Tiên Ma Biến

Chương 237: Đây không còn là thí luyện nữa

Vừa thấy pháo sáng trên không trung, Lâm Tịch lập tức không còn kiêng kỵ bất kỳ điều gì nữa, toàn lực chạy nhanh vào sâu trong rừng, so với các con tuấn mã mà những kỵ binh Vân Tần đang cưỡi kia còn nhanh hơn.

Quanh tỉnh thành chỉ có dãy núi kia là có địa thế rất trắc trở, đó cũng là nơi duy nhất Lâm Tịch có thể đột phá vòng vây được. Ngoài ra, Lâm Tịch cũng biết tối nay nhất định có rất nhiều cường giả không ngủ, chờ mình tự chui đầu vào lưới, nhưng từ lúc Ám tế ti xuất hiện, kiếm sư và cầm sư sau khi xuất hiện trong rừng trúc vẫn không đuổi theo mình, nên từ một người không có lòng tin, bây giờ Lâm Tịch đã tự tin hơn rất nhiều.

Khi đoàn kỵ binh kia đến thôn trang nghèo khó đã bị đánh thức dậy, Lâm Tịch đã chạy đi rất xa, thậm chí họ còn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở trong khu rừng bên cạnh. Nhưng nhóm kỵ binh này lại dừng ngựa trước khu rừng đấy, không vội vàng đuổi theo mà rất bình tĩnh cho người tản ra bao quanh lại, đồng thời dựng trại đóng quân.

...

Nhảy cao vượt qua một kênh mương do người dân xây dựng, Lâm Tịch cấp tốc chạy vào khu rừng dưới chân núi.

Trong lúc bất chợt, hắn nghe được vô số âm thanh rất quen thuộc, chính xác đó là tiếng động "vù vù" dây cung đang được kéo chặt bỗng nhiên được thả ra.

Liên tục chạy trốn từ đầu tới nay, mồ hôi nóng đã làm thấm ướt cả áo Lâm Tịch, hơi thở hừng hực hơi nóng, nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng động rất nhỏ từ các đầu khớp xương trên người hắn phát ra, với một tốc độ nhanh nhất, hắn liền áp sát người của mình vào thân một cây tùng thô to hơn cả thân thể mình.

Phía trên trong khu rừng, vô số mưa tên màu đen điên cuồng bắn ra, rất nhiều cành lá bị đầu tên sắc bén cắt đứt, bay lả tả xuống đất.

"Phập!" "Phập!" "Phập!"

Âm thanh trầm thấp do cây tên bắn sâu vào thân cây vang lên.

Lâm Tịch nhanh chóng co người lại núp sau thân cây tùng, nên những âm thanh trầm thấp kia cùng với tiếng gió thê lương phát ra khi tên bắn ma sát với không khí có thể khiến tâm người khiếp đảm không tạo thành ảnh hưởng gì đến hắn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy lưng mình hơi đau nhói và tê dại.

Hắn hít sâu một hơi, rất cẩn thận và chậm rãi đi tới trước cây tùng một thước, sau đó quay đầu lại nhìn.

Trên lưng hắn xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi từ chỗ này nhiễu xuống, tạo thành mấy vệt máu tươi nhỏ như đồng tiền ngay trên lưng.

Có một cây tên lực bắn mạnh đến nỗi xuyên qua cả thân cây tùng, đầu tên lóe lên ánh sáng lạnh rợn người.

Ngay lúc Lâm Tịch quay đầu lại nhìn, lại có một cây tên khác xuyên qua thân cây tùng, giống như cây tùng thô to này đã biến thành một cánh cửa rất mỏng.

Trong những tiễn thủ đang ẩn núp phía trên trong khu rừng, có một kẻ là người tu hành...hơn nữa, tu vi người này còn cao hơn Lâm Tịch rất nhiều.

Lâm Tịch nhíu mày lại, rút một cây dăm rất nhỏ đâm vào da thịt sau lưng mình, yên lặng chờ đợi.

Mưa tên ngừng rơi, khu vực bên trái Lâm Tịch xuất hiện nhiều tiếng bước chân, tựa như có rất nhiều người đang đi tới đây, đặc biệt còn có ánh sáng lạnh kim khí lóe lên.

Hắn xoay đầu nhìn bên phải núi rừng, nhưng khu vực bên này rất an tĩnh, gần như không có tiếng động nào.

Lâm Tịch di chuyển, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, cúi thấp người xuống, sau đó xông ra ngoài như một con báo săn mồi, nhưng hắn lại không xông về phía bên phải núi rừng mà ngược lại hướng về phía bên trái, trong nháy mắt đã nhảy vào những bóng đen đang đung đưa cách đấy không xa.

Những bóng đen này đều là quân nhân Vân Tần thiết huyết người mặc giáp đen, tay cầm trường đao hoặc trường thương màu đen.

Những quân nhân Vân Tần này không biết Lâm Tịch là người nào, nhưng mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là phải ngăn tên đào phạm này lại. Dựa vào sức mạnh và sức bật của Lâm Tịch khi nhảy lên, tất cả bọn họ đều nhận ra Lâm Tịch là người tu hành, nhưng tất cả người tu hành trầm lãnh như thiết huyết này đều rất kiên quyết nghênh đón.

Gần như cùng một lúc, liền có hai trường đao màu đen và ba trường thương màu đen đâm về phía Lâm Tịch.

Lâm Tịch vung dao, dứt khoát và nhanh chóng vung đao.

Lâm Tịch không những không bị hai trường đao và ba trường thương màu đen đâm trúng, mà còn mượn thế xông tới phía trước. Đằng sau hắn có máu tươi vẩy lên không trung, có đao thương rơi xuống, có người kêu rên ngã nhào.

Trong năm mươi năm nay, tình hình lại trị ở Vân Tần chưa chắc có tiến bộ, nhiều năm giao chiến với Đường Tàng, Huyệt Man, Đại Mãng, sức mạnh quân sự cả nước cũng không thể so sánh với thời kỳ cường thịnh hai mươi năm trước. Nhưng trong năm mươi năm nay, nhờ toàn thể dân chúng hướng đến vinh quang, hướng đến quang minh, quân nhân Vân Tần nhờ được ma luyện không ngừng trong quá trình chém giết, nên thực lực của mỗi một quân sĩ Vân Tần đã được nâng cao hơn rất nhiều, mạnh mẽ đến mức quân nhân và người tu hành địch quốc chỉ có thể lợi dụng địa hình hiểm trở để ngăn chặn quân đội Vân Tần, thậm chí đến bây giờ, vẫn không có một đội quân chính quy nào của địch quốc có thể chân chính tiến vào bản đồ đế quốc Vân Tần.

Quân đội chính quy Vân Tần mạnh mẽ khiến địch quốc không dám chính diện triển khai đại chiến trên bình nguyên trống trải, mà qua nhiều năm giao chiến trong địa hình hiểm ác, hoặc được ma luyện trong những địa hình gập ghềnh, quân nhân Vân Tần đã rèn luyện được kỹ năng phối hợp chiến đấu và lạnh lùng coi thường máu tươi.

Không hề có người lùi bước, chỉ có nhiều quân nhân mặc giáp đen hơn từ trong rừng lao ra, xông tới chỗ Lâm Tịch, giống như một đợt thủy triều màu đen kéo mãi không dứt, lan khắp khu rừng.

Trán Lâm Tịch lấm tấm những giọt mồ hôi hột nóng hổi, nhưng hắn vẫn trầm tĩnh như nước, vừa chạy nhanh tới trước vừa xuất đao nhanh chóng.

Tuy nói hiện giờ đoàn quân Vân Tần mặc giáp đen này gây cho người ta cảm giác đây là một đợt thủy triều vô cùng vô tận, nhưng hắn hiểu rõ số lượng quân đội Vân Tần hành tỉnh Đông Lâm có thể điều động là có hạn, mà lúc này họ lại giăng một mảnh lưới lớn phong tỏa cả khu rừng lại để hắn không thể chạy trốn được, chắc chắn nhân số càng có hạn hơn, tuyệt đối không thể vô vùng vô tận. Text được lấy tại http://truyen360.com

Hơn nữa nơi đây là núi rừng rậm rạp, từng gốc cây thô to cũng là tấm chắn của hắn, có thể ngăn cản cước bộ của các quân nhân, nên nếu như so với trận pháp "mâu đánh thẳng", hắn đối phó với những trường đao trường thương do các quân nhân này sử dụng càng nhẹ nhõm hơn.

Ánh sáng lạnh lẽo liên tục lóe lên ngoài thân hắn, nhưng không có một kiện binh khí nào có thể chém trúng hắn được.

Không tới năm mươi bước chân, trước mặt Lâm Tịch đã không còn quân nhân Vân Tần mặc giáp đen nào, tất cả đều bị hắn bỏ lại đằng sau, cơn thủy triều màu đen tràn ngập khắp khu rừng cũng bị tách thành hai nửa.

....

Trên ngọn một gốc cây tùng, một người đàn ông tay cầm trường cung sắt cứng màu đỏ giống như con chim ưng, cũng tựa như hình dáng gã bây giờ, đang yên lặng đứng quan sát núi rừng bên dưới.

Trường cung hình cong trong tay hắn được dùng ba lát sắt cứng khác nhau khảm lại hợp thành, phía trên có những phù văn màu xanh nhạt như lông vũ khổng tước.

Dây cung màu đen, giống như sắc trời tối đen như bây giờ.

Người tu hành thân mặc bộ giáp màu xanh thẫm bó sát người, trên mặt có một tấm mặt nạ màu đỏ hình dáng lân phiến này chỉ là một kẻ do Hình bộ triệu tập đến, không hề biết thân phận Lâm Tịch như đám người Cao Củng Nguyệt. Nhãn lực của hắn không tốt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ hình dáng Lâm Tịch, trong tầm mắt hắn bây giờ, Lâm Tịch chỉ là một bóng đen không ngừng di chuyển trong rừng, hắn đang tập trung quan sát gắt gao từng cử động bóng đen này.

Nhưng trong mấy chục bước Lâm Tịch dùng trường kiếm trảm cơn thủy triều màu đen kia ra làm hai, hắn dĩ nhiên không tìm được cơ hội nào để ra tay.

Bởi vì trong mắt hắn, bóng đen kia không hề dừng lại một phút giây nào, hơn nữa, dường như bóng đen này không giết chết bất kỳ ai. Những quân nhân bị thương té xuống hoặc bị chém thương ở cánh tay mà mất đi binh khí liên tục giằng co bên cạnh Lâm Tịch, hoặc là lui bước về sau, không những ảnh hưởng đối với người khác, mà còn làm cho cục diện hỗn loạn hơn, tạo thành bình chướng tốt nhất để Lâm Tịch trốn thoát.

Cho nên, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn bóng đen này thoát khỏi tầm bắn của hắn, sau đó nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.

...

Lâm Tịch nhanh chóng vượt qua một gò núi, tai nghe được tiếng nước chảy gần đấy.

Hắn biết thông thường cánh rừng gần dòng sông sẽ rậm rạp hơn, mà địa hình cũng hiểm trở hơn những người khác, nên hắn không hề do dự, lập tức lướt vào cánh rừng phía dưới.

Sau khi xuyên qua một sườn dốc khoảng sáu bảy mươi trượng xuống bên dưới, Lâm Tịch liền thấy được một khe suối rộng chừng mấy thước, quanh co chảy xuôi xuống bên dưới.

Lâm Tịch tiếp tục nhảy qua khe suối này, tiếp tục đi lên, chạy thật nhanh tới sâu trong rừng.

Bởi vì hắn phát hiện đối diện khe suối này là một cánh rừng gồm các cây to thô cao lớn, sinh trưởng rất tốt, tựa như đã mọc lên từ rất nhiều năm trước, vô cùng rậm rạp. Hơn nữa, xung quanh cánh rừng này có rất nhiều tảng đá lởm chởm hình dáng kỳ lạ, càng dễ ẩn núp hơn.

Ước chừng liên tục chạy nhanh khoảng hai trăm thước, khi đã chạy đến một sườn núi không dốc lắm, Lâm Tịch đột nhiên ngừng lại, nhìn thẳng đằng trước.

Ở ngay đấy, trên một tảng đá lớn, có một người đang yên lặng đứng.

Tảng đá này cao hơn một người trưởng thành, rêu xanh phủ khắp, khi còn ở học viện Thanh Loan, Từ Sinh Mạt rất thích làm ra vẻ lạnh lùng đứng trên những tảng đá như vậy, chờ hắn đến.

Mà hiện giờ, kẻ kia lại là một thanh niên khoảng hai mươi năm sáu tuổi, người mặc một chiếc áo choàng đỏ sậm, bên hông đeo một đoản kiếm màu xanh biếc, tất nhiên không thể nào là Từ Sinh Mạt. Nhưng thần sắc trên khuôn mặt hơi tròn của người thanh niên này lại âm lệ giống như Từ Sinh Mạt, tựa như một con kên kên nhìn Lâm Tịch, mà Lâm Tịch lại là thức ăn của hắn, một xác chết.

- Tối nay ta là người trông coi ngọn núi này, nhưng ta thật sự không ngờ với thực lực của ngươi, ngươi có thể xuất hiện ở đây, xuất hiện trước mặt ta.

Nhìn Lâm Tịch vừa dừng lại, đang cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, người trẻ tuổi này lần đầu lên tiếng, lạnh lùng nói.

- Cao Củng Nguyệt ra tay...Diệp Vong Tình cũng ra tay, nhiều quân lính bao vây tòa nhà kia...đêm nay không biết rốt cuộc có bao nhiêu cường giả xuất hiện, nhưng không ngờ ngươi có thể đến nơi này, đứng trước mặt ta.

Người trẻ tuổi này bất ngờ cười cười, sau đó cảm thán nói.

Lâm Tịch khẽ nhíu mày, nhìn người trẻ tuổi trông rất âm lệ này, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta tên Tiết Vạn Đào.

Người trẻ tuổi trực tiếp trả lời, nói:

- Hình ti Chính ngũ phẩm Tuần bộ đốc sát.

- Tạm biệt.

Lâm Tịch nói hai chữ, dứt khoát chạy vào cánh rừng bên trái.

Nhưng gần như cùng một lúc, hắn đột nhiên cảm thấy da thịt và xương sống sau lưng lạnh lẽo vô cùng, không cần quay đầu lại, hắn cũng cảm nhận được có một lưỡi dao sắc bén đang đâm thẳng tới người mình.

Lâm Tịch không hoảng sợ, thân thể hơi cúi xuống, dùng lực nhảy mạnh và xoay người trên không trung, mặt đối mặt với lưỡi đao sắc bén.

Lưỡi dao sắc bén này là một đoản kiếm màu xanh biếc, được Tiết Vạn Đào nắm chặt trong tay.

- Không thể tạm biệt được.

Trong lúc cười lạnh, Tiết Vạn Đào cúi người nhảy tới trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Tịch, năm ngón tay trái hóa trảo đánh tới trước mặt Lâm Tịch, mà đoản kiếm trong tay cũng từ dưới đưa lên, đâm và bụng Lâm Tịch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất