Tiên Ma Biến

Chương 347: Tâm lạnh

Chân Bì Lộ lựa chọn bước vào hồng trần, từ trong chùa Bàn Nhược đi ra ngoài, sắc mặt ông ta rất bình tĩnh, hòa ái và an tường.

Nghe thấy Văn Nhân Thương Nguyệt nói hai chữ "thú vị", ông ta bình thản lên tiếng:

- Xin tướng quân buông hạ đồ đao, bỏ qua sinh linh trong thiên hạ.

Lời này vừa xuất, cát vàng quanh người ông ta như hóa thành một miệng chuông lớn, từng âm tiết theo miệng chuông hóa lớn lên, dẫn theo sức mạnh kinh khủng đánh vào thanh phi kiếm màu đỏ của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Vô số cát vàng ma sát với thân kiếm, phát ra rất nhiều tia lửa.

- Bỏ qua sinh linh trong thiên hạ?

Văn Nhân Thương Nguyệt nhếch miệng. Hắn biết người tu hành nhập thế của chùa Bàn Nhược có thể nói ra những lời này, chứng tỏ chùa Bàn Nhược rất coi trọng hắn, hắn cảm thấy hơi kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại càng kiên quyết hơn, trào phúng hỏi lại một câu:

- Không đối địch với cả thiên hạ này, người như ta sinh ra còn có ý nghĩa gì?

Trong lúc hắn nói chuyện, thanh kiếm của hắn bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, toàn bộ cát vàng và tiếng chuông lớn vô hình bị đánh tan, không gian dường như an tĩnh lại, toàn bộ đều trôi nổi trên không trung.

Đối với những người tu hành bình thường, những người tu hành đạt đến cấp độ Thánh sư là một dạng tồn tại vô cùng khó hiểu, không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí, có rất nhiều người tu hành bình thường không thể hiểu được cách chiến đấu giữa các Thánh sư.

Chỉ là một giây phút mọi thứ trở nên an tĩnh, tất cả đội ngũ Đường Tàng ở phía sau lập tức nhận ra Chân Bì Lô và Văn Nhân Thương Nguyệt đang giằng co với nhau.

Nhưng thân thể như sắt đúc của Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn tiếp tục đi tới.

Hắn từng bước bước tới chỗ Chân Bì Lô, cứ một bước bước ra, khí thế trên người hắn lại càng mạnh mẽ hơn.

Vừa chỉ bước thêm ba bước, không gian an tĩnh lập tức bị phá vỡ.

Toàn bộ cát vàng và khí kình vô hình bị đánh tan, thổi tới người Chân Bì Lô.

Chỉ trong một tíc tắc, cả người Chân Bì Lô đã bị cát vàng bao phủ, biến thành một người cát, ngay cả thiền trượng khổng lồ trong tay ông ta cũng bị cát vàng che mất, thậm chí có vô số cát vàng đang muốn thẩm thấu vào bên trong.

Văn Nhân Thương Nguyệt tiếp tục đi tới phía trước.

Chiếc áo vải xanh hắn ta đang mặc bị nguyên khí vô hình ép thẳng tắp, rắn chắc như sắt thép, thậm chí ngay cả chéo áo cũng trông sắc bén như lưỡi đao.

Tất cả đội ngũ Đường Tàng ở nơi xa phía sau lập tức biến sắc.

Những phù văn trên thân phi kiếm đỏ ngầu của Văn Nhân Thương Nguyệt bỗng nhiên phun ra một luồng ánh sáng dài mắt thường có thể nhìn thấy được. Ngay lúc đó, cả thanh phi kiếm dường như không còn là binh khí trên thế gian nữa, hơn nữa tốc độ nhanh kinh khủng của thanh phi kiếm này đã biến mất, thay vào đó là một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, phá hủy hết toàn bộ đồ vật ở đằng trước, đâm thẳng vào ngực Chân Bì Lô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong đội ngũ Đường Tàng này không thiếu người tu hành, có người đã từng gặp phi kiếm của Thánh sư, nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy, hoặc đã từng nghe nói trên thế gian này lại có một Thánh sư như vậy, có thể quán chú sức mạnh vào trong phi kiếm, có thể khiến sức mạnh của phi kiếm tăng lên cảnh giới cao như vậy. Phần lớn bọn họ đã từng nghe nhắc đến Văn Nhân Thương Nguyệt rất mạnh mẽ, trước kia họ chủ yếu sống trong Đường Tàng, cho rằng người mạnh nhất tất nhiên là người chùa Bàn Nhược, nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt, bọn họ mới biết những ý kiếm cổ xưa trong đầu mình sai lầm như thế nào.

...

Mắt thấy cơ thể Chân Bì Lô và thiền trượng trong tay ông ta đã bị vô số cát vàng bao phủ, phi kiếm với sức mạnh kinh khủng sắp đâm vào ngực Chân Bì Lô.

Ngay lúc này, chuỗi phật châu màu vàng quanh cổ Chân Bì Lô trôi lơ lửng, bắt đầu xoay tròn quanh thân thể ông ta.

"Rắc!"

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Chỉ trong một nháy mắt, phi kiếm mang theo sức mạnh kinh khủng không biết đã va chạm với phật châu màu vàng không biết bao nhiêu lần.

Hạt phật châu màu vàng lớn như nắm đấm trẻ nhỏ rung mạnh, đập mạnh vào trong ngực Chân Bì Lô.

Cát vàng dày cộm trên người Chân Bì Lô bị đánh nát, từng mảnh rớt xuống.

Mỗi một mảnh cát vàng rớt xuống còn rắn chắc hơn gốm sứ đã được nung lâu, thậm chí ở bề mặt bên ngoài còn sáng bóng như một tấm kim loại.

"Keng!"

Thiền trượng màu vàng trong tay Chân Bì Lô vung ra, chính xác đập vào thân phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhíu mày, nhưng thân thể bằng sắt đúc ấy vẫn không dừng lại, sải chân tiến tới phía trước.

Thân thể hắn đột nhiên trở nên nặng nề gấp mấy trăm lần, một cước đạp mặt đất đã vượt qua khoảng cách hơn mười thước. Mặt đất giữa hắn và Chân Bì Lô cũng bị rung động mãnh liệt, mà sức mạnh trên phi kiếm lại gia tăng hơn mấy lần.

"Vèo!"

Một tia máu từ trên người Chân Bì Lô phóng ra ngoài.

Giờ khắc này, trong mắt của đội ngũ Đường Tàng ở phía sau, phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt đang quay vòng và cắt vào chuỗi phật châu khổng lồ của Chân Bì Lô, tạo thành một vết thương bên vai trái Chân Bì Lô. Nhưng, sự thật chính là trong nháy mắt đó cuộc chiến giữa hai bên đã vượt quá khỏi phản ứng cực hạn của họ, trong khoảnh khắc vừa rồi phật châu và thân kiếm đã đụng vào nhau không biết bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng chính là phi kiếm không những không bị đánh bay mà còn mạnh mẽ cắt vào.

Máu tươi bay ra, sắc mặt Chân Bì Lô không vui cũng không buồn, ông ta cũng bắt đầu đi tới trước, nhắm thẳng vào Văn Nhân Thương Nguyệt.

Tất cả cát vàng quanh người bị sức mạnh trong thân thể ông ta đánh bay ra ngoài, tạo thành một đóa hoa sen màu vàng ngoài thân.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhíu mày, cước bộ ngừng lại. Từ lúc bắt đầu đi tới sa mạc hoang vu này, khí thế của Văn Nhân đại tướng quân luôn luôn khổng lồ, tựa như thiên quân vạn mã ập tới, nhưng bây giờ lại lần đầu tiên ngừng lại.

Tuy nhiên, phi kiếm của hắn lại không ngừng lại.

Trong những trận chiến đạt tới cấp độ như hai người, thời gian trôi qua dường như đã bị kéo dài thêm, so với mỗi lúc bình thường, một tức giống như đã kéo dài hơn rất nhiều.

Đây là một cảnh tượng mà người không thấy tận mắt khó có thể tưởng tượng được.

Thanh phi kiếm đỏ ngầu biến thành ngàn vạn cương châm đâm vào thân thể Chân Bì Lô. Lưỡi kiếm, thân kiếm, thậm chí là chuôi kiếm không ngừng va chạm với phật châu và thiền trượng, vô số tia lửa đỏ ánh lên bao quanh thân thể Chân Bì Lô, khiến hắn trông như một nhụy sen ở ngay giữa đóa sen khổng lồ bằng cát vàng.

Trong phút chốc, thiền ý màu đồng cổ trên người Chân Bì Lô có rất nhiều lổ thủng, máu tươi không ngừng từ trong vết thương này rỉ ra ngoài, khiến ông ta biến thành một người máu.

Nhưng Chân Bì Lô vẫn tỏ ra rất an tường, không buồn không vui, giống như đã hóa thành một bức tượng phật, tiếp tục đi tới chỗ Văn Nhân Thương Nguyệt.

Văn Nhân Thương Nguyệt cau mày thật chặt, không những không đi tới trước mà còn lui về sau.

Không biết tại sao ngay lúc hắn lui về sau, toàn bộ đội ngũ Đường Tàng ở sau đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn bộ có cảm giác muốn hô thật to lên.

Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu lui, Chân Bì Lô tiếp tục đi tới.

Văn Nhân Thương Nguyệt híp mắt lại, cho đến lúc này hắn ta mới phát hiện từ lúc bắt đầu chiến đấu người tu hành chùa Bàn Nhược này vẫn giữ thực lực lại, đến bây giờ đối phương lại bộc phát chiến lực mạnh hơn hắn.

Chỉ trong một tíc tắc, Chân Bì Lô đã đến trước mặt hắn.

Đóa hoa sen bằng cát vàng khổng lồ bao vây hắn ở bên trong.

"Ầm!"

Thiền trượng màu vàng trong tay Chân Bì Lô gõ vào đầu hắn.

Trong nháy mắt đó, thiền trượng màu vàng của Chân Bì Lô phát ra phật quang vạn trượng.

Phật quang màu vàng nhàn nhạt bao phủ khắp trời đất.

Trong đội ngũ Đường Tàng ở nơi xa có năm trưởng giả, bọn họ nhanh chóng cảm thấy rung động, không khỏi quỳ rạp xuống đất. Bởi vì mấy chục năm trước, Thánh nữ chùa Bàn Nhược đã từng cầu mưa cho dân, khi ấy cũng có loại ánh sáng này xuất hiện ở thành Lưu Sa. Đối với người dân Đường Tàng, đây là ánh sáng tượng trưng cho quang minh, là hi vọng, là sự hi sinh không tiếc tính mạng của mình.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhíu mắt lại, ở ngay đôi môi như gấm đỏ của hắn xuất hiện một vệt tơ hồng.

Hiện giờ thân thể của hắn đã bị ngăn chặn, không thể nào né tránh một trượng này.

Nhưng thân thể hắn vẫn ổn định như sắt đúc, trong lúc quát khẽ một tiếng đã đồng thời đưa hai tay lên tạo thành hình chữ thập, tựa như đang bái phật, mạnh mẽ kẹp chặt thiền trượng này.

Phật quang tinh khiết tựa như một ngọn lửa nóng cháy, da thịt trên tay hắn lập tức phát ra tiếng bóc mở, bề mặt bên ngoài bị cháy đen, máu thịt bên trong cơ hồ hiện rõ.

"Keng!"

Trời đất xung quanh hắn và Chân Bì Lô tựa như có một thanh búa vô hình đánh vào, một tầng cát vàng bị đánh lên cao, lấy hai người làm trung tâm rồi khuếch tán ra xung quanh.

Văn Nhân Thương Nguyệt tái mặt, bởi vì toàn bộ cát vàng dưới đất đều bị chấn bay lên cao nên hiện giờ hắn và Chân Bì Lô đều đang huyền phù trong không trung.

"Xoẹt!"

Hắn cảm thấy hai cánh tay và phần lưng của mình đau nhức, tấm áo sau lưng hắn cũng vì thân thể bành trướng quá mức nên bị xé rách.

- Tăng nhân chùa Bàn Nhược quả nhiên mạnh đến nỗi ta không tưởng tượng nổi, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

Hai cánh tay chảy đầy máu của Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn kẹp chặt thiền trượng phát ra phật quang, khuôn mặt hắn ta lạnh lùng và kiên nghị, âm thanh lạnh lẽo như băng giá từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.

- Ngươi có thể giết chết ta, nhưng ta sẽ làm ngươi bị thương đến mức không thể ra khỏi lăng Bích Lạc.

Chân Bì Lô nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt, rất đơn giản và trực tiếp nói câu này.

Văn Nhân Thương Nguyệt trầm mặc.

Trong trận chiến như vậy, trong lúc giằng cơ như vậy, hắn dĩ nhiên có thể trầm mặc. Sau khi trầm mặc một hồi, hắn lập tức quyết định.

Hắn buông tay, thanh phi kiếm của hắn không tấn công Chân Bì Lô nữa, bay về trong tay.

Một chùm cát vàng bên dưới hắn nổ tung, nhưng cả người hắn lại không bị cát vàng cuốn lấy, sau đấy cứ thế xoay người bay vào trong không trung. Hắn dồn hết sức mạnh vào trong hai chân mình, đột ngột phun hồn lực ra ngoài, rồi phóng người bay ra xa tựa như một vẫn thạch.

Chân Bì Lô không truy đuổi.

Trận đại chiến giữa Văn Nhân đại tướng quân và người tu hành chùa Bàn Nhược đã theo sự lui bước của Văn Nhân đại tướng quân mà kết thúc.

Hắn bị thương nhẹ hơn Chân Bì Lô, nhưng hắn không giết chết Chân Bì Lô, cũng không dám nghĩ đến việc giết chết Cốc Tâm Âm...Hơn nữa, tuy nói hiện giờ thương thế của hắn nhẹ hơn Chân Bì Lô, nhưng vết thương đấy đã đủ ảnh hưởng đến thực lực hắn ở một mức nhất định, rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện trong kế hoạch của hắn.

Cho nên, trong trận chiến này, mặc dù hắn đã nói là rất thú vị, nhưng thực chất hắn đã thua.

Hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, trong đấy đã tồn tại một khả năng là Cốc Tâm Âm không có ở đây, nhưng hắn cũng không thể nào thất bại được, bởi vì hắn còn có rất nhiều hậu chiêu ở phía sau. Nhưng hắn không thể ngờ rằng lại có một người tu hành chùa Bàn Nhược xuất hiện ở đây, khiến hắn phải bị thương nhất thời không thể nào khôi phục được.

Tuy nói thân ảnh hắn lúc rời đi vẫn cao lớn như núi cao, tuy nói hắn không nổi giận, nhưng cuộc chiến giữa hắn và thiên hạ vừa mới bắt đầu lại xuất hiện một chút bóng ma không thể xua đi. Vì thế, mặc dù hắn cường đại đến mức có thể nói trận chiến này vô cùng thú vị, nhưng thâm tâm lại cảm thấy rất lạnh lẽo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất