Tiên Ma Biến

Chương 431: Nội chinh

Hoàng thành Trung Châu, trong ngự thư phòng.

Dưới tay hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt có hai người đang ngồi.

Có thể được ban ngồi trong ngự thư phòng của người có quyền lực nhất thế gian, hai người này tất nhiên không phải người bình thường.

Một người trong đấy mặc trường bào rộng rãi, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt thỉnh thoảng nháy động lại sáng rực lên như có kiếm quang chớp động, đây là đại cung phụng triều đình Vân Tần - Nghê Hạc Niên.

Phần lớn người tu hành Vân Tần đều muốn kiến công lập nghiệp, hoặc là trở thành trọng thần Vân Tần, hoặc là muốn lấy tu vi của mình mà vang danh hậu thế. Ngoài ra, còn có một mục tiêu khác, đấy chính là trở thành cung phụng triều đình.

Ý nghĩa thật sự của cung phụng triều đình không phải là một chức quan không có thực quyền, mà chính là một khi đã trở thành cung phụng rồi, có nghĩa thực lực của người tu hành này đã được cả Vân Tần thừa nhận, là một tông sư.

Nếu như một tông sư vang danh thiên hạ công khai chiến địch, nhất định sẽ có nhiều người đổ ra đường, người xem đông như biển cả. Đối với người tu hành, đây là vinh quang thế nào cơ chứ.

Trong triều đình Vân Tần hoàng thành Trung Châu, mang danh cung phụng không chỉ có một người, nhưng "đại cung phụng" chỉ thuộc về một người duy nhất.

Đại cung phụng, có nghĩa đây là người lợi hại nhất trong tất cả cung phụng.

Hiện giờ, bên cạnh đại cung phụng triều đình Vân Tần Nghê Hạc Hiên là một nam tử trung niên, mặc áo bào trắng có thêu hổ vàng, chính là Văn gia Văn Huyền Xu.

Văn Huyền Xu vốn là Ti thủ Lại ti, môn hạ đệ tử vô số. Sau khi kế nhiệm thủ phụ, lại được hoàng đế ban tặng quyền lực giám thị quan viên các Ti khác, đồng thời quản lý vệ quân Trung Châu, quyền thế hiện giờ có thể nói là nghiêng trời nghiêng đất. Nếu như so với bất kỳ vị nguyên lão nào trong chín người ngồi sau các bức màn che, có thể nói quyền lực người này hiện giờ còn lớn hơn.

- Thuộc hạ cũ của Chu Nhược Hải có đến nơi ông ta ẩn cư, nhưng sau đấy lại toàn bộ tản đi, phản hồi quê nhà ẩn cư.

Đúng như Chu thủ phụ đã suy đoán, Trưởng Tôn Cẩm Sắt quả nhiên không yên lòng với ông ta. Sau khi triệu kiến Văn Huyền Xu và Nghê Hạc Niên, điều đầu tiên hắn ta hỏi đến chính là các thuộc hạ xưa của Chu thủ phụ. Nay nghe Văn Huyền Xu hồi báo như vậy, vị hoàng đế vốn rất tức giận, thậm chí giận dữ đến nỗi hai mắt đầu những sợi máu tươi sau cái chết của con mình ở lăng Bích Lạc, mỗi ngày chỉ ngủ hai hoặc ba canh giờ này mới hạ hỏa vài phần, cười lạnh:

- Cuối cùng còn có lòng trung quân...Đã như vậy, trẫm cũng nên trao hắn một chút vinh quang, tránh người khác nói ta quá đạm bạc.

Nếu như phong thưởng, đây đã là chuyện của hoàng đế. Nghê Hạc Niên và Văn Huyền Xu không nói lời nào, chỉ trầm mặc im lặng.

- Trẫm biết ngươi có thể giết được Cốc Tâm Âm, tại sao lại không giết?

Nụ cười lạnh trên mặt Trưởng Tôn Cẩm Sắt biến mất, sau đấy trầm lãnh quay đầu, nhìn thoáng qua Nghê Hạc Niên, lạnh lùng và uy nghiêm hỏi.

Nghê Hạc Niên bình tĩnh nói:

- Bởi vì Hạ phó viện trưởng phái người nói với thần một câu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trưởng Tôn Cẩm Sắt biến sắc, lạnh giọng hỏi:

- Nói cái gì?

Nghê Hạc Nhiên chậm rãi hồi đáp:

- Ông ta nói chỉ cần Cốc Tâm Âm chết trước khi về học viện, ông ta sẽ giết chết toàn bộ cung phụng triều đình chúng ta.

- Càn rỡ.

Trưởng Tôn Cẩm Sắt giận tím mặt, cả ngự thư phòng chấn động ầm ầm, mấy lò than được chạm trỗ tinh tế ở gần đấy lập tức nổ tan tành.

- Đây rõ ràng là uy hiếp trẫm, ông ta dám lớn mật như vậy sao?

Thấy hoàng đế tức giận, Nghê Hạc Niên và Văn Huyền Xu lại trầm mặc.

- Ông ta có năng lực làm vậy sao?

Đôi mắt của Trưởng Tôn Cẩm Sắt đầy những sợi tơ máu, lớn tiếng quát lên.

- Có thể.

Nghê Hạc Niên trầm giọng nói:

- Tu vi ông ta hẳn còn hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục, dựa theo tin tức chưởng giáo núi Luyện Ngục quyết đấu với Lý Khổ truyền về...Nếu như ông ta không ngại trả giá, hẳn có thể giết chết toàn bộ chúng ta.

Trưởng Tôn Cẩm Sắt biến sắc vài lần, kiềm chế sự giận dữ trong lòng mình, một lúc đã trầm mặt hẳn đi, nói:

- Văn Huyền Xu, nếu như chuyện nam phạt hoàn toàn tách biệt với học viện Thanh Loan, ngươi cho rằng có thể thắng hay không?

Văn Huyền Xu gật đầu, bình tĩnh nói:

- Thần cho rằng sẽ thắng.

Trưởng Tôn Cẩm Sắt bình tĩnh hơn, gật đầu, nói:

- Nói lý do.

- Địa thế biên cảnh Vân Tần ta và Đại Mãng bằng phẳng, thích hợp đại quân hai bên giao chiến với nhau, tu vi cá nhân sẽ bị áp chế đến mức thấp nhất. Cho dù mạnh như Thánh sư, cũng sẽ bị mấy ngàn người đè chết.

Văn Huyền Xu chậm rãi nói:

- Công Tôn Tuyền đã chết, Trình Ngọc cũng vậy, bộ hạ cũ của Văn Nhân Thương Nguyệt ở lăng Bích Lạc theo hắn chạy vào Đại Mãng vô cùng ít, ưu thế duy nhất hiện giờ của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là khả năng mưu lược trên chư tướng Vân Tần ta. Mà hiện giờ vương triều Đại Mãng và núi Luyện Ngục đều lấy hắn làm mũi thương, dân chúng Đại Mãng và Vân Tần ta là kẻ thù truyền kiếp, quốc nội Đại Mãng hiện giờ vô cùng bình yên, một khi hai quân giao chiến, chắc chắn nhất thời khó phân thắng bại được. Chẳng qua, trong thời khắc hiện nay, chúng ta có thể loại trừ những phần tử nổi loạn, một khi nghiêm khắc làm việc, nhất định có thể khiến triều đình Vân Tần ta ổn định, ưu thế Văn Nhân Thương Nguyệt hiện có tự nhiên sẽ biến mất.

- Như thần thấy...

Dừng lại trong chốc lát, Văn Huyền Xu tiếp tục nói:

- Văn Nhân Thương Nguyệt vốn không quan tâm đến trận chiến này, cái hắn theo đuổi chính là sức mạnh bản thân, xem thử mình có thể ảnh hưởng đến thế gian này hay không.

- Rất tốt.

Trưởng Tôn Cẩm Sắt rốt cuộc cũng tỏ ra hài lòng, hắn ta nhìn chằm chằm Văn Huyền Xu, nói:

- Đạo tặc nhiều, tất phải dùng pháp nghiêm trị, đây là cổ ngữ....Trong tình huống hiện giờ, nếu như muốn trong an bình, tất nhiên phải xử lý sạch sẽ những người có thể liên lụy đến đại cục, nhưng lại không muốn xuất lực nữa.

...

...

Không phải Lâm Tịch chưa từng nghĩ đến việc biến thế giới này từ trạng thái vũ khí lạnh sang vũ khí nóng, nhưng từ những gì Trương viện trưởng ghi lại trên bia đá, hắn biết thế giới này không có vật liệu để chế tạo thuốc nổ như quặng Kali và nitrat. Cho dù có thể tìm những vật thay thế khác để tạo thành thuốc nổ có sức mạnh kinh người, nhưng nếu như không thể chế tạo nhiều, vậy sẽ không còn nhiều ý nghĩa nữa.

Cho nên, từ sau khi đi ra trấn Lộc Lâm đến học viện Thanh Loan, chân chính hiểu được đây là thế giới như thế nào, Lâm Tịch đã sớm từ bỏ ý nghĩ tốn nhiều thời gian để nghiên cứu hệ thống khoa học kỹ thuật.

Ngay cả thuốc nổ đơn giản nhất cũng không có, nên trong nhiều năm qua, Vân Tần vẫn chưa từng xuất hiện khói lửa.

Tuy nhiên, không có khói lửa không có nghĩa là không náo nhiệt.

Khi đến gần năm mới, đây chính là thời gian để các phú thương chuyên bán trúc ở hành tỉnh Tiền Đường kiếm nhiều tiền nhất, bởi vì nhà nhà ở Vân Tần đều sẽ mua một đoạn trúc rỗng, nhóm lửa đốt ở bên trong để khói bay lên cao, đây chính là "pháo" mừng năm mới ở Vân Tần.

Năm mới đã tới, cả đế quốc Vân Tần bắt đầu chào đón một năm đầy biến động.

Trong tiếng pháo liên tiếp vang lên đón chào năm mới ở đế quốc Vân Tần, trong một căn nhà dành cho quan viên ở thành Dụ Châu hành tỉnh Quảng Dụ, đệ nhất mưu sĩ của Liễu gia, tức Tô Trọng Văn, đang ngồi mở một mật thư.

Sau khi cẩn thận đọc xong mật thư, Tô Trọng Văn hơi nhíu mày lại, tự nói với chính mình trong căn phòng một người này:

- Quả nhiên có vấn đề...ta cũng muốn xem thử cô rốt cuộc là người như thế nào.

Bức mật thư do Liễu gia truyền tới này có liên quan đến Trần Phi Dung - Đại chưởng quỹ Đại Đức Tường.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phi Dung, ông ta đã cảm thấy Trần Phi Dung không phải là người bình thường, nên lập tức gửi công văn để Liễu gia âm thầm điều tra gia thế cũng như những tư liệu liên quan đến Trần Phi Dung. Thật ra chỉ cần dựa vào việc đăng ký của Trần Phi Dung lúc vào thành, sau đấy so sánh với tài liệu của Hộ ti là được, mà bây giờ Liễu gia tra ra được gia thế của Trần Phi Dung lại rất bình thường, chỉ là con gái của một nhà nông ở hành tỉnh Đông Lâm, được gả làm tiểu thiếp cho một thương nhân, theo thương nhân đó buôn bán ở biên quan Long Xà. Ngoại trừ những thông tin trên, Tô Trọng Văn không nhận được thêm bất kỳ điều gì hữu ích nữa, nhưng trong này có nói rằng Trần Phi Dung chưa từng đi học chữ, vậy đáng ra không thể nào là người biết nhiều hiểu rộng được. Nếu đã như thế, cô ta không thể nào trở thành đại chưởng quỹ trông coi Đại Đức Tường.

Theo Tô Trọng Văn nghĩ, nếu như chỉ là một cô gái xinh đẹp ưa thích thanh tĩnh, không muốn gặp người khác, vậy chắc chắn không thể nào là người tản phát mị lực mạnh đến nỗi khiến ông ta cảm thấy khó tả như Trần Phi Dung, nên vị đại chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường tuyệt đối có vấn đề, chứ không thể nào chỉ là người không thích giao tiếp mà Trần Phi Dung đã tự giới thiệu.

Bây giờ nhìn thấy hồ sơ điều tra được Liễu gia gửi tới, Tô Trọng Văn đã có thể xác định Trần Phi Dung đã dùng thủ đoạn gì đấy, che giấu được thân phận của mình, rồi trở thành con gái của một nhà nông bình thường.

Sau khi thiêu hủy mật thư của Liễu gia, Tô Trọng Văn bắt đầu viết công văn, nói Liễu gia tiếp tục điều tra sâu về gia thế của Trần Phi Dung.

Với một mưu sĩ nhiều năm kinh nghiệm như ông ta, nếu như một người muốn che giấu thân phận của mình, đơn giản có hai dạng: dạng đầu tiên chính là trọng phạm Vân Tần, dạng thứ hai chính là Đại Đức Tường có những vụ làm ăn ngầm không muốn người khác biết. Đối với ông ta, cho dù là dạng nào, nhưng nếu như có thể bắt lấy cổ họng Đại Đức Tường, vậy ông ta và Liễu gia càng có nhiều lợi ích hơn.

...

Lưu Cảnh cầm lấy một chiếc ấm sậm màu đi trên đường phố lớn trong Lận thành hành tỉnh Hà Lạc. Ông ta đang đi tới cửa hàng của mình.

Ông ta là chưởng quỹ Đạo Hoa phường chi nhánh Lận thành, mà Đạo Hoa phường chính là một hiệu buôn trong liên doanh mười bảy hiệu buôn hành tỉnh Hà Lạc.

Dù là ở Vân Tần, Đại Mãng hay Đường Tàng, sau khi sang năm mới, phải đến gần mồng tám, các hiệu buôn mới bắt đầu khai trương làm ăn. Làm vậy không phải do hiệu buôn muốn nghỉ nhiều ngày, cũng không phải là sơ suất, không sợ bị đối thủ cạnh tranh thừa cơ lấy khách hàng của mình, mà bởi vì đây là luật ngầm đã được hình thành trong nhiều năm, bởi vì trong thời gian đấy nhà nhà đều ở nhà ăn lễ mừng năm mới, thức ăn đã được chuẩn bị từ trước, tuyệt đối không xuất hiện chuyện thiếu lương thực trong khi ăn tết.

Cho nên, cho dù là hiệu buôn nào, tất cũng đều chờ đến sau mồng tám tết mới khai trương.

Vào mồng tám tháng giêng, trong vô số tiếng pháo nổ vang khắp phố, mười bảy hiệu buôn liên doanh với nhau đều tổ chức lễ khai trương tưng bừng. Ngay trong ngày khai trương này, nhân dịp mừng năm mới, đồng thời vì muốn cạnh tranh với Đại Đức Tường, nên mười bảy hiệu buôn liên doanh với nhau lập tức công bố một chuyện: đồng thời giảm giá gạo xuống.

Nhưng trong vòng bảy đến tám ngày sau, tình hình kinh doanh của mười bảy hiệu buôn liên doanh này lại hơi vắng lặng.

Đối với một lão chưởng quỹ đã kinh doanh gạo hơn ba mươi năm như Lưu Cảnh, đây là một chuyện vô cùng bình thường. Bởi vì theo hiệu ứng giá mua giảm xuống như vậy, các hiệu buôn cũng phải chờ đến khi lương thực trong các hộ dân gần hết thì họ mới có thể ra ngoài mua thêm. Hơn nữa, các hiệu buôn này đã học theo cách của Đại Đức Tường, ghi nhớ chi tiết số lượng lương thực mỗi nhà cần dùng trong một thời gian. Theo Lưu Cảnh suy đoán, có lẽ phải qua hơn mười năm nữa họ mới có thể bán gạo tốt lại.

Nhưng trong lúc Lưu Cảnh cầm theo một bình trà, không yên lòng mà dạo bước đi tới cửa hàng của mình, ông ta đột nhiên ngừng bước.

Ông ta thấy có mười mấy chiếc xe ngựa rất lớn.

Trong những bao lớn mà mười mấy chiếc xe ngựa rất lớn này đang chở đều tỏa ra một mùi hương ông ta rất quen thuộc, đấy là mùi gạo mới.

Mười mấy chiếc xe ngựa này đều là xe ngựa của Đại Đức Tường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất