Lâm Tịch đứng giữa hành lang nhìn trời tuyết.
Nếu như so với hoàng thành Trung Châu, hiện khí trời ở hành tỉnh Tê Hà ấm áp hơn. Chẳng qua là đông năm nay lạnh lạnh hơn đông năm ngoái, sau khi tuyết đầu mùa rơi ở Trung Châu được khoảng sáu bảy ngày, thị trấn Lâm Tịch đang sống cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Trận tuyết này cũng không lớn, chẳng qua phủ thêm một tầng băng mỏng màu trắng lên những ngọn núi xa xa, nhưng cũng vì không thể phủ toàn bộ, chỉ là một màu trắng nhợt nhạt, nên cảnh sắc nơi đây lại giống như một bức tranh sông núi thủy mặc, trông rất đẹp mắt.
Thân hình Lâm Tịch hiện giờ hơi gầy, sắc mặt tái nhợt yếu ớt. Hắn đang khoác một cái áo choàng gấm màu sáng, ở phần đáy còn có một cái đuôi chồn, thoạt nhìn tỏa ra khí tức của một công tử phú gia.
Nhìn những ngọn núi nhợt nhạt như tranh thủy mặc đằng xa, nhìn những bông tuyết đang bay lả tả trong không trung đình viện, lại thấy các đóa cúc tím xinh đẹp lạ thường đang nở rộ, hắn đưa tay ra, vài luồng khí ôn hòa ở đầu ngón tay hắn bay lên trên, khiến cho những hạt bông tuyết rơi trên bàn tay hắn bất giác dao động, từ từ tạo thành một vòng tròn gồm những hạt tuyết rất nhỏ, huyền phù giữa các ngón tay, trông rất huyền diệu.
Khi Vân Tần vừa vào đầu thu, hắn bắt đầu thật sự dụng tâm kinh doanh Đại Đức Tường, đồng thời ra một quyết định khiến cho người bên ngoài có cảm giác như Đại Đức Tường điên khùng như một tên đánh bạc đỏ mắt, cơ hồ khiến ngân lượng quỹ của Đại Đức Tường cạn kiệt. Nhưng bởi vì biết những người đi theo con đường kinh doanh chân chính sẽ thành công, nên hắn căn bản không bị bất kỳ áp lực nào.
Sự thật đúng là như vậy, mới chỉ hơn hai tháng, nhưng việc kinh doanh gạo của Đại Đức Tường đã đi vào quỹ đạo, lượng tiền lưu thông của Đại Đức Tường cũng không còn căng thẳng như ban đầu nữa.
Hơn nữa, chỉ có hắn và Trần Phi Dung mới biết hơn mười ngày trước, chợ đen ở phía đông đế quốc vốn đang hoạt động bình thường, đột nhiên dừng lại mấy ngày. Giao dịch chợ đen bị ngừng mấy ngay không liên quan gì đến triều đình Vân Tần. Hiện giờ nam phạt đã trở thành định cục, cả triều đình Vân Tần đang tập trung sức mạnh cho chuyện nam phạt, căn bản không có thời gian cho vấn đề vốn không khẩn cấp là mấy này. Giao dịch chợ đen bị ngừng lại, là bởi vì thị trường này đột nhiên thiếu một điểm giao dịch...Dường như mấy nhóm giặc cướp ở phía đông Vân Tần xảy ra nội đấu, đã không ngừng chém giết mấy ngày, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Mà sau đấy vài ngày, dường như có vài nhóm giặc cướp bắt đầu hợp nhất lại, làm việc quy củ hơn trước rất nhiều.
Trong những ngày kế tiếp, giặc cỏ ở biên quan Long Xà chết rất nhiều, nhưng lại không liên quan đến biên quân. Dường như nhóm giặc cỏ lớn nhất đã bắt đầu ra tay sát hại những nhóm giặc cỏ không tuân theo bọn họ, hoặc là sát hại những nhóm giặc cỏ dám giao dịch với thương đội mà không thông qua bọn họ trước.
Tuy nói số lượng giặc cỏ ở biên cảnh Vân Tần rất nhiều, nhưng chúng lại tựa như những con chuột cống trong hoàng thành Trung Châu, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nên người bên ngoài căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với những con chuột tại vùng đất khỉ ho cò gáy đấy.
Chỉ có Lâm Tịch và Trần Phi Dung biết trong mùa thu vừa rồi, có thể nói quá trình phát triển của Đại Đức Tường thậm chí còn tốt hơn những gì bọn họ đã tưởng tượng rất nhiều.
Tu vi Lâm Tịch cũng không ngừng tăng lên.
Hứa Châm Ngôn cho rằng sau khi Lâm Tịch bị thương nặng như vậy, nhất là sau khi xảy ra chuyện của Thái tử và Khương Ngọc Nhi, nhất định tốc độ tu hành của Lâm Tịch sẽ chậm hơn lúc bình thường rất nhiều. Nhưng hắn và Lâm Tịch vốn là hai người hoàn toàn khác nhau, cho nên hắn không thể nào hiểu được cảm xúc của Lâm Tịch, không thể ngờ sau khi nổi điên lên, tu vi hồn lực của Lâm Tịch lại tăng nhanh hơn lúc bình thường đến mấy lần.
Thân thể Lâm Tịch rất yếu ớt. Lâm Tịch có thể cảm giác được ít nhất phải qua mùa đông giá lạnh năm nay, đợi đến mùa xuân ấm áp sang năm, hắn mới có thể vận dụng hồn lực chiến đấu với người khác. Nhưng sau khi khổ tu qua mùa thu năm nay, hắn đã bước nửa bước qua cánh cửa Quốc sĩ. Sợ rằng chỉ cần qua mười ngày nữa, dựa theo tiến bộ hồn lực hiện giờ, trước khi trận mưa tuyết thứ hai rơi xuống, hắn có thể đột phá đến Quốc sĩ.
Thân thể yếu ớt chỉ có thể thực hiện những động tác mềm mại, không thể luyện tập bất kỳ vũ kỹ nào, thậm chí không thể sử dụng nhiều hồn lực để tu luyện ngự kiếm, cái cảm giác trong ngoài cơ thể tựa như một thanh sắt gì càng lúc càng nặng. Nhưng vì thân thể không thể động đậy, chỉ có thể chuyên tâm tu luyện hồn lực, nên Lâm Tịch càng lúc càng sử dụng hồn lực thuần thục hơn.
Cốc Tâm Âm truyền cho hắn, không chỉ có Quan tự tại hàng ma của chùa Bàn Nhược, hay là phương pháp ngự kiếm của mình, mà còn có vũ kỹ, thậm chí là cách hiểu và sử dụng hồn lực của mình.
Nếu như nói trước khi xuất hiện ở lăng Bích Lạc, Lâm Tịch chỉ là một người tu hành chỉ biết bộc phát hồn lực để đạt được sức mạnh và tốc độ hơn người bình thường, vậy hiện giờ hắn đã bắt đầu khống chế hồn lực, đi vào một cảnh giới kỳ diệu như những cường giả chân chính, ngộ ra được cách sử dụng hồn lực hoàn toàn mới.
Vòng tròn bông tuyết mỏng manh xoay tròn giữa các ngón tay của hắn, theo tâm niệm của hắn mà thay đổi. Sau khi được hồn lực trong người hắn kích thích, vòng tròn bông tuyết này bị ép thành một thanh kiếm tuyết nhỏ.
"Vèo!"
Một tiếng động vang lên, thanh kiếm tuyết nhỏ này bắn thẳng vào một lùm hoa cúc tím trong đình viện.
Cảnh tượng này tựa như có một nghệ nhân tài nghệ kinh tâm hạ bút thành văn, vẽ thành một bức họa xinh đẹp, khiến cho mọi người tu hành trên thế gian phải rung động, nhưng Lâm Tịch lại bất giác hoài cảm, khẽ thở dài một tiếng.
Cơn mưa tuyết này khiến hắn nghĩ tới tuyết ở Thập chỉ lĩnh, nghĩ tới những con người ở học viện Thanh Loan.
Bởi vì đã hoàn toàn ngừng liên lạc với học viện Thanh Loan cũng như thế giới tu hành, an nhàn trải qua cuộc sống của một thương nhân bình thường ở thế gian này, nên hắn hoàn toàn không biết gì về học viện Thanh Loan, không biết đám người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y hiện giờ thế nào, không biết Cốc Tâm Âm có bình an trở về học viện hay không, hoặc là đã được Hạ phó viện trưởng an bài ở một nơi nào đấy.
Hiện giờ hắn sử dụng hồn lực đã đạt đến mức thành thục như vậy, nhưng đã lâu rồi không sử dụng tiễn kỹ, không biết sau này tập bắn lại có bị thụt lùi hay không.
...
Lâm Tịch biết mình cần phải trải qua sự tịch mịch này một thời gian nữa, nên sau khi cảm thán thở nhẹ một tiếng, hắn xoay người lại, nhìn hành lang dẫn ra bên ngoài, tựa như đang chờ một người nào đó.
Chốc lát sau, tiếng bước chân nhẹ truyền đến, Trần Phi Dung mặc một bộ áo lông màu hồng, lộ vẻ mặn mà hơn xưa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Đại nhân, xem ra tu vi ngài lại tiến bộ rồi.
Trần Phi Dung mang theo một cái giỏ trúc tinh xảo, đi tới trước người Lâm Tịch. Sau khi hành lễ với Lâm Tịch, nàng ta khẽ mỉm cười:
- Vừa lúc có chút thịt yến đại bổ, ta đã nấu một vài món mang cho đại nhân, đại nhân có thể dùng ngay bây giờ.
- Vào bên trong đi, vừa ăn vừa nói.
Lâm Tịch gật đầu, nhận lấy giỏ trúc.
Sau khi vào trong nhà, uống một vài hớp nước súp, lại lấy muỗng múc vài miếng bỏ vào trong miệng, hắn mới tự nhiên nhìn Trần Phi Dung ngồi đối diện, hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì khó giải quyết sao?
- Đại chưởng quỹ Đại Thịnh Cao Mộ Tông Ly vừa tới cầu kiến ta, nói rằng muốn hợp tác với Đại Đức Tường.
Trần Phi Dung thấy Lâm Tịch ăn rất ngon, nên vui mừng trả lời:
- Những chuyện như vậy dĩ nhiên cần đại nhân quyết định.
Lâm Tịch khẽ ngừng lại, miệng ngậm chiếc muỗng như đang suy nghĩ, sau đó hỏi:
- Thời gian tới Đại Đức Tường chúng ta cần dùng nhiều ngân lượng, nhưng ta không muốn có dính líu gì tới triều đình. Muốn dùng tiền, ta cần phải lựa chọn người sạch sẽ.
- Ta hiểu ý đại nhân.
Trần Phi Dung gật đầu, mỉm cười:
- Đại Thịnh Cao đúng là rất sạch sẽ, chính là tài chủ của hành tỉnh Sơn Âm, trước giờ sinh ý của họ hầu như đều xuất phát từ các hiệu buôn khác ở hành tỉnh Sơn Âm. Ngược lại, người có quan hệ với triều đình chính là Đại Phú Thái - một trong ba ngân hàng tư nhân lớn nhất Vân Tần, đằng sau bọn họ chính là Dung gia, một trong những nguyên lão hiện giờ. Có thể nói toàn bộ sinh ý và tiền bạc của họ đều từ trong quốc khố mà ra.
- Đại chưởng quỹ Đại Thịnh Cao tự đến trong khi sinh ý gạo của chúng ta vẫn chưa khuếch trương ra khỏi hành tỉnh Sơn Hà, cho thấy đối phương không chỉ có thành ý thật sự, mà quả thật rất có tầm nhìn.
Lâm Tịch vừa ăn, vừa đối đáp với Trần Phi Dung:
- Hiện nay ngân lượng lưu thông của Đại Thịnh Cao quả thật nhiều hơn Đại Đức Tường chúng ta, nếu như cứ để bọn họ đầu tư một lượng lớn tiền vào, nhất định sẽ có quyền quyết định rất lớn. Cô đi hỏi bọn họ xem thử có thể đầu tư một lượng lớn ngân lượng vào làm cổ phần, coi như là cho chúng ta vay tiền, nhưng tất cả quyết sách vẫn phải dựa vào chúng ta. Nếu như bọn họ không muốn, cô đành phải tốn nhiều công sức hơn để vay mượn các ngân hàng tư nhân nhỏ khác. Đại Đức Tường phát triển được hay không không phải chỉ dựa vào một mình Đại Thịnh Cao, ngược lại, nếu như những ngân hàng tư nhân nhỏ khác muốn trỗi dậy nhất định phải mạo hiểm một chút, việc đầu tư ngân lượng ra ngoài là không thể tránh khỏi.
Sau khi dừng lại một lát, Lâm Tịch tựa như nghĩ tới điều gì đấy, lập tức nói:
- Đúng rồi, nếu như Đại Thịnh Cao tiếp nhận điều kiện của chúng ta, muốn hợp tác với Đại Đức Tường chúng ta, vậy cô có thể tiết lộ cho bọn hắn biết sắp tới Đại Đức Tường chúng ta sẽ có kế hoạch trồng trọt và chăn thả rất nhiều ở lăng Bích Lạc. Khí hậu ở lăng Bích Lạc tốt, mà lại tiếp giáp với Đường Tàng, sợ rằng sắp tới đây sẽ nơi an bình nhất Vân Tần, đầu tư nhiều ngân lượng vào đấy tất nhiên sẽ an toàn nhất. Trong chuyện khai khẩn đất hoang này, quan trọng nhất chính là số ngân lượng ở thời kỳ đầu, nhất là trong thời kỳ dân chúng không biết có an bình hay không, ruộng tốt đột nhiên biến thành chiến trường, dân chúng trôi giạt khắp nơi, nếu như không bố trí tốt tất nhiên sẽ trở thành công dã tràng. Đại Thịnh Cao là một ngân hàng tư nhân lớn, tin tức chắc chắn sẽ nhiều và chính xác hơn chúng ta. Hơn nữa, nếu như chúng ta sử dụng ngân lượng của họ, bọn họ chắc chắn càng biết rõ hơn việc lăng Bích Lạc có phải sắp trở thành hành tỉnh hay không.
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch mà không chớp mắt, khi thấy Lâm Tịch kinh ngạc đứng lên, nàng mới bất giác tươi cười, nói:
- Đôi khi ta không biết đại nhân ngài có phải là quái vật hay không...rõ ràng trước đây ngài chưa từng làm chưởng quỹ hiệu buôn nào, nhưng lại biết nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn những đại chưởng quỹ được xưng là thiên tài làm ăn kia. Nếu như ta không biết sự sắp xếp của ngài, bất kỳ người nào biết ngài vừa mới bước chân vào kinh doanh gạo, bây giờ lại muốn mượn tiền để nhảy sang trồng trọt chăn nuôi như vậy, nhất định họ sẽ cho ngài quá điên cuồng, chạy quá nhanh đấy.
- Yên tâm, sẽ không té ngã đâu.
Lâm Tịch chắc hẳn phải vậy, thuận miệng nói một câu.
Trần Phi Dung ngẩn ngơ, chợt nghĩ tới ý tứ trong lời nói này, nhất thời đỏ cả mặt nói:
- Đại nhân, ngài đang đùa giỡn với ta sao?
Trông nàng bây giờ lại tựa như đang cười mà không phải cười như lần đầu gặp Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Nếu như đại nhân không chê ta, bản thân ta cảm thấy thật vinh hạnh, có thể phụng dưỡng đại nhân. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Điều này khiến Lâm Tịch ngẩn ngơ, nhất thời nhớ rằng so với thế giới hắn đã từng sống, thế giới này thật sự bảo thủ hơn nhiều lắm. Ở thế giới này, những lời mình vừa nói thật tình tứ và mập mờ biết bao, hắn nhất thời cũng quýnh lên, liên tục lắc tay, nói:"
- Đây chỉ là một câu nói quê nhà của ta, cô không nên hiểu lầm.
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch quýnh quáng, lập tức hé miệng xinh cười, sau đấy đứng lên, nói:
- Hiện tại danh tiếng của đại nhân đang lớn dần, vài ngày trước ta cũng nghe được không ít tin tức liên quan đến đại nhân. Nghe rằng thiên kim tiểu thư Tần gia, nổi danh là đại mỹ nhân cũng coi trọng ngươi, thế nên đã cự tuyệt đám hỏi với Hứa gia và Văn gia. Ngoài ra, nghe nói còn có một công tử Liễu gia cũng mến thương vị tiểu thư Tần gia này, nên đã từng gây chuyện với đại nhân, có đúng vậy không?
- Văn gia? Ta chỉ biết Tần Tích Nguyệt cự tuyệt Hứa gia, Văn gia thì không biết.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, lắc đầu:
- Nhưng mà việc này không có quan hệ nhiều với ta. Còn tên Liễu Tử Vũ Liễu gia kia càng không dính dáng gì tới ta và Tần Tích Nguyệt, hắn gây chuyện chẳng vì một vài chuyện cũ ở học viện mà thôi.
- Xem ra là nửa thật nửa giả.
Trần Phi Dung mỉm cười, nói:
- Chẳng qua Liễu Tử Vũ này không biết đại nhân chính là chủ nhân sau lưng Đại Đức Tường, hiện đang ở ngoài cầu kiến ta. Nếu như hắn và đại nhân có chuyện với nhau, vậy ta có ra gặp không đây?
Lâm Tịch cảm thấy ngoài ý muốn, giật mình nhìn Trần Phi Dung:
- Liễu Tử Vũ tìm cô? Hắn tìm cô để làm gì?
Trần Phi Dung nói:
- Mấy ngày trước có một quan viên Lại ti tới kiểm tra sổ sách, thuận miệng nói rằng đồng học này của đại nhân cũng không tồi, vừa được thăng quan thế chỗ một quan viên bị thanh tẩy, hiện đang nhậm chức trong Nội vụ ti hành tỉnh Quảng Dụ. Liễu gia rất thích tiếp xúc với các hiệu buôn, vị đồng học của đại nhân có lẽ muốn quan hệ tốt với Đại Đức Tường, sau này có thể dựa thế lẫn nhau.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, trào phúng nói:
- Đã như vậy, có kẹo ngọt gì thì cô cứ cho hắn một chút đi, đến lúc đó cũng có thể nhờ hắn làm vài chuyện cho Đại Đức Tường.