Nam Cung Vị Ương nhìn Chân Bì Lô bản thân cô đã cảm thấy thích, lại nhìn Cốc Tâm Âm vừa nhìn đã không thích, nhưng nàng cũng không tức giận Cốc Tâm Âm. Nghe thấy Cốc Tâm Âm nói những lời này, Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, lên tiếng nói:
- Nhưng tựa như ngươi cũng không quá đáng ghét.
Cốc Tâm Âm cười rất vui vẻ, hắn không nói chuyện với Nam Cung Vị Ương trước, mà nhìn Chân Bì Lô, chân thành nói:
- Thật vui mừng thấy ngươi còn sống.
Từ lúc bước ra khỏi chùa Bàn Nhược, bản tính Chân Bì Lô không thích nói chuyện với người khác, ông ta vẫn luôn có thói quen nhắm hai mắt lại, trầm mặc đánh giá thế giới này, xem thử thế giới đang biến đổi như thế nào, từ từ tu hành. Nhưng khi nghe Cốc Tâm Âm nói, vị tăng nhân chùa Bàn Nhược cũng chân thành nói:
- Ta cũng rất vui thấy ngươi còn sống...nghe thấy sư đệ ta còn sống.
Cốc Tâm Âm khẽ mỉm cười:
- Sau khi ngươi và Nam Cung Mạch về, Đường Tàng sẽ tốt hơn.
- Chưa chắc.
Tu vi đạt đến như Chân Bì Lô và Cốc Tâm Âm, người khác chưa chắc hiểu được những gì họ nói, đó là những câu nói không có đầu đuôi rõ ràng.
- Trên đời này, dù là ai, dù là cái gì, cho dù đó chỉ là một hạt bụi, một giọt nước...tất cả đều không thể tồn tại một mình.
- Lời của ngươi rất đúng.
Cốc Tâm Âm gật đầu:
- Ngươi có muốn vào lăng Bích Lạc không?
Chân Bì Lô lắc đầu:
- Ta ở đây chờ Nam Cung Mạch.
- Thật không ngờ Đường Tàng các ngươi lại có người như vậy...chỉ tiếc không thể gặp mặt, chờ sau này vậy.
Cốc Tâm Âm quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương:
- Tiểu cô nương, cô tên gì? Cô là người Đường Tàng sao?
Nam Cung Vị Ương trầm tĩnh nhìn Cốc Tâm Âm, nói:
- Ta tên Nam Cung Vị Ương, người Vân Tần, ta sẽ đi cùng với ngươi...nhưng mà ta không phải là tiểu cô nương, ta chỉ là mặt non.
Cốc Tâm Âm không nhịn được bật cười, cười rất lớn tiếng, cười đến nỗi ho khan.
- Xem ra cũng công bằng đấy, chùa Bàn Nhược các ngươi có tiểu hòa thượng Vân Hải, Vân Tần chúng ta lại có một tiểu...khục khục, mặt non thiên tài.
Hắn cười cười nói, trong giọng cười ẩn chứa vài phần kinh ngạc, vài phần tán thưởng, nhìn Chân Bì Lô nói.
- Ngươi nên biết ta.
Nam Cung Vị Ương ngẩng đầu, ra vẻ rất nghiêm túc, nhìn Cốc Tâm Âm nói:
- Từ nhỏ ta đã ở cạnh Trưởng Tôn Vô Nguyệt, nhiều người nghi ngờ ta là con gái của ngươi và nàng. Rốt cuộc ta có phải con của ngươi và nàng ta?
- Khục khục...
Cốc Tâm Âm giật mình là vì có thể nhìn thấy một Thánh sư trẻ tuổi như vậy, lại cảm thấy cách nói chuyện và khuôn mặt của Nam Cung Vị Ương vô cùng thú vị, nhưng khi nghe câu nói này của Nam Cung Vị Ương, hắn bị nghẹn đến nỗi không thể ho ra được.
Cùng với Nam Cung Vị Ương đi tới, Chân Bì Lô cũng biết Nam Cung Vị Ương rất khác với mọi người trên thế gian này, nhưng cũng giống như Cốc Tâm Âm, khi nghe thấy Nam Cung Vị Ương nói như vậy, ông ta cũng há miệng, kinh ngạc không thôi.
- Là cô à?
Cốc Tâm Âm vất vả lắm mới nói được câu này, sau đấy hắn kịp nhận ra mình nên nói gì trước, nên hơi giượng cười với Nam Cung Vị Ương, nói:
- Những người nói vậy hiểu lầm thôi.
- Vậy còn được.
Nam Cung Vị Ương nghiêm túc gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức nghi ngờ hỏi:
- Ngươi xác định ngươi nói thật chứ? Rõ ràng trưởng công chúa rất có tình cảm với ngươi...
- Dừng lại dừng lại.
Cốc Tâm Âm bất đắc dĩ cắt đứt lời Nam Cung Vị Ương nói...Thánh sư mặt thơ này nói chuyện thẳng thắn như vậy, từ đầu tới cuối không nhỏ giọng được. Mà ở đây lại có rất nhiều người Đường Tàng, nếu cứ để nàng nói trực tiếp như vậy, không biết nàng sẽ nói những lời long trời lở đất như thế nào nữa.
- Không bằng hai người vào trong nói chuyện đi?
Sau khi ở Đường Tàng chịu nhiều khổ đau, sau đó bước ra ngoài như một thái thượng hoàng, thậm chí cả tiểu hòa thượng Vân Hải hiền lành cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ Cốc Tâm Âm lại không thể đối phó được với tính tình của Nam Cung Vị Ương. Hắn khẽ chuyển người, để lộ buồng xe trống trải.
- Được.
Nam Cung Vị Ương không nói nhiều, gật đầu, cúi người đi vào buồng xe, ngồi xuống.
Chân Bì Lô hơi do dự, cảm thấy thật xấu hổ, nhưng cuối cùng lại không thể ngăn nổi "bí mật" này hấp dẫn. Ông ta cũng ngồi trong buồng xe. Bởi vì hiểu ý của Cốc Tâm Âm, nên sau khi vào trong, ông ta liền đóng cửa lại.
- Ta không nói dối.
Trong buồng xe u ám, Cốc Tâm Âm bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Vị Ương đang nhìn mình chằm chằm, nói:
- Con người ta không có ưu điểm gì, nhưng chưa bao giờ gạt người khác.
Nam Cung Vị Ương nói:
- Ta cũng chưa từng nói dối người khác, vậy không phải càng giống ngươi sao?
Cốc Tâm Âm: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"..."
Nam Cung Vị Ương nói:
- Trưởng công chúa hẳn rất thích ngươi. Nếu không, tại sao từ trước tới nay nàng không quan hệ với người đàn ông nào khác?
Cốc Tâm Âm nhất thời buồn rầu, xoa mặt nói:
- Nhưng ta không thích nàng ta, hơn nữa, việc nàng không quan hệ với người đàn ông khác là việc của nàng, tại sao lại quy kết cho ta? Nàng là Trưởng công chúa Vân Tần đấy...thế gian này có mấy người có thể lọt vào mắt xanh của nàng? Có mấy người có thể đối mặt với nàng mà không lo lắng?
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, hỏi:
- Ta từ đâu tới?
Cốc Tâm Âm nói:
- Là ta nhặt được.
Nam Cung Vị Ương lắc đầu:
- Những lời này thật giả dối.
- Nhưng là sự thật.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương với đôi mắt phức tạp, nói:
- Nếu cô luôn ở bên cạnh Trưởng công chúa, với tính cách này, hẳn cô đã từng hỏi nàng. Nàng chưa nói gì với cô?
Nam Cung Vị Ương nhìn Cốc Tâm Âm một cái:
- Nàng chỉ nói nhặt ta ở ven đường.
- Nói đúng hơn, là ta nhặt được từ vùng đất hoang vu về.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương, chân thành nói:
- Năm nay chắc cô hai mươi hai tuổi...Năm ấy chiến tranh giữa Vân Tần và Huyệt man còn chưa đến mức như bây giờ, thường xuyên có người muốn tới vùng đất hoang vu xem thử nơi đấy có cái gì, đằng sau vùng đất hoang vu là thế giới thế nào. Khi ấy ta cũng giống như Trương viện trưởng, muốn tới những nơi chưa có ai đến, thậm chí muốn xem thử thế giới này có điểm cuối hay không. Sau đó học viện phát hiện có không ít người tu hành Đại Mãng vào vùng đất hoang vu, vì thế đã xảy ra đại chiến. Trong một trận đại chiến giữa người tu hành Đại Mãng và người tu hành Vân Tần, ta đã phát hiện ra cô, lúc đó cô chỉ là trẻ nít mới sinh thôi.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, nói:
- Nói như vậy, ta có thể là người Đại Mãng?
- Ta cảm thấy không có khả năng. Người tu hành Vân Tần và người tu hành Đại Mãng không thể mang theo trẻ nít ra chiến trường.
Cốc Tâm Âm cảm thán nhìn Nam Cung Vị Ương, nói:
- Ta thấy khả năng lớn nhất chính là có vài người tu hành Vân Tần giống như ta, muốn xem thử vùng đất hoang vu là như thế nào, sau đấy sinh ra cô. Có lẽ những người tu hành Đại Mãng kia vốn có thù địch với phụ mẫu cô, nên mới có đại chiến.
- Thật sự xin lỗi.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nhất thời trầm mặc, thấp giọng nói:
- Về việc phụ mẫu cô là người nào, ta thật sự không giúp được...hi vọng cô không quá đau lòng.
- Tại sao phải đau lòng?
Nam Cug Vị Ương nhìn Cốc Tâm Âm một cái:
- Có đau lòng hay không thì việc đã xảy ra, vậy còn đau lòng làm gì?
Cốc Tâm Âm nghẹn họng. Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương một cái, Nam Cung Vị Ương đúng là không phải đang giả bộ kiên cường, có lẽ nàng ta không đau lòng thật. Hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc trước của Nam Cung Vị Ương, nên nhất thời thấp giọng hỏi:
- Hồi nãy cô hỏi ta và Trưởng công chúa có phải cha mẹ cô không, ta nói không phải, cô liền nói "vậy còn tốt"...câu này của cô có ý gì? Chẳng lẽ nếu như ta là phụ thân cô...cô cảm thấy rất xấu hổ sao?
Nam Cung Vị Ương cau mày, cảm thấy thật khó thuyết phục được Cốc Tâm Âm. Nàng ta nói:
- Ta không thích nàng, cũng không thích ngươi...các ngươi không phải là phụ mẫu ta, dĩ nhiên là tốt.
- Có phụ mẫu không phải tốt hơn không có phụ mẫu sao?
Cốc Tâm Âm thật sự khó hiểu được cách nghĩ và logic của Nam Cung Vị Ương, bất giác thở dài một cái, hơi buồn rầu nói:
- Trưởng công chúa dạy cô như thế nào vậy? Sao lại đặc biệt như vậy?
- Đặc biệt?
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn nói:
- Ý ngươi là tính cách kỳ quái? Ngươi không cần nói khéo, rất nhiều người cũng nói ta như vậy.
Cốc Tâm Âm vuốt vuốt khuôn mặt mình, không biết nên nói thế nào.
- Ta sớm hiểu chuyện hơn người khác.
Nam Cung Vị Ương dường như có ấn tượng tốt hơn với hắn, chân thành giải thích:
- Ngay khi biết bước đi, ta đã biết nên tu hành thế nào, cũng suy nghĩ mọi chuyện như người lớn. Nên trong mắt ta, những trò chơi mà các đứa trẻ khác cùng tuổi với ta đang vui chơi thật sự quá trẻ con, ta tất nhiên sẽ không thích chơi đùa với chúng. Mà trong mắt những người lớn khác, hành động của ta hiển nhiên rất kỳ quái, bọn họ sẽ nghĩ ta thật lạ lùng...Nếu như nói kỳ quái, chỉ có thể trách ông trời sinh ta ra đã khác với mọi người.
Cốc Tâm Âm giật mình.
Hắn cảm thấy hơi hiểu được, đồng thời ngẩn ngơ nhớ tới chuyện năm xưa, lầm bầm tự nói:
- Thì ra cô chính là người trời sinh ra đã có đạo tâm trăm năm mới gặp một lần.
- Xem ra khi xưa ta còn quá nhỏ, ngươi cũng không nhận ra.
Nam Cung Vị Ương nhìn Cốc Tâm Âm, nói.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương, nhìn cô gái thiên tài mặt thơ đã đột phá đến Thánh sư còn nhanh hơn cả mình, bất giác cảm thấy hơi đắc ý. Sau đấy, hắn ta hỏi:
- Sao cô biết trưởng công chúa thích ta? Nàng chắc chắn sẽ không nói với cô, cũng không thừa nhận, chẳng lẽ cô thấy nàng ta nằm mơ gọi tên ta?
Nam Cung Vị Ương cau mày, hơi giận dữ nhìn hắn:
- Ngươi cũng tự đề cao mình quá đấy...ta chỉ là sớm hiểu chuyện, nghe vài cung nữ nói mà thôi. Các nàng cho rằng ta không biết nói chuyện, cũng không hiểu được, thật ra ta chỉ là không muốn nói mà thôi.
Cốc Tâm Âm bất giác cười lên, nói:
- Coi như là tự đề cao đi, nhưng nếu như đã bị nói...không nói trưởng công chúa và người khác, lại nhắc đến ta, đây cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Nam Cung Vị Ương khó hiểu nhìn hắn, nói:
- Ngươi không thích nàng, cho dù nàng thích ngươi, vậy có gì đáng phải kiêu ngạo?
- Cô vẫn không hiểu.
Cốc Tâm Âm lắc đầu, nhìn nàng, chân thành nhẹ giọng nói:
- Trên thế gian này, dù là được thích, hay là thích người khác, đấy cũng là chuyện hạnh phúc.