Tiên Ma Biến

Chương 353: Thổi tắt ngọn lửa cuồng nhiệt trong lòng ngươi

Tuyết trắng tuyết đen, mùi thơm ngào ngạt xen lẫn trong mùi hôi kỳ lạ, Cao Á Nam "nhìn" được sự tàn bạo dữ dội của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Nàng mở to đôi mắt đẹp, xoay đầu nhìn Lâm Tịch. Hàm răng trắng noãn phát ra âm thanh, nhắc nhở Lâm Tịch:

- Công Tôn Tuyền dùng độc này để trì hoãn thời gian của chúng ta, sau đấy hắn nhất định sẽ dùng nhiều độc hơn để đối phó chúng ta...Bởi vì hắn căn bản không tiếc giết chết những người xung quanh Bách Tùng cư, không quan tâm có bao nhiêu người chết.

- Hắn đang cố hết sức giết chết mọi người ở đây.

Lâm Tịch gật đầu, thở nhẹ một hơi.

Mặc dù Cao Á Nam không nhắc nhở trực tiếp, nhưng hắn đã suy nghĩ cẩn thận những gì Cao Á Nam có thể nghĩ đến.

Thật ra ngay từ lần đầu tiên nghe thấy việc Văn Nhân Thương Nguyệt bởi vì chức vụ Trấn Tây đại tướng quân mà không ngần ngại giết dân chúng vùng biên giới lĩnh quân công, ngoài việc không thích vị đại tướng quân tên Văn Nhân Thương Nguyệt có uy tín cực cao này ra, hắn thậm chí còn đồng tình với việc Văn Nhân Thương Nguyệt muốn làm phản.

Bởi vì theo những gì được nghe, hắn biết ý định ban đầu của Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ là được tiếp nhận một vị trí trong chín nguyên lão, ngồi vào chiếc ghế sau những bức màn che nặng nề, nhưng bởi vì hắn quá mạnh mẽ và lý lịch không trong sạch, hoàng đế Vân Tần và chín vị nguyên lão kia muốn ép hắn phải lui bước. Tuy nhiên, liệu sự sắp xếp như vậy có công bình với một nhân vật tuyệt thế đã dùng sức mạnh một người để bình định cả phía tây? Ngay cả Lâm Tịch cũng cảm thấy thật khó nhận định trong trường hợp này.

Nhưng khi nhìn thấy Công Tôn Tuyền tấn công bằng phương pháp như vậy, một chút đồng tình của hắn đối với Văn Nhân Thương Nguyệt đã biến mất.

- Văn Nhân đại tướng quân nhất tướng công thành vạn cốt khô, một kiêu hùng như hắn cần gì phải biết có một con cá đang đồng tình với hắn?

Lâm Tịch bất giác nở một nụ cười thật lạnh lùng.

Chỉ là một quân lệnh vô cùng tùy ý, nhưng nếu do chính Văn Nhân Thương Nguyệt phát ra, thật không biết sẽ làm cho bao nhiêu máu tươi ở Vân Tần phải đổ xuống. Mà chính mình lại có trách nhiệm bảo đảm tính mạng hơn mười người không đội ngũ, liệu có thể làm được hay không?

Nghĩ đến đây, Lâm Tịch đột nhiên hiểu được tại sao Hạ phó viện trưởng nhất định phải để mình tới biên quân tham gia chiến trận, tại sao mình phải làm thống lĩnh của mọi người trong khi đã có một An Khả Y dày dạn kinh nghiệm chiến trường.

Ngoại trừ nguyên nhân thiên phú "Tương Thần" và tu hành ra...mình là thống lĩnh, nhiều người như vậy phải tuân theo mệnh lệnh của mình, đồng nghĩa tính mạng của họ nằm trong tay mình, đây là một áp lực vô hình như rất nặng nề, khó diễn tả được. Sẽ có lúc hắn phải ra những quyết định vô cùng khó khăn...Lâm Tịch cũng biết trong quá trình từ cá nhỏ biến thành cá to, sau này sẽ càng có nhiều tính mạng hơn phải đặt trong tay mình. Cũng vì tin chắc hắn là Tương Thần duy nhất sau khi Trương viện trưởng rời đi, nên Hạ phó viện trưởng mới quyết định như vậy, mục đích chính là muốn hắn phải nhanh chóng thích ứng, phải nhanh chóng có những lựa chọn khó khăn hơn những người bình thường.

...

- Ngươi hẳn phải ra lệnh đột phá vòng vây ngay.

An Khả Y xoay đầu nhìn Lâm Tịch, lên tiếng nói.

Nàng biết hôm nay mình tuyệt đối không thể nào tìm ra Công Tôn Tuyền, tuyệt đối phải đón nhận một thảm bại lớn nhất trong đời mình. Nhưng có một điều nàng không rõ, hẳn Lâm Tịch đã biết rằng nếu càng kéo dài thời gian thì sẽ càng có nhiều độc tố tấn công tới, tại sao hắn không phát lệnh? Nhiều người ở đây như vậy nhất định sẽ có người chết, hắn lại là thống lĩnh của đội ngũ này, trong đấy không thiếu người không phải là người tu hành, nhưng tại sao hắn lại rất tĩnh táo?

- Ta là thống lĩnh, lão sư người phải tin tưởng ta.

Lâm Tịch biết rõ An Khả Y tuyệt đối tuân theo lệnh Hạ phó viện trưởng, bất kỳ quyền lợi phát lệnh nào cũng trung thực chuyển cho hắn. Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn An Khả Y, bình tĩnh nói như thế.

Sau đấy hắn vẫn không phát lệnh, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng những chiếc đèn lồng Phi Hỏa bay tới, tiếp theo hỏi:

- Lão sư, chúng ta khó phán đoán được những con chim bồ câu kia từ nơi nào bay tới, nhưng dựa vào các ngọn đèn trong đèn lồng trên cao kia, chúng ta có thể ước lượng được vài điều...Dựa theo tốc độ và thời gian đến nay, đệ tử đoán hẳn đối phương ở một địa phương tại thành đông cách đây năm dặm. Tu vi lão sư người hơn đệ tử, người xem thử phán đoán của đệ tử có sai hay không?

An Khả Y cau mày thật chặt, nhưng nàng cũng phối hợp gật đầu, nói:

- Năm dặm hơi nhiều, không sai lệch quá.

Trong con phố rượu đằng sau Bách Tùng cư, âm thanh kinh hô đã càng lúc càng lớn, hơn nữa trong các ngõ sâu đằng xa, tiếng chó sủa quỷ dị không ngừng vang lên, thân thể Cao Á Nam run rẩy liên tục.

Nhưng điều khiến thân thể nàng phải cứng lại chính là vào lúc này Lâm Tịch lại nắm tay nàng!

Lâm Tịch không ngại việc An Khả Y, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Mông Bạch đang ở đây, mà chân thành nắm tay nàng!

Hiện giờ hai tay nàng lạnh như băng giá, nội tâm nàng dĩ nhiên hi vọng bàn tay ấm áp của Lâm Tịch có thể nắm lấy mình, nhưng nàng thật sự không thể ngờ Lâm Tịch lại dám làm một chuyện to gan trong tình thế như vậy.

Cảm thấy sự ấm áp trong lòng tay Lâm Tịch, thiếu nữ cao gầy xinh đẹp này bất giác hoảng hốt, thật sự không biết làm sao.

- Đôi tay nhỏ bé thật mềm mại...rốt cuộc có thể nắm tay nàng nữa rồi, đây là việc ta đã nghĩ đến từ lâu, thật vui vẻ...Nếu như không có Công Tôn Tuyền ở đây, nhất định sẽ càng thoải mái, càng vui vẻ hơn.

Nhưng điều khiến nàng không thể tin được chính là Lâm Tịch dĩ nhiên còn nói một câu "vô sỉ" như vậy.

Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch đều trợn mắt hốc mồm.

Ngay tại lúc này, trước mặt An Khả Y còn có thể nói một câu buồn nôn đến mức như vậy, da mặt tên Lâm Tịch này dầy đến cỡ nào? Hắn can đảm tới mức nào?

Trong lúc các đồng bạn của mình ngạc nhiên, Lâm Tịch bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nhẹ giọng nói hai chữ "trở về", đồng thời vận chuyển "bánh xe màu xanh" trong đầu mình.

Thời gian trở lại lúc Lâm Tịch vừa vặn đi vào tiểu viện, cũng là lúc An Khả Y đứng dưới mái hiên nhìn bọn hắn.

Bởi vì xung quanh đều là người thân và mình tín nhiệm nhất, nên Lâm Tịch không muốn tìm lý do che giấu. Trước khi An Khả Y lên tiếng, hắn liền khom người thi lễ với An Khả Y, nhẹ giọng nói:

- Lão sư, mời người ra ngoài với đệ tử làm vài chuyện.

An Khả Y kỳ quái ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi:

- Chuyện gì?

- Liên quan đến tính mạng nhiều người, mong lão sư tin đệ tử, đến lúc đó sẽ biết.

Sau khi nói câu này, Lâm Tịch liền xoay người, gật đầu với đám người Khương Tiếu Y và Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:

- Tin tưởng trực giác của ta.

Ngay lúc Lâm Tịch nói câu đầu tiên, Cao Á Nam và đám người Khương Tiếu Y đã cảm thấy không khí không đúng, đến lúc Lâm Tịch nói "tin tưởng trực giác của ta", Cao Á Nam nhất thời nhớ đến chuyện ở Thập chỉ lĩnh.

Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y nghĩ tới những lần không thể nào giải thích được "trực giác" của Lâm Tịch.

Mông Bạch lại nghĩ tới những phương pháp tu hành điên cuồng không thể nào hiểu nổi của Lâm Tịch trong nhiều ngày qua.

- Phải làm gì?

Mông Bạch bất giác run người một cái, nói với vẻ mặt đưa đám. Qua nhiều ngày tu hành cực khổ, hắn ta đã gầy đi rất nhiều.

An Khả Y không tra hỏi, gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Lâm Tịch.

- Ta không thể xác định bên ngoài có người theo dõi hay không, cho nên, khi ra ngoài chúng ta phải cẩn thận, không thể để bị phát hiện. Các ngươi cũng không cần phải để những người kia biết chúng ta ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Tịch lấy một cây tên từ trong túi đựng tên sau lưng Biên Lăng Hàm, nhẹ giọng nói:

- Khoảng một đình sau, lấy âm thanh tên bắn làm hiệu. Khi nghe thấy ta đã bắn tên, các ngươi lập tức hạ lệnh để mọi người nhanh chóng đột phá vòng vây tới phía đông thành, ta và lão sư để tụ họp trước.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam và mấy người Khương Tiếu Y:

- Nếu có thể...sau khi ta bắn tên ra, các ngươi cố gắng nói mọi người rời khỏi khách sạn...bởi vì nếu ở lại khách sạn, sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.

- Rốt cuộc hắn đã phát hiện được gì?

Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm bất ngờ xoay mặt nhìn nhau, không thể hiểu được những gì Lâm Tịch vừa nói. Nhưng vì tuyệt đối tin tưởng Lâm Tịch, nên hai người bọn họ đồng thời nghiêm mặt lại, không nói câu nào, lẳng lặng gật đầu.

...

Trong bóng đêm đang bao phủ thành Hầu Tước.

Ở Trích Tinh lâu, khăn tay lụa màu trắng rơi xuống, phất phơ trong gió.

- Chúc một đêm này!

Trước cửa sổ một gian phòng tầng chín, văn sĩ trung niên gầy gò đổ chén rượu xuống.

- Chúng ta tất thắng!

Hắn nhìn bầu trời phía tây bao la, khom mình hành lễ với hướng Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở, người mà hắn vô cùng thần phục và tôn kính.

Hắn tấn công trong lúc đối thủ chưa chuẩn bị, hơn nữa căn bản không để ý đến sống chết của mọi người trong thành. Vì muốn chiến thắng trận chiến này, hắn có thể khiến cho toàn bộ đội ngũ muốn đi vào lăng Bích Lạc phải chết. Hắn và những thuộc hạ của Văn Nhân đại tướng quân đã bắt đầu khai chiến với toàn bộ thiên hạ, nên trên khuôn mặt trang nghiêm của hắn, thần thái cuồng nhiệt hiện lên rất rõ.

...

Trung niên đần độn bán những lò than nhỏ đi vào căn nhà của mình ở phía đông thành.

Đây là một dãy phòng nghèo khó nằm sát một ngõ hẻm sát bờ sông, mỗi phòng có hai gian nhỏ, chỉ cần bước qua cửa chính là sẽ đi vào dãy phòng này.

Mở cửa đi vào, căn phòng của ông ta nằm ở vị trí số năm.

Ông ta nhanh chóng lấy ra một cây trúc xanh dưới bàn, dùng tay nắm mở một hồi, tiếp theo lại có thêm rất nhiều bình sứ nhỏ màu xanh lá.

Sau đấy, ông ta gấp rút tạo ra những lớp giấy dầu da, chỉ một hồi sau đã có một chiếc đèn Khổng Minh được làm ra.

Lấy cây trúc xanh làm mồi lửa, ông ta rất dễ dàng thắp sáng chiếc đèn Khổng Minh nhỏ vừa tạo thành, tiếp đó lấy chất độc được đựng bên trong bình sứ nhỏ màu xanh lá đổ vào trong chiếc đèn Khổng Minh.

Chiếc đèn Khổng Minh màu xanh biếc này từ cửa sổ phòng hắn bay ra ngoài, tựa như một cánh hoa của cây bồ công anh bị gió thổi đi.

Nhưng chiếc đèn Khổng Minh màu xanh biếc đầu tiên vừa mới bay qua khỏi mái nhà, hắn liền nghe được một âm thanh tên bay mãnh liệt, tựa như tiếng trẻ em gào khóc giữa không trung.

Hơn nữa, âm thanh tên bay khiến da đầu người nghe phải tê dại này lại từ một nơi cách hắn không xa phát ra.

Sau đấy, nam tử trung niên đần độn vừa cuồng nhiệt thầm hô "chúng ta tất thắng!" này chợt hoảng sợ, đôi ngươi co lại, bởi vì ông ta thấy chiếc đèn Khổng Minh vừa mới bay ra khỏi mái nhà đã bị dập tắt.

Ngay lúc đấy, toàn bộ chén nhỏ đang cháy phía sau cũng bị dập tắt.

Một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt ngờ nghệch như kẻ đọc sách xuất hiện trước những chiếc đèn Khổng Minh, đứng trên một gian nhà ngói đối diện cửa sổ phòng ông ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất