Tiên Ma Biến

Chương 672: Những người thanh niên đi hướng ngược nhau

Cố Vân Tĩnh đã rất già.

Ông ta vốn là tướng lãnh già nhất trong quân đội Vân Tần, mà hàng năm trấn thủ biên quan Long Xà, không khí ẩm ướt không sạch sẽ và nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã khiến ông ta bị tổn thương không nhỏ, nên khuôn mặt ông ta trông rất già lão, chứ không có thứ ánh sáng đầy sức sống của các Thánh sư khác.

Hiện giờ khuôn mặt của ông ta lại càng già hơn.

Ông ta nhìn Lâm Tịch, nghiêm giọng nói:

- Giao dịch gì?

Lâm Tịch nói:

- Tướng quân không chết, hoặc là hoàng đế không chỉ huy quân đội tiến vào sơn mạch, vãn bối sẽ không sử dụng đội quân giặc cỏ và đội quân của Trạm Thai Thiển Đường.

Cố Vân Tĩnh lập tức nhướng mày, nói:

- Nói chuyện với ngươi cũng thẳng thắn thật đấy, tại sao ngay cả việc ta có chết hay không cũng trở thành điều kiện rồi?

- Ngài không phải là người bình thường, làm việc chỉ cầu an lòng, nên ngài sẽ quan tâm đến mọi chuyện. Cho nên, ngài sẽ không muốn nhìn thấy cảnh Vân Tần do chính tiên hoàng và học viện Thanh Loan gây dựng nên bị hủy hoại.

Lâm Tịch nhìn đại tướng quân già nua, tôn kính nói:

- Có tướng quân trấn thủ ở đây, có tướng quân ở trong quân đội, ta sẽ yên tâm. Nhưng nếu ngài mất, chúng ta không còn yên tâm nữa. Biên quan nơi này, thiên hạ nơi này, chuyện ở nơi này, tướng quân sẽ quan tâm. Nếu tướng quân không có ở đây, hoặc có chuyện không hay xảy ra, mong tướng quân hãy yên tâm giao Vân Tần cho chúng ta.

Cố Vân Tĩnh thở dài một tiếng, trào phúng nói:

- Xem ra học viện Thanh Loan ngươi đã sớm nhận ra thân thể của ta không tốt?

Lâm Tịch khẽ trầm mặc.

Tuy lập trường khác nhau, nhưng trải qua trận chiến lăng Đông Cảnh, hắn có thể hiểu được một số quân nhân Vân Tần rất cố chấp, cổ hủ, thậm chí là trẻ con.

Hắn biết rằng đổi lại chính mình, cả đời này cũng không thể thật sự vĩ đại như Cố Vân Tĩnh.

Đối với đế quốc Vân Tần, mùa thu năm nay tựa như một ma chú đưa người cũ đi, đón người mới tới, đã có rất nhiều người già rời khỏi võ đài lịch sử, đây cũng là sự thật khó tránh khỏi. Nhưng chỉ là mùa thu năm nay dường như quá kéo dài, ma chú đấy lại quá mạnh mẽ.

Nghe thấy tiếng trào phúng của Cố Vân Tĩnh, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy trĩu lòng.

- Nếu như không có gì xảy ra, sống thêm tám hoặc chín năm hẳn không sao. Nhưng thân làm tướng khó tránh khỏi chết trên sa trận, ngươi cũng không cần nói thêm gì nữa, ta hiểu ý của ngươi.

Cố Vân Tĩnh nhìn gương mặt sáng ngời của người trẻ tuổi trước mặt, đồng thời nghiêm mặt lại, chân thành nói:

- Chỉ là nếu như để ý đến chuyện trước mắt, ngươi cũng nên hiểu rõ rằng số lượng quân đội của Trạm Thai Thiển Đường là năm vạn người, chứ không phải năm ngàn người.

- Năm vạn người đấy.

Cố Vân Tĩnh lặp lại, trầm giọng nói:

- Ngay cả biên quan Long Xà khỉ ho cò gáy đấy, ngươi cũng có thể trang bị cho một đội giặc cỏ tốt hơn Hắc Xà quân của ta...Với năng lực của ngươi, ta tin trang bị thêm năm vạn người không phải là không thể. Một đội quân được trang bị kỹ càng đến năm vạn người, đây chính là một con ngựa tốt đấy. Quân địa phương xung quanh không thể nào là đối thủ, thậm chí bọn họ có thể đi thẳng đến Trung Châu, biên quân có thể đối phó với đội quân đó cũng chỉ có thể đuổi theo sau thôi.

Lâm Tịch biết Cố Vân Tĩnh đang lấy khó mà cự tuyệt, nhưng hắn lại không hề thất vọng, chỉ là bình tĩnh nhìn Cố Vân Tĩnh, nói:

- Cho nên vãn bối sẽ có cách giúp đại tướng quân yên tâm, vãn bối sẽ giao một sinh mệnh khác của mình cho ngài. Nếu như vãn bối vi phạm hiệp ước này, ngài có thể dễ dàng chặt đứt sinh mệnh đó của vãn bối.

Cố Vân Tĩnh nheo mắt lại.

Đối với ông ta, lựa chọn ở thời khắc hiện tại thật sự rất khó. Nhưng cả đời này ông ta đã trải qua không biết bao lựa chọn khó khăn, cho dù tình huống hiện giờ có khó khăn hơn nhiều, ông ta cũng không do dự quá lâu. Nên đôi mắt ông ta hơi mở lớn, gật đầu nói:

- Ngươi nói thử xem.

Lâm Tịch cũng gật đầu, bình tĩnh nói:

- Đại Đức Tường là của vãn bối.

Vạt áo trên người Cố Vân Tĩnh chấn động, khuôn mặt ban đầu chỉ có sự bất đắc dĩ và lo lắng nay đã trở nên khiếp sợ, khiến cho đôi mắt của ông ta nhướng lên, tựa hồ có đao kiếm bay múa bên trong.

Những lời Lâm Tịch vừa nói rất đơn giản, nhưng đối với một người như ông ta, ông ta tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nó.

So sánh với việc Lâm Tịch có mấy vạn đại quân, những lời này thậm chí còn khiến ông ta rung động hơn.

- Không trách được khi trước ngươi đi tới lăng Bích Lạc sẽ không có ai nghi ngờ ngươi...Bởi vì ngươi tới đó để đối phó Thần tượng quân, nhưng sau khi đối phó Thần tượng quân xong, bình định thế cục hai hành tỉnh Bích Thủy, Thiên Lạc, người được lợi nhiều nhất chính là Đại Đức Tường.

Cố Vân Tĩnh nheo mắt, đôi lông mày chớp chớp không ngừng:

- Là người phải ăn cơm, hiện nay giá lương thực của Vân Tần đã cao hơn trước hai phần. Một khi hành tỉnh Bích Thủy, Thiên Lạc ổn định, các thương hành kia sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với Đại Đức Tường. Nếu ngươi có thể biến Đại Đức Tường trở thành một truyền kỳ, tất nhiên có thể khiến nó mạnh hơn, to lớn hơn, vì thế ngươi có lòng tin sẽ giải quyết được vấn đề lương thực cho năm vạn quân Đại Mãng. Thậm chí sau này, vào lúc nào đấy, ngươi cũng có thể quyết định được đội quân nào của Vân Tần không có đủ quân lương, khiến Vân Tần luôn phải buồn phiền vì chuyện lương thảo của người. Thật không ngờ ngươi chính là đại đương gia của Đại Đức Tường!

- Đại Đức Tường là thương hành chân chính, vãn bối nói bí mật này cho ngài là muốn chứng tỏ thành ý. Nếu như ngài muốn đối phó Đại Đức Tường, đó là việc rất đơn giản.

Lâm Tịch nhìn Cố Vân Tĩnh, nói:

- Cho nên, Đại Đức Tường là mạng sống của Nam Cung Vị Ương và đội quân của Trạm Thai Thiển Đường, là mạng sống của ta. Ngài nói không sai, thế giới này không phải là thế giới mà một người tu hành mang theo một đám tu hành khác là có thể lật đổ được...Vậy, ngài còn có gì không yên lòng không?

- Ngươi đã rất mạnh, nhưng nhiêu đây chưa đủ.

Cố Vân Tĩnh lắc đầu, nhìn Lâm Tịch, chân thành nói.

- Nếu như đại tướng quân là Đường Ngưu, tất sẽ biết một ngạn ngữ khác: "Nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền", việc này cuối cùng cũng chỉ là tranh giành giữa vài người mà thôi.

Lâm Tịch nói một câu trêu đùa, nhưng khuôn mặt lại nghiêm nghị vô cùng:

- Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, vãn bối nghĩ người Vân Tần sẽ có lựa chọn chính xác nhất.

Cố Vân Tĩnh không nói thêm lời nào, vươn tay chạm với bản đồ bằng cát, lấy đi một lá cờ nhỏ đại biểu cho quân đội Đại Mãng.

- Ta sẽ giúp ngươi đối phó đội quân này của Văn Nhân Thương Nguyệt, những chuyện còn lại phải xem ngươi rồi.

Ông ta trầm giọng nói, khuôn mặt đầy sự lo lắng.

...

Cách bố trí quan lại của triều đình Vân Tần hoàn toàn khác với những triều đại mà Lâm Tịch đã từng biết đến.

Sau khi đi vào hoàng cung, ngay lập tức sẽ nhìn thấy con đường lớn. Ở hai bên con đường lớn chính là điện các tám Ti. Sau mỗi ngày lâm triều, các quan viên trọng yếu các Ti sẽ tiến vào điện các của mình để làm việc. Nếu như có sự vụ khẩn cấp, bọn họ có thể đưa tới phủ Thủ phụ, trong trường hợp Thủ phụ không thể quyết định được hoặc là cần thêm ý kiến của hoàng đế, Thủ phụ có thể trực tiếp tiến thẳng vào ngự thư phòng.

Điện Tế ti được xây dựng sau điện các Lễ ti, sát ngay một góc hoàng cung.

Bởi vì hoàng cung to lớn mà uy nghiêm, nhưng điện Tế ti lại được xây sâu vào bên trong, nên điện Tế ti thông thường chính là nơi yên lặng thanh tĩnh nhất.

Hôm nay điện Tế ti hết sức ồn ào, có mười mấy thị vệ hoàng cung cùng với quan viên bên Công ti và Nội Vụ ti, đứng bên dưới một thềm đá, nói chuyện với các quan viên Lễ ti và Tế ti.

Ban đầu các quan viên Lễ ti và Tế ti rất phối hợp nói chuyện, nhưng vừa nghe thấy vài câu, bọn họ lập tức tức giận và không thể tin được.

- Việc tu sửa này chúng ta có thể tự làm được...Cho dù Công ti và Nội Vụ ti các ngươi chịu trách nhiệm tu sửa, muốn chúng ta chuyển đi nơi khác, nhưng tại sao lại muốn viện Tế ti chúng ta phải trực tiếp dời khỏi thành Trung Châu?

Nghe thấy âm thanh gào thét đầy sự tức giận của quan viên Lễ ti, một quan viên Công ti mới ôn hòa nói:

- Công việc tu sửa cần phải thống nhất tiến hành, không có ý gì khác đâu, bởi vì cũng không phải chỉ có viện Tế ti cần phải chuyển ra ngoài thành Trung Châu. Thánh thượng nói rằng việc tu sửa mấy đền đài điện các đã bị phá hủy cũng cần thời gian rất dài, không biết chính xác bao giờ mới xong, nên mới giúp viện Tế ti tìm một chỗ thanh tịnh.

- Viện Tế ti được xây dựng bao lâu nay, nhưng bây giờ Tế ti vào Lễ ti thì không được tiến vào trong quân, đồng thời triệu hồi toàn bộ Tế ti trong quân đội về, lập tức tiến vào nhân gian truyền giáo. Ngay cả việc chiêu thu tân Tế ti cũng phải thông qua khoa Ngự Đô và thánh thượng phê chuẩn, đây là ý gì?

Trong khi viên quan Công ti đó bình thản lên tiếng, đã có một Tế ti khác tức giận hô lên:

- Chẳng lẽ viện Tế ti đã biến thành nha môn của khoa Ngự Đô? Chẳng lẽ Vân Tần không cần Tế ti nữa hay sao?

Quan viên Công ti có khuôn mặt bình dị kia khẽ thở dài một tiếng, cười cười nhưng lại không lên tiếng, đồng thời thầm nghĩ: "Ý chỉ ban đầu của thánh thượng chỉ là muốn đưa viện Tế ti ra ngoài thành Trung Châu thôi, nhưng bởi vì trước đó viện Tế ti luôn ủng hộ người kia, rồi tỏ thái độ ủng hộ Giang gia và Chung gia, chọc giận Thánh thượng. Mấy chuyện này ai ai cũng biết rõ, bây giờ có nói hết ra cũng không giúp được gì, chỉ khiến mọi người lúng túng hơn thôi."

Quan viên Công ti này ôn hòa đưa đẩy, nhưng tính tình mấy quan viên sau hắn lại không tốt đến mức như vậy.

Ngay lập tức có một người khác hừ lạnh một cái, quát:

- Đây là ý chỉ thánh thượng, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc. Nếu như các ngươi có ý kiến, có thể theo ta diện thánh bây giờ. Chẳng lẽ ngươi còn dám chỉ trích thánh thượng sao?

Trong lúc nhất thời, cả viện Tế ti yên tĩnh vô cùng.

Mấy quan viên Lễ ti và viện Tế ti tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng nhớ lại uy nghiêm của thánh thượng và những tia chớp màu vàng mấy ngày trước, bọn họ lại cảm thấy rất sợ hãi.

- Lòng quang minh, cả thiên hạ đều quang minh, đi đâu cũng như nhau cả.

Ngay lúc này, một giọng nói già nua bình thản truyền ra ngoài:

- Thánh thượng muốn chúng ta đi, chúng ta hãy đi thôi, tại sao phải tranh chấp?

Giọng nói này vừa truyền ra, mấy viên quan Lễ ti và Tế ti ở ngay cửa viện Tế ti lập tức tôn kính mà cúi đầu thấp xuống, không dám nói gì nữa.

...

Địch Sầu Phi người mặc quan phục màu bạc, bên ngoài thêu những hoa văn hình rồng, đang đứng từ xa nhìn chuyện xảy ra ở viện Tế ti.

- Sửa chữa sao? Rõ ràng là hủy viện Tế ti.

- Viện Tế ti đã không cần tồn tại nữa.

Hắn ta anh tuấn mà kiêu ngạo, khuôn mặt tỏ rõ sự tự tin, nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.

Nghe thấy sau khi giọng nói già nua kia truyền ra ngoài, không còn phân tranh nào khác, hắn lập tức bước lên một chiếc xe ngựa sau lưng mình.

Chiếc xe ngựa này đi ra hoàng cung, xuyên qua các con phố lớn ở thành Trung Châu, đến một vùng ngoại thành thành Trung Châu.

Noi này có một con đường cạnh bờ sông không rộng lắm, nước sông hai bên hơi ố vàng, thỉnh thoảng còn có mùi hôi thối xông vào mũi.

Cạnh bờ sông có một công xưởng, bên trong có nhiều công tượng hối hả làm việc.

Đây là một công xưởng chế tạo giáp ở Vân Tần, chuyên sản xuất những bộ giáp nhẹ bình thường nhất.

Công xưởng đang đẩy nhanh tốc độ, mỗi người bề bộn nhiều việc, không có ai chú ý tới một chiếc xe ngựa dừng ở bên bờ sông như vậy.

Địch Sầu Phi vén màn xe lên, lỗ mũi hơi nhăn lại, nhìn quanh các bóng người đang di chuyển trong công xưởng. Không bao lâu sau, ánh mắt hắn tập trung nhìn vào một thanh niên tóc ngắn. Thanh niên này rất khỏe mạnh, nhưng vóc người lại hơi câu lũ.

Hắn nhìn người trẻ tuổi này rất lâu.

Đến khi trời chiều buông xuống, hắn mới bước ra khỏi xe ngựa, đi vào trong công xưởng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất