Lâm Tịch cầm kiếm đứng yên, xoay người nhìn bảy bộ hồn binh trọng khải đã bị mình làm bị thương đến mức không thể đứng vững trên mặt đất đóng băng trơn trượt được nữa, thầm nghĩ cuối cùng việc luyện tập đâm kiếm với cái rương mà Từ Sinh Mạt đã đưa trước khi rời khỏi học viện cuối cùng cũng có tác dụng.
- Mặc dù mặt khó ưa, nhưng mấy thứ ông dạy quả thật rất hiệu nghiệm...chẳng qua, không biết khi đệ tử nói thầm ở đây, ông có bị hắt xì không nhỉ?
Nghĩ đến khuôn mặt trầm lặng đến mức sát khí nặng nề thường ngày của Từ Sinh Mạt khi gặp mình, Lâm Tịch bất giác khẽ cười.
Nhưng tiếng cười của hắn nhanh chóng biến mất.
Bởi vì tất cả âm thanh rống to bi thương đằng sau bỗng nhiên đồng loạt biến mất.
Hồn lực người tu hành có rất nhiều tác dụng, giúp người tu hành có sức mạnh mạnh hơn, cũng có thể khiến máu tươi vận chuyển nhanh hơn...Ngay lúc bảy bộ hồn binh trọng khải ngã xuống, phát hiện bên mình không thể nào chiến thắng được nữa, tất cả người tu hành bên trong hồn binh trọng khải đã làm một chuyện giống nhau, phun toàn bộ hồn lực trong cơ thể ra ngoài thông qua những vết thương kia.
Thân thể máu thịt không thể thừa nhận được việc hồn lực vận chuyển quá mạnh, khiến toàn bộ nội tạng trong cơ thể những người tu hành này bị đánh rách tả tơi. Ngay nháy mắt hồn lực phun ra bên ngoài, máu tươi trong người họ cũng gần như chảy sạch, lập tức chết đi.
Cao Á Nam nhìn bảy bộ hồn binh trọng khải vừa rồi còn gãy dụa nhìn nàng và Lâm Tịch, nhưng bây giờ lại nằm yên một chỗ, bất giác lắc đầu:
- Văn Nhân Thương Nguyệt là người thế nào vậy? Rốt cuộc hắn có ma lực gì lại có thể khiến nhiều người bán mạng vì hắn như thế?
- Bởi vì công bình.
Lâm Tịch đi tới chỗ Cao Á Nam, vẫy vẫy bọn Mông Bạch tới đây, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Bất kể người bên ngoài cho rằng Văn Nhân Thương Nguyệt có dã tâm thế nào, đốn mạt thế nào, ít nhất khi còn ở trong biên quân Bích Lạc hắn là người thưởng phạt công minh, trên dưới ngang hàng, điều này đã tạo thành một tín ngưỡng.
Cao Á Nam không thể tin tưởng nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Vậy theo ý của ngươi...nếu như toàn bộ thiên hạ này được hắn thống trị, thiên hạ này sẽ biến thành một thế giới tuyệt đối công bình? Tốt hơn hiện tại?
- Ta không cho vậy.
Lâm Tịch lắc đầu, khẽ nhìn qua gò đất, ngọn núi, bình nguyên đằng xa đang được ánh mặt trời chiếu xuống, nói:
- Lăng Bích Lạc này tuy lớn, nhưng so với cả đế quốc Vân Tần, nó cũng chỉ là mảnh đất nhỏ thôi...Khả năng con người không phải vô hạn, ở một địa phương nhỏ như vậy có thể làm được như thế, nhưng khi thống trị cả đế quốc Vân Tần, liệu có ai dám nói mình có thể quản được toàn bộ? Có thể làm tốt tất cả?
- Dựa vào năng lực một người là không thể làm được.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nói:
- Chỉ khi lấy nguyên tắc, lấy pháp trị để làm việc mới có thể xử sự công bình. Nhưng một người giống như Văn Nhân Thương Nguyệt vốn không tuân theo nguyên tắc, không tuân theo pháp luật, thậm chí xem mọi thứ như mây trôi, người như hắn sao có thể quốc bình thiên hạ?
Cao Á Nam lại lắc đầu, nói:
- Trương viện trưởng và tiên hoàng Vân Tần định luật pháp...nhưng những tên tham quan Vân Tần ô lại kia lại vô cùng tệ hại. Đã giết nhiều như vậy rồi, kết quả là giết càng lúc càng nhiều.
- Đây là chuyện vô cùng phức tạp, chúng ta đáng ra không cần nghĩ tới...nhưng ta biết ngươi vốn ghét chinh chiến, là người rất muốn thả những bông hoa cúc dưới hàng rào quanh nhà, ngắm nhìn những dãy núi phía nam xa xôi...thích thanh tĩnh chứ không muốn tranh giành. Liên tục thấy nhiều người chết như vậy, nhất định ngươi rất không thoải mái.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:
- Suy nghĩ tới chuyện này hơn có thể sẽ giúp ngươi thoải mái một ít. Nếu như vậy, ta không ngại nói suy nghĩ của mình...ta cảm thấy nguyên nhân thật sự chính là vì hiện giờ ở Vân Tần không có ai mạnh như Trương viện trưởng năm xưa.
- Xem ra ngươi rất thích hợp làm Tế ti.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nhưng ngươi nói nguyên nhân thật sự là vì Vân Tần hiện giờ không có ai mạnh như Trương viện trưởng là như thế nào? Ta không hiểu.
- Quân vương phạm pháp, xử tội như thứ dân....thật ra đây chỉ là một khúc nhạc đầu cho những luật pháp mà tiên hoàng Vân Tần và Trương viện trưởng định đặt ra mà thôi.
Lâm Tịch tự cười với mình.
Nếu như là ở thế giới hắn đã từng sống, sợ rằng phần lớn mọi người đều có thể dễ dàng hiểu ẩn ý bên trong. Nhưng đến thế giới này, nó lại biến thành một câu đố thật khó, thậm chí ngay cả Thiên tuyển học viện Thanh Loan là Cao Á Nam cũng nghĩ mãi không hiểu.
Hắn tự cười với mình, nhìn Cao Á Nam, tiếp tục nhẹ giọng nói:
- Những lời này dĩ nhiên ai cũng chấp nhận...nhưng nếu như có quân vương, không chỉ riêng gì Văn Nhân Thương Nguyệt đâu...hoặc là hoàng đế Vân Tần, hoặc là chín nguyên lão kia phạm pháp, ai có thể trừng phạt? Không có người có thể quản lý, không có người có thể thi hành, cho dù là lý lẽ hùng hồn hơn nữa, đó cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Cao Á Nam cau mày thật chặt, trầm mặc mãi mà không nói.
Mông Bạch, Khương Tiếu Y, Đỗ Chiêm Diệp và Biên Lăng Hàm vừa từ trên cây cao đi xuống cũng nghe được mấy câu vừa rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người này cảm thấy chấn động, không khỏi suy nghĩ ẩn ý bên trong.
- Những gì ngươi vừa nói đã giúp ta hiểu được dụng ý của Trương viện trưởng.
Chỉ trong một tíc tắc, Cao Á Nam trầm ngâm gật đầu, thở nhẹ một hơi:
- Năm xưa Trương viện trưởng đã tạo nên một Vân Tần rất tốt...học viện Thanh Loan độc lập hoàn toàn với Vân Tần, bất kể đó là chuyện công hay tư, nhưng lại có tác dụng giám đốc và kinh sợ, mơ hồ áp đảo mọi thế lực trong triều đình. Nhưng Trương viện trưởng không biết đi nơi nào, đương kim thánh thượng cũng không thể hiểu dụng ý này, chẳng qua cảm thấy mình bị đè ép, trông coi...Nếu như học viện Thanh Loan có một cường giả như Trương viện trưởng, có thể đi thẳng vào hoàng thành, có thể chém đầu bất cứ ai, vậy có ai không kính sợ? Cũng như hôm nay...nếu như Trương viện trưởng ở đây, Văn Nhân Thương Nguyệt cũng chỉ an nhàn làm Trấn tây đại tướng quân, làm gì có nhiều người chết trận như thế.
- Cường giả học viện chúng ta có rất nhiều, nhưng không có cường giả nào có thể dễ dàng chém chết Văn Nhân Thương Nguyệt. Nếu như có một ai đấy có thể dễ dàng liên tục chém mười mấy cường giả như Văn Nhân Thương Nguyệt, vậy đừng nói là lăng Bích Lạc này, những địch quốc ở các biên cảnh còn lại dám phân tranh với chúng ta sao?
Lâm Tịch gật đầu.
- Ngươi muốn trở thành cường giả như vậy?
Cao Á Nam nhận ra ẩn ý bên trong, nhìn Lâm Tịch hỏi.
Lâm Tịch cười cười:
- Trở thành một người tu hành mạnh mẽ là sự hấp dẫn khó cưỡng lại, nhưng đối với ta đó chỉ là một ảo tưởng xa xôi...Mong đợi gặp lại Cốc Tâm Âm còn thực tế hơn một chút. Năm xưa khi đi Đường Tàng, Cốc niên trưởng đã mạnh hơn bọn Văn Nhân Thương Nguyệt, mặc dù nhiều năm bị nhốt trong lao ngục, cho dù Cốc niên trưởng có thua kém hơn mấy người Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng ta nghĩ...nếu trước kia Cốc niên trưởng đã có thể đi trước bọn họ, vậy cho dù bây giờ đi chậm hơn một chút, Cốc niên trưởng cũng có thể một lần nữa đuổi kịp, vượt qua bọn họ.
Đám người Khương Tiếu Y không lên tiếng, lẳng lặng nghe Lâm Tịch và Cao Á Nam nói chuyện với nhau.
Nhìn mười hai bộ hồn binh trọng khải nằm ngổn ngang dưới mặt đất, lại nghe thấy những gì Lâm Tịch vừa nói, Khương Tiếu Y cảm thấy thật kinh hãi. Bởi vì đã đi theo Lâm Tịch ngay từ khi còn ở sơn cốc thí luyện học viện Thanh Loan, so với bất kỳ ai hắn mới là người chứng kiến thực lực Lâm Tịch tăng nhanh như thế nào, nên hiện giờ hắn lại hơi tươi cười, thầm nghĩ không phải trong lúc đợi chờ Cốc niên trưởng, Lâm Tịch ngươi đã dần vượt xa mọi người rồi hay sao?
- Chúng ta xử lý mười hai bộ hồn binh trọng khải này như thế nào?
Biên Lăng Hàm rút cây tên màu bạc của mình ra, dùng các cọng cỏ xanh lau sạch sẽ các vết máu, nhìn Lâm Tịch hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm những bộ hồn binh trọng khải đã bị mình đánh chết.
...
Mỗi một miếng giáp trên một bộ hồn binh trọng khải được lắp ráp rất khít với nhau và tuân theo một thứ tự. Đối với một người hiểu được cấu tạo, việc lắp ráp và tháo rời hồn binh trọng khải là vô cùng đơn giản, tựa như đang chơi ghép hình vậy. Nhưng đối với một người không có hiểu biết gì với hồn binh trọng khải, muốn lắp ráp hay tháo rời hiển nhiên là hơi khó khăn.
Nhưng đám người Lâm Tịch may mắn chính là ở đây có đến mười một bộ hồn binh trọng khải làm thí nghiệm, hơn nữa, toàn bộ mười hai bộ hồn binh trọng khải này đều được lắp ráp tốt, không giống như một đống lộn xộn gồm các miếng thép chất chồng lên nhau, không cần nghĩ đến việc là nó đẹp hay xấu. Cho nên, sau khi mạnh mẽ tháo rời bốn bộ hồn binh trọng khải, đám người Lâm Tịch liền phát hiện miếng giáp đầu tiên cần phải tháo rời chính là phần giáp vai trái.
Trước tiên là phải đẩy miếng giáp này qua một bên, sau đấy xoay tròn theo một hướng nhất định, tạo thành một khe rãnh thì mới có thể gỡ xuống. Mà sau khi miếng giáp này được gỡ ra, việc tháo rời các phần giáp còn lại lại trở nên rất dễ dàng.
Loại hồn binh trọng khải cá chuối này có tổng cộng tám mươi miếng giáp lớn nhỏ khác nhau. Trong lúc tháo rời ra, đám người Lâm Tịch cũng đã theo thứ tự đánh số lên, nhưng khi bắt đầu lắp ráp lại lên người, cả đám vẫn tốn không ít thời gian mới phát hiện miếng ráp đầu tiên hẳn phải bắt đầu từ hai đầu gối. Trong quá trình loay hoay đủ thứ với các miếng giáp này, đám người Lâm Tịch cũng phát hiện tất cả các miếng giáp nhỏ đều có thể bỏ vào trong miếng giáp lớn, biến thành một cái thùng sắt rất gọn. Nói cách khác, phần lớn các bộ hồn binh trọng khải phổ biến ở Vân Tần lúc không cần sử dụng đều có thể biến thành một cái thùng hình vuông, dễ dàng đeo trên người. Đối với những bộ giáp được tư nhân sản xuất, chúng cũng có thể biến gọn thành một cái thùng sắt màu đen hơi khó coi, nhưng hiển nhiên là vẫn mang theo bên người được.
Tốn không ít thời gian và sức lực nghiên cứu loại hồn binh trọng khải này, Lâm Tịch tất nhiên không phải muốn tìm hiểu và kiểm tra thử xem xưởng tư nhân dân gian nào đã sản xuất hồn binh trọng khải cá chuối, hoặc nghiên cứu phù văn trên mặt giáp, mà là muốn chính mình sử dụng.
Tuy nói loại hồn binh trọng khải này vẫn còn thiếu sót, nhưng ít ra có thể giúp chiến lực tăng lên.
Có thể trong trận chiến vừa rồi người tu hành sử dụng hồn binh trọng khải cá chuối không đón đỡ được một chiêu, nhưng thật ra chỉ vì họ đã gặp phải một người tu hành và yêu thú không bình thường như Cát Tường và Cao Á Nam.
Mà nguyên nhân thật sự hắn muốn làm như vậy là vì trong cơ thể hắn có "hai chén nước".
So sánh với các Đại hồn sư ngang hàng khác, hồn lực trong cơ thể nhiều hơn gấp đôi. Điều này có ý nghĩa thời gian hắn sử dụng hồn binh trọng khải này sẽ nhiều hơn gấp đôi so với những người tu hành đồng cấp khác!
...
Lâm Tịch đã mặc xong một bộ hồn binh trọng khải cá chuối.
Nhìn thấy Lâm Tịch đã mặc chỉnh tề, Mông Bạch bất giác lui về một bước. Bởi vì trong hình huống khoảng cách hai bên gần đến như vậy, hắn mới thấy dọc theo các đường viền của bộ giáp này là những lưỡi đao vô cùng sắc bén và nhọn hoắc.
Nếu như bị Lâm Tịch vô tình giẫm lên một cước, sợ rằng chân của hắn không chỉ biến thành một cái bánh mì thịt, mà trên bánh mì thịt ấy còn có rất nhiều lỗ máu. Text được lấy tại http://truyen360.com
Khoác lên người cả một bộ hồn binh trọng khải, Lâm Tịch cảm thấy loại hồn binh trọng khải này thật dầy, không biết được chế tạo từ hợp kim nào, nhưng hắn đoán rằng sức nặng cao nhất của bộ trọng khải hồn binh này lại không quá một trăm năm mươi cân, nhẹ hơn rất nhiều so với trọng khải Thanh vương chủ lực của đế quốc Vân Tần. Điều này chứng minh giá trị của bộ hồn binh trọng khải được xưởng tư nhân sản xuất này sợ rằng còn cao hơn trọng khải Thanh vương.
Cảm giác lần đầu tiên mặc hồn binh trọng khải là vô cùng kỳ lạ, Lâm Tịch chỉ cảm thấy vừa buồn bực vừa chật chội, hơi thở không đều, ngay cả bước chân cũng không bước ra được, tựa như trên người có thêm một ngọn núi sắt. Nhưng khi quán chú hồn lực vào trong các phù văn trên hồn binh trọng khải, hắn lập tức cảm thấy khác thường. Hắn cảm thấy bề mặt bên ngoài trọng khải đang gào thét dữ dội, dán thật chặt với thân thể của mình, mà các khe hở giữa phần giáp ngay mặt tựa như chuyển động một cách rất tự nhiên, có thể cung cấp nhiều không khí mới bên ngoài hơn. Đồng thời, sức nặng của trọng khải vô hình đã biến nhẹ đi rất nhiều, một luồng khí kỳ lạ đột nhiên xuất hiện bao vây lấy người hắn, khiến hắn có cảm giác thân thể của mình đã hoàn toàn dung nhập vào trong hồn binh trọng khải.