Tiên Ma Biến

Chương 601: Mấu chốt thắng bại

Lăng Cửu An hiện giờ tựa như một thế giới nhuốm đầy máu tươi, vô cùng hỗn loạn. Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy bóng người như sắt đúc đang đứng trên chiếc thang mây đó, ánh mắt của các quân nhân Vân Tần như đọng lại, vẻ mặt bọn họ vô cùng phức tạp, có khinh thường tức giận, nhưng nhiều nhất lại là ngơ ngẩn và sợ hãi.

Ngay cả Lăng đốc Trác Hạ Chi đã quyết tâm liều chết cũng cảm thấy như vậy. Thống soái bảy lộ quân của Đại Mãng, Văn Nhân Thương Nguyệt, đích thân tới công thành...trong thành không có một người tu hành nào có thể ngăn cản hắn, vậy lăng Cửu An làm sao bây giờ?

- Chết liền chết đi.

Trong vô số mũi tên đang bắn về tường thành, chiếc thang mây đó còn cách khoảng mười thước nữa mới có thể chạm vào. Một lão tiên sinh tay cầm trường thương, đang điên cuồng chiến đấu trên tường thành bỗng nhiên thở dài một tiếng, sau đó chạy nhanh, cả người đột ngột phóng lên cao, chém tới Văn Nhân Thương Nguyệt ở trên thang mây.

Đây là một người tu hành dân gian ở lăng Cửu An. Phần lớn người trong quân đội không biết ông ta tên gì, chỉ là ngay lúc chiến sự khẩn trương, phần lớn dân chúng trong lăng Cửu An vội vã rút đi, ông ta và một số thanh niên trai tráng khác lại ở lại trong thành.

Lúc này ông ta tung bay về phía chiếc thang mây Văn Nhân Thương Nguyệt đang đứng, dùng trường thương đâm thẳng, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ nhìn ông ta một cái, không hề cử động.

Chỉ là một cái nhìn đơn giản, nhưng lập tức có một luồng ánh kiếm lướt qua trường thương, cắt đầu lão tiên sinh này.

Đầu và thân thể của lão tiên sinh này chia lìa, rớt xuống ngay dưới cổng thành.

Máu tươi phun lên cao.

Tiếng thở dài của lão tiên sinh này trước đó không vang dội, vừa vung trường thương đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt chém bay đầu, căn bản không có khả năng kháng cự...Nhưng hình ảnh hung tàn này không những không khiến quân nhân Vân Tần tuyệt vọng, mà còn khiến cho lòng người ở đây bốc lửa, tức giận vô cùng.

- Nghịch tặc phản quốc!

Một gã giáo quan mặc giáp đen nắm chặt trường đao trong tay, cười lạnh một tiếng, sau đó xông tới Văn Nhân Thương Nguyệt.

...

Một quân sĩ Vân Tần ngã xuống.

Văn Nhân Thương Nguyệt đi lại trên tường thành.

Không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn, không biết có bao nhiêu quân sĩ và người tu hành ngã xuống dưới ma kiếm của hắn.

Nhưng quân nhân Vân Tần xông tới hắn càng ngày càng nhiều, tựa như thủy triều. Mặc dù hắn ta vẫn có thể tiến tới phía trước, nhưng trước sau trái phải đều bị thủy triều người bao phủ.

Cả người hắn biến mất, chỉ còn nhìn thấy vô số người và máu tươi tụ tập lại một chỗ.

Không biết qua bao lâu, thủy triều dần dần biến mất.

Văn Nhân Thương Nguyệt chậm rãi xuất hiện, hai tay hắn cầm lấy một thanh trường kiếm biên quân màu đen, đứng yên tại chỗ.

Quanh người hắn là vô số thi thể chồng chất lên nhau.

Cả lăng Cửu An đột nhiên im lặng đáng sợ.

Một gã tướng lãnh Đại Mãng bất giác cảm thấy khủng hoảng, tinh thần gần như suy sụp.

Lúc trước bọn họ đã mấy lần tham gia chiến dịch công thành, nhưng lần này lại hoàn toàn khác với lần trước. Không biết có phải vì lão tiên sinh kia bị chém đầu hay không, mặc dù lăng Cửu An đã bị công phá hoàn toàn, nhưng lại không có bất kỳ chiến đấu nào đang xảy ra trên đường phố, những người có thể chiến đấu đang ở trong lăng đều xông lên thành lâu hoặc gần tường thành.

Đây là chiến pháp hoàn toàn sai lầm, căn bản không thể giết chết được nhiều quân địch là Đại Mãng bọn họ...Tuy nhiên, so với việc giết chết nhiều quân đội Đại Mãng, tên tướng lãnh Đại Mãng này cảm thấy tòa thành này đang khiến hắn phải khủng hoảng và vô cùng mỏi mệt.

Hắn cố gắng mở to mắt nhìn về phía trước, ở đấy có vài chục quân nhân Vân Tần đang bị bao vây, đã bị rất nhiều trường thương của quân lính Đại Mãng đâm xuyên qua, tuy nhiên bọn họ không những không để ý đến mà còn điên cuồng xông tới chỗ Văn Nhân Thương Nguyệt. Dưới tình huống như vậy, thật không ngờ các quân nhân Đại Mãng lại sợ hãi, loạng choạng lui về phía sau.

Tên tướng lãnh Đại Mãng này còn phát hiện ra ngay cả Văn Nhân Thương Nguyệt cường đại tới mức có thể giết chết bất cứ người nào trong tòa thành này chỉ trong nháy mắt, nhưng bộ giáp hắn đang mặc đã bị trầy xước nhiều chỗ. Tới lúc cuối cùng, bởi vì tiết kiệm hồn lực, nên Văn Nhân Thương Nguyệt thậm chí không sử dụng phi kiếm nữa, chỉ dùng sức mạnh thân thể và kỹ xảo chiến đấu để giết chết kẻ địch đang tới gần.

Tận mắt chứng kiến Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh mẽ như vậy, tên tướng lãnh Đại Mãng không những không vui mừng mà còn tuyệt vọng.

Văn Nhân Thương Nguyệt không để ý đến các quân nhân Vân Tần đang phân tán khắp nơi.

Hắn chậm rãi đi xuống thành lâu, tới trước một hàng Khinh kỵ quân đã tập hợp từ trước, đang đợi hắn.

Mặc dù bộ giáp trên người hắn lần lượt rớt xuống đất vì bị chặt đứt, mặc dù hồn lực trong người đã gần như cạn sạch, nhưng thần sắc của hắn ta lại lạnh lùng và bình tĩnh dị thường.

Hắn lên ngựa, nhắm hai mắt lại, trực tiếp tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành.

Một gã phó tướng bên cạnh giúp hắn dắt ngựa, đội ngũ Khinh kỵ quân này cấp tốc xuyên qua lăng Cửu An, không ngừng tiến tới trước.

Một đêm này, Văn Nhân Thương Nguyệt bất ngờ đích thân tham chiến, lăng Cửu An ở phía tây lăng Trụy Tinh bị công phá, bốn vạn tướng sĩ Vân Tần chết trận. Văn Nhân Thương Nguyệt không ngừng lại, kỵ quân đột phá ba trăm dặm, đốt cháy kho lúa Thiên Bình Diêu của quân đội Vân Tần.

...

Trước khi kho lúa Thiên Bình Diêu của quân đội Vân Tần - một trong mười kho lúa lớn nhất ở hành tỉnh Nam Lăng bị đốt cháy khoảng một canh giờ, có một đội đại quân Vân Tần nhận được tin lăng Cửu An bị tấn công, cấp tốc lên đường cứu viện, nhưng bất ngờ lại bị một đội quân Đại Mãng đánh chặn trên bình nguyên.

Theo lý lẽ thông thường, đội quân Đại Mãng này không thể xuất hiện trên bình nguyên đó.

Nếu như đã xuất hiện ở đây, chắc chắn đội quân Đại Mãng này đã hành quân rất lâu, thể lực hầu như không còn.

Sự thật chính là như vậy, có rất nhiều người trong đội quân Đại Mãng này cực kỳ mỏi mệt, thậm chí còn có nhiều người có dấu hiệu mất nước.

Đội quân Vân Tần xông tới lăng Cửu An cứu viện có khoảng ba vạn người, mà số lượng quân đội Đại Mãng đánh chặn cũng khoảng ba vạn, đồng thời chưa kịp bố trí bất kỳ hệ thống phòng ngự nào ở bình nguyên này.

Khi quân tiên phong chạy ngược báo về đến trung quân, các tướng lãnh Vân Tần lập tức cảm thấy vui mừng, hai mắt sáng ngời đầy tinh thần.

Hắn không do dự, ra lệnh toàn quân đột kích.

Lăng Cửu An cần có thời gian, cho dù lăng Cửu An bị thất thủ, điều bọn họ cần làm chính là phải chiến thắng bất kỳ trận chiến còn lại nào, báo thù cho các quân sĩ đã hi sinh ở lăng Cửu An.

Quân đội Vân Tần chưa bao giờ sợ hãi quân đội Đại Mãng trong tình huống một chọi một, nhất là khi thể lực đối phương đã đến cực hạn, chiến lực không còn bao nhiêu. Từ người đứng đầu là tướng lãnh, cho đến từng quân sĩ trong đội quân Vân Tần cứu viện này, người nào cũng tin tưởng trận chiến này sẽ bị biến thành thảm sát, hoàn toàn nghiêng về Vân Tần.

Huyết chiến nhanh chóng bắt đầu.

Nhưng sau một hồi lâu, đội quân bắt đầu đi lại khó khăn trong vũng máu, dọn dẹp quân giới và lui về lăng Cửu An lại không phải là đội quân Vân Tần cứu viện cho rằng mình tất thắng, mà chính là đội quân Đại Mãng đánh chặn.

...

...

Bóng đêm bao phủ lăng Trụy Tinh.

Một nam tử trung niên mặc trường sam sẫm màu, mặt đeo một chiếc khăn chống bụi bặm, đi vào lăng Trụy Tinh, tiến tới doanh trướng được đặt bản đồ bằng cát khổng lồ của Cố Vân Tĩnh.

Nhìn bóng lưng của nam tử trung niên này, nhiều quân sĩ Vân Tần đã nhiều ngày lo lắng bởi chiến sự không ổn cảm thấy kinh ngạc không thôi, ai ai cũng đoán người này là ai, mà có thể khiến cho Cố đại tướng quân phải rời khỏi doanh trại chính để tiến đón, thậm chí còn căn dặn quân sĩ mau chóng tạo nên một bản đồ bằng cát khổng lồ.

Trong doanh trướng màu vàng to lớn, có ba người đang đứng.

Cố Vân Tĩnh với khuôn mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc phơ.

Vị tướng quân đeo mặt nạ màu đỏ kim loại lạnh lùng luôn đi theo ông ta, tựa như một thị vệ thân cận.

Một nam tử trung niên mặc trường sam sẫm màu.

Nam tử trung niên này tháo chiếc khăn che mặt xuống, phủi bụi bậm trên người.

Ông ta là Chu Nhược Hải.

Thủ phụ Vân Tần trước Văn Huyền Xu.

Không có một câu nói dư thừa chào hỏi nào, ông ta kính cẩn hành lễ, sau đấy cẩn thận tiến tới bản đồ bằng cát trước mặt mình, mở miệng thỉnh giáo:

- Tình thế bây giờ đã cân bằng rồi sao?

- Bề ngoài là vậy.

Cố Vân Tĩnh nhìn ông ta, mỉm cười:

- Nhưng thật sự không phải. Lúc trước, Văn Nhân Thương Nguyệt làm chúng ta lầm tưởng là cố gắng cướp lấy quân giới của quân đội Vân Tần chúng ta, xây dựng hệ thống phòng thủ miễn cưỡng, nhưng thực ra hắn ta đã sớm nhận được quân giới từ núi Luyện Ngục. Hầu hết số quân giới đó đều là quân giới nhẹ, lúc công thành không có hiệu quả rõ ràng, nhưng khi chiến đấu nhỏ với nhau, nếu như số lượng quân đội hai bên ngang bằng, chúng ta không thể chiến thắng.

- Việc này hắn ta đã suy nghĩ từ lâu.

Chu thủ phụ cau mày, trầm ngâm.

Cố Vân Tĩnh đưa tay lên cao, nói:

- Phần lớn quân đội địa phương còn đang tập kết lại, chỉ cần nhân cơ hội mấy ngày nay đại quân Đại Mãng tiến công, cả lăng Trụy Tinh sẽ loạn, quân đội địa phương có tới cũng không thể giúp ích được nữa. Một khi chiến tranh đã gần kết thúc, Văn Nhân Thương Nguyệt tuyệt đối có khả năng chỉ huy quân đội của mình tiêu diệt những đội quân không có thống soái chỉ huy rõ ràng đó.

- Mấy ngày nay rất quan trọng với cả hai bên.

Chu thủ phụ trầm tĩnh nói:

- Ưu thế của số quân giới nhẹ mà hắn đã tích lũy chỉ có thể duy trì trong vài ngày, mà quân đội Đại Mãng đang chia nhỏ đột kích cũng thế.

- Vân Tần nội loạn, ba hành tỉnh phía sau trống không, mấy ngày nay còn chưa biết cách xoay sở thế nào. Văn Nhân Thương Nguyệt đúng là kiêu hùng, có thể nhanh chóng nắm thời cơ.

Cố Vân Tĩnh mỉm cười:

- Nhưng đối với chúng ta đây cũng là một cơ hội rất tốt, một khi hắn ta dồn hết sức để tấn công như vậy, chúng ta sẽ lập tức có thời cơ phản công.

Hơi dừng lại một hồi, Cố Vân Tĩnh chỉ vào lăng Trụy Tinh trong bản đồ, nói:

- Lăng Trụy Tinh không phải nơi quyết chiến, nhưng lại là nơi để chúng ta phản công.

Nhìn theo ngón tay của Cố Vân Tĩnh, quan sát những hướng đi còn lại trên bản đồ bằng cát, Chu Nhược Hải có thể hiểu được, nên ông ta nói:

- Nơi quyết chiến là nơi nào?

- Lăng Thiên An đã mất, lăng Hành An tất mất, quân đội Đại Mãng nhất định sẽ từ hướng tây tấn công, binh lâm thành lăng Trụy Tinh đã thành định cục.

Cố Vân Tĩnh nhặt lên hai con cờ màu đen, cắm ở hai phía đông bắc:

- Nơi quyết chiến sẽ là lăng Thiều Hoa và lăng Đông Cảnh. Khi quân Đại Mãng bắt đầu tấn công lăng Trụy Tinh, chúng ta sẽ phân thắng bại trong ba ngày, ta sẽ cố gắng ba ngày...Chỉ cần lăng Thiều Hoa không mất, quân chủ lực của chúng ta sẽ mang theo rất nhiều quân giới thông qua lăng Thiều Hoa, trong ba ngày tới lăng Trụy Tinh. Tuy nhiên, còn có một đội quân Đại Mãng khác sẽ đồng thời tiến công lăng Đông Cảnh, tạo thành thế giáp công với lăng Trụy Tinh. Nếu như trong ba ngày đó mà lăng Đông Cảnh thất thủ, đại quân Đại Mãng tới được lăng Trụy Tinh, vậy cho dù ta có liều mạng già này, dốc hết sức mạnh, cũng không thể giữ được lăng Trụy Tinh. Một khi kho lương và quân giới ở lăng Trụy Tinh mất, vậy cho dù sau đó Văn Nhân Thương Nguyệt không quan tâm đến các thành khác, hắn ta cũng có thể từ từ chơi trò mèo vờn chuột, tiêu diệt hết các nhánh quân khác.

Hiện giờ quân đội Đại Mãng đang đột kích ở rất nhiều nơi, đại chiến bất cứ khi nào cũng xảy ra, chiến cuộc vô cùng hỗn loạn. Nhưng đối với một người như Cố Vân Tĩnh, ông ta lại cảm thấy những đám sương mù che giấu chiến cuộc trước kia đã tan đi, những điều kiện quan trọng nhất để phân thắng bại cũng rất rõ ràng.

Đối với thế cục bây giờ, hai bên chỉ có thể đường hoàng chiến đấu với nhau, nếu như muốn giành được chiến thắng cũng như những lợi thế nhất định, tướng lãnh hai bên nhất định phải sử dụng mưu kế và dựa vào năng lực hành binh của mình.

Chiến cuộc hiện giờ trong mắt Chu thủ phụ cũng rất rõ ràng, nên ông ta chỉ đơn giản ngẩng đầu, nhìn Cố Vân Tĩnh nói;

- Ta phải đi đâu? Lăng Thiều Hoa hay lăng Đông Cảnh?

- Lăng Thiều Hoa.

Cố Vân Tĩnh nhìn ông ta, nói:

- Lăng Đông Cảnh sẽ có học viện Thanh Loan.

Chu thủ phụ gật đầu, dùng tay lấy chiếc áo khoác và chiếc khăn chống bụi đeo lên người mình, cáo từ nói:

- Được, ta sẽ tới lăng Thiều Hoa.

Một Thủ phụ đứng đầu một nước, phong trần mệt mỏi đi tới lăng Trụy Tinh, không hề dừng lại, tiếp tục bước đi, lao tới nơi nguy hiểm nhất. Cố Vân Tĩnh tận mắt nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ là khom người thật sâu về phía Chu Nhược Hải, thay thế lời từ biệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất