Y lập tức sững người.
Mặc dù thường ngày không nói chuyện với Trương Bình, nhưng bởi vì là bạn học cùng một khoa, nên hắn hiểu rất rõ vị thiếu niên tên Trương Bình đến từ lăng Thủy Long ở hành tỉnh Tiêu Tương này lúc tiến vào khoa Thiên Công thật không giỏi giang lắm, nhưng dường như hắn rất yêu thích các môn học ở khoa Thiên Công, lúc nào cũng chăm chú nghiên cứu sách vở, khi có vấn đề không hiểu lập tức sẽ hỏi các giảng viên ngay. Có lẽ vì lý do này nên thành tích của Trương Bình ở khoa Thiên Công rất xuất sắc, vượt trội hơn những người khác.
Nhưng Khương Tiếu Y nhớ rõ hôm qua khi thi môn học "rèn binh khí" này, giảng viên phụ trách đã rất hài lòng với tác phẩm của Trương Bình, có nghĩa hắn ta đã dễ dàng vượt qua, nhưng tại sao bây giờ lại còn ở đây rèn binh như thế? Tất nhiên Khương Tiếu Y còn không ngốc đến mức nghĩ rằng Trương Bình làm vậy là muốn trút giận lên khối kim loại kia.
- Khương Tiếu Y?
Thấy cánh cửa phòng rèn được mở ra, Trương Bình liền quay đầu lại, thấy rõ Khương Tiếu Y đang bước tới.
Khương Tiếu Y tò mò hỏi:
- Trương Bình, ngươi đang làm gì vậy?
- Ngày mai là xuất viện tu hành rồi, ta muốn rèn một đôi tay bảo vệ đưa cho một người bạn.
Dường như Trương Bình rất thuần thục trong việc rèn binh này, vừa trả lời câu hỏi của Khương Tiếu Y, vừa vung búa xuống đập vào khối kim loại bên dưới, nhịp điệu vẫn ổn định như ban nãy.
Khương Tiếu Y ngẩn ngơ, nói:
- Tự mình rèn một binh khí bảo vệ tặng bằng hữu, ý kiến của ngươi rất hay. Đáng tiếc ta lại không nghĩ tới.
Trương Bình bình thản cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa, đôi mắt lại chăm chú nhìn vào khối kim loại màu đỏ.
- Ngươi dùng tài liệu gì vậy?
Bởi vì tạm thời không có việc gì làm, nên Khương Tiếu Y lại tò mò hỏi thêm.
Trương Bình hồi đáp:
- Thiên ô cương.
- Thiên ô cương?
Khương Tiếu Y hơi ngạc nhiên, mắt nhìn Trương Bình đang đầm đìa mồ hôi, nói:
- Đây là kim loại phải dùng một học phần mới đổi được.
Trương Bình tiếp tục bình thản cười, nói với Khương Tiếu Y:
- Nếu như là các tài liệu bình thường khác, chắc chắn đối thủ chỉ cần dùng một đao là có thể phá tan rồi, vật như vậy không có tác dụng với bằng hữu của ta.
- Xem ra ngươi rất tốt với bằng hữu của mình.
Khương Tiếu Y nhất thời có thiện cảm hơn với vị bạn học cùng khoa bình thường rất ít nói này. Ngay lúc này, hắn đột nhiên thấy trên cái bàn bên cạnh có một tờ giấy trắng giống y hệt tờ giấy trắng Lâm Tịch đã đưa cho mình, liền ngẩn ngơ hỏi:
- Trương Bình, vị bằng hữu ngươi đang nói tới không phải là Lâm Tịch đấy chứ?
Trương Bình lập tức ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sao ngươi lại biết?
Khương Tiếu Y nhất thời cười lớn, tay giơ cao khoe tờ giấy trắng, nói:
- Không ngờ ngươi cũng là bạn của Lâm Tịch, có phải hôm nay hắn hẹn ngươi từ biệt không?
Trương Bình nhìn Khương Tiếu Y, bộ dáng như không tin vào những gì Khương Tiếu Y vừa nói lắm:
- Ta quen hắn lúc nhập thí...không ngờ ngươi cũng là bạn tốt của hắn.
- Đúng là rất trùng hợp. Ở học viện này, dường như hắn cũng không có nhiều bạn lắm, không ngờ khoa Thiên Công này lại có hai người, hơn nữa, chúng ta lại chưa quen biết nhau.
Khương Tiếu Y cười cười, vừa nhìn tờ giấy trắng trong tay mình vừa hỏi Trương Bình:
- Hắn hẹn ta hôm nay khi mặt trời lặn, gặp nhau dưới sườn núi lầu tân sinh khoa Ngự Dược, còn ngươi?
Trương Bình cũng lắc lắc đầu, nói:
- Cũng giống như vậy.
Khương Tiếu Y cười nói:
- Xem ra...dù cho hôm nay ta không tình cờ đi qua đây, tối nay chúng ta cũng phải chào hỏi nhau đấy. Chắc tên kia muốn mọi người làm quen với nhau trước khi rời đi.
Hơi dừng trong chốc lát, Khương Tiếu Y đột nhiên nhớ tới điều gì đấy, nhìn vào khối kim loại đỏ Trương Bình đang rèn, nói:
- Với tốc độ của ngươi bây giờ, một người làm thì chắc không thể rèn khối Thiên ô cương này kịp trước khi mặt trời lặn đâu nhỉ? Hay là để ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau làm đi.
Trương Bình khẽ do dự một chút, gật đầu nói:
- Được.
Khương Tiếu Y lập tức mặc một bộ quần áo chống nhiệt màu trắng vào, đồng thời xách một cái búa lớn khác ra.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Hai người mỗi người một búa, liên tục vung lên đánh xuống khối kim loại bên dưới, cứ mỗi lần như vậy khối Thiên ô cương lại hơi sáng lên rồi tóe ra những hạt lửa nho nhỏ, càng lúc càng đỏ hơn.
Âm thanh rèn đập vang lên không dứt.
...
Lúc hoàng hôn, từng tiếng cười lớn không ngừng vang lên tại phòng rèn khoa Thiên Công này.
Trương Bình và Khương Tiếu Y trong tình trạng cả người đầm đìa mồ hôi cởi bộ quần áo chống nhiệt màu trắng xuống. Trước mặt bọn họ có một máng nước gỗ chứa đầy nước lạnh, trong đấy còn có một đôi bao tay bảo vệ nằm yên, xung quanh tỏa hơi nóng ấm áp. Bên ngoài bề mặt kim loại bóng loáng, nhờ hoa văn có sẵn trên Ô Thiên cương, cộng thêm việc hai người không ngừng đập rèn, nên đã tạo thành một loại hoa văn rất đặc biệt, trong như những vân gỗ già cỗi lâu năm.
...
- Cũng đến giờ rồi.
Cùng lúc đó, trong lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
Lâm Tịch đang ngồi xếp bằng ngước đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Hắn đứng lên, sau khi nhìn kỹ quyển sách nhỏ màu đen một lần nữa, liền lấy một cây nến đốt cháy quyển sách nhỏ này thành tro bụi. Đến lúc này, hắn mới lấy một cái bao vác lên vai mình, đi ra khỏi cửa, dựa theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống, tiến tới một sườn núi cách đấy không xa.
Phía cuối sườn núi có một vách đá cao cheo leo, ở trên đỉnh vách đá này là lầu tân sinh khoa Ngự Dược.
Bầu trời dần ngả về đêm.
Lâm Tịch lấy từng cây nến trong bao ra ngoài, sau đó chậm rãi bố trí dưới sườn núi, tạo thành hình một trái tim khổng lồ. Nguồn: http://truyen360.com
Xung quanh những cây nến nhỏ nhoi ấy, hắn còn chất thêm rất nhiều củi khô.
Theo tính toán của hắn, vòng trái tim bằng gỗ này sau khi được thắp lên sẽ cháy rất to và rất lâu. Đến lúc đó, mặc dù lửa tàn thì các thanh củi khô kia vẫn biến thành các mẩu than hồng ấm áp...nếu như từ trên cao nhìn xuống, chắc chắn sẽ cảm thấy khung cảnh rất đẹp.
Nhớ lại ở thế giới hiện đại hắn từng sống, việc hắn đang làm luôn bị mọi người coi là sến và nhàm chán, hầu như đã từng có người làm rồi. Nếu như làm vậy bên ngoài ký túc xá các bạn nữ, không chừng còn bị mọi người lấy nước rửa bát hoặc lau nhà bên trong tạt ra ngoài, phá hư mọi việc.
Nhưng, hắn chưa từng làm như vậy bao giờ.
Cho dù đây là chuyện rất sến và nhàm chán, nhưng khi còn ở thế giới kia hắn cũng không có cơ hội để làm.
Mà ở thế giới xa xưa này, cách làm rất sến và nhàm chán này sợ rằng sẽ làm cho mấy tên Kim Chước giàu sang xa hoa kia khi nhìn thấy phải bị chấn kinh đấy, không biết lúc đó họ còn dám khinh thường các Thổ Bao đến từ những vùng nông thôn hẻo lánh như hắn hay không?
Cho nên, hiện giờ Lâm Tịch rất vui vẻ.
Dù mọi việc như thế nào đi nữa, vui vẻ chính là tốt.
- Lâm Tịch, ngươi đang làm gì đấy?
Tần Tích Nguyệt và Khương Ngọc Nhi là hai người đầu tiên tới đây, tất nhiên là hai đệ tử khoa Ngự Dược này cũng nhận được tờ giấy nhắn của Lâm Tịch, khi còn ở trên lầu tân sinh họ đã nhìn thấy Lâm Tịch. Hơn nữa, bởi vì phía trên lầu tân sinh cũng có cầu trượt tơ bạc nối thông đến dưới sườn núi, nên họ tới trước những người khác cũng là điều đương nhiên.
- Lát nữa ta sẽ thắp nến lên, tạo thành một ngọn lửa đẹp. Hôm nay ta muốn mời tất cả ban bè của ta ở học viện Thanh Loan lại, ngày mai chúng ta phải xuất viện rồi, ta mong mọi người có thể tụ tập lại trò chuyện với nhau. Dù sao ở học viện Thanh Loan này ta cũng không có nhiều bạn lắm, có lẽ các ngươi cũng là bạn ta.
Trong lúc giải thích với Tần Tích Nguyệt và Khương Ngọc Nhi, Lâm Tịch đột nhiên nhìn thấy ba người Khương Tiếu Y, Mông Bạch và Trương Bình đang trên một con đường núi đi tới đây.
Ở một con đường núi khác, mấy người Hoa Tịch Nguyệt, Lý Khai Vân, Biên Lăng Hàm và Đường Khả cũng xuất hiện. Nhưng điều khiến hắn hơi ngạc nhiên chính là sau lưng mấy người Hoa Tịch Nguyệt không xa lắm, còn một người khác đang nghênh ngang đi theo, chính là Mộ Sơn Tử.
- Lâm Tịch, ngươi làm trò gì vậy?
Có lẽ vì cảm thấy việc Mộ Sơn Tử đi theo sau mình quá phiền phức nên trông Hoa Tịch Nguyệt lúc này không vui lắm, vừa nhìn thấy Lâm Tịch và đống củi khô bên cạnh, nàng liền bực mình lên tiếng:
- Nói mọi người tụ tập thôi, lát nữa ngươi sẽ biết.
Giải thích xong với cô nàng này, Lâm Tịch liền quay sang bắt chuyện với Khương Tiếu Y, Mông Bạch và Trương Bình. Hơi ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn bất ngờ hỏi:
- Sao Hướng Lâm còn chưa tới nhỉ?
- Tên Thổ Bao đó không tới đâu.
Người khác còn chưa lên tiếng, Mộ Sơn Tử đứng phía sau đã nói câu này. Thấy Lâm Tịch cau mày nhìn mình, hắn liền ha ha cười, trước nhìn mấy người Lý Khai Vân, sau dõng dạc nói:
- Không phải ta tự nói đâu, bọn hắn nói đó.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Lý Khai Vân, hỏi:
- Tại sao?
Lý Khai Vân hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn căm tức nói:
- Hắn nhắn lại với ta...có lẽ vì mấy đệ tử bên khoa Văn Trì không thích ngươi, hắn sợ bọn họ giận nên không muốn công khai gặp ngươi.
"Ta tên Hướng Lâm, người ở lăng Cẩm Châu hành tỉnh Đại Thịnh.
Lâm Tịch hơi ngẩn người, những lời Hướng Lâm nói ngày đó như vẫn vang bên tai hắn, ngay cả mùi vị khô bò hắn ta mang từ Cẩm Châu tới còn thấp thoáng bên môi Lâm Tịch, nhưng bây giờ thì sao, vì sợ mọi người giận....nên hắn ta không tới đây sao?
- Thôi đi, bằng hữu như thế thiếu một người còn tốt hơn.
Trong lúc hắn trầm mặc, Mộ Sơn Tử lại lớn lối nhìn hắn, hừ một tiếng.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói với Mộ Sơn Tử:
- Vậy ngươi tới đây làm gì?
- Ta thấy bọn họ cùng đi, đoán rằng cũng là chuyện liên quan đến ngươi, nên ta tới đây xem trò vui. Sao hả? Chẳng lẽ ta không thể xem trò vui cùng mọi người?
Mộ Sơn Tử trợn mắt nhìn Lâm Tịch và đám người Hoa Tịch Nguyệt:
- Dù sao bây giờ vẫn đang ở trong học viện, các ngươi nhiều người hơn cũng không thể đánh ta.
Lâm Tịch cau mày nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên cười cười, nói:
- Bây giờ ngươi đứng gần bọn ta như vậy, không sợ bị hiểu lầm, bị người khác giận sao?
- Sợ bị hiểu lầm? Sợ bị người khác giận?
Mộ Sơn Tử nhếch miệng cười, lạnh lùng nói:
- Xưa giờ Mộ Sơn Tử ta có bao giờ sợ người khác hả?
Lâm Tịch chậm rãi nói:
- Được lắm, vậy ngươi có dám cùng ta đốt ngọn lửa này lên không?
Nhưng Mộ Sơn Tử đột nhiên hừ lạnh, nói:
- Ngươi cho ta là kẻ ngốc hả? Muốn làm thì tự làm, sao lại bắt ta giúp ngươi?
Lâm Tịch càng lúc càng cảm thấy người này rất thú vị, mà hắn cũng không muốn phí thời gian nữa, lập tức lấy ra một cây lửa, bắt đầu thắp sáng từng cây nến.