Tiên Ngạo

Chương 255: Thiên địa pháp tắc

Khoảnh khắc ngưng trệ vừa rồi trong mắt Diệp Thiên chỉ thấy vô số hỏa vân bay lên hóa thành một dòng sông lửa đò rực, quét về phía đám đệ tử chín phái đang tàn sát.

Tốc độ của dòng sông lửa này không mau nhưng trong nháy mắt tất cả các đệ tử chín phái trên mặt đất bất kể là Trúc Cơ kỳ hay Kim Đan kỳ, có khoảng hơn ba trăm người lập tức bị dòng sông lửa cuốn vào. Sau đó những người này bốc cháy đùng đùng như đuốc. Trong lúc bọn chúng bị cháy dường như thời gian tạm thời ngừng lại, chỉ có bọn chúng vẫn đang chậm rãi cháy.

Đây là một hình phạt, trong cảm nhận của những người khác chỉ là thời gian tạm ngừng, nhưng hơn ba trăm ngọn đuốc sống này lại cảm thấy năm tháng dài vô tận. Bọn chúng bị lửa nóng này đốt cháy gần như vĩnh viễn, cho đến khi nào tâm thần bị tra tấn đến mức sụp đổ hoàn toàn, lúc ấy bọn chúng mới bị dần dần luyện hóa.

Nhưng tình trạng ấy chỉ kéo dài trong ba lần hô hấp bất chợt có một lực lượng hùng mạnh hơn xuất hiện gây ra chấn động, nháy mắt phá vỡ trạng thái thời gian tạm ngừng kỳ dị này, cho nên cả thiên địa mới chấn động mạnh mẽ như vậy. Chính là Già Lam Chân Nhân chống lại Thần Hà Chân Nhân.

Trong Sát Na ấy Thần Hà Chân Nhân và Già Lam Chân Nhân đã giao thủ một lần. Trong số đệ tử chín phái như đuốc sống kia chỉ có hơn hai mươi người chưa chết, bọn chúng lập tức chạy trốn như điên cuồng.

Không chỉ có bọn chúng chạy trốn mà thôi ngay cả Quy Tàng Chân Quân vốn vẫn ẩn thân xem kịch cũng thét lên một tiếng, dẫn theo đám đồ tử đồ tôn cùng bọn Thành Lam nhanh chóng chạy trốn ra xa.

Đám Nguyên Anh Chân Quân đang chiến đấu giữa không trung hoàn toàn ngừng đánh, bắt đầu cùng đám phàm nhân liều mạng bỏ chạy. Thần tiên đánh nhau hại đến phàm nhân, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không dám ở lại nơi này.

Nháy mắt có một người xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, chính là Lăng Tiêu Chân Quân nằm vùng ở Cực Nguyên Vân Hà tông. Lão chộp lấy Diệp Thiên, quát to với những người khác:

- Chạy mau, đây là đại chiến Phản Hư, trốn mau!

Dứt lời lão sử độn thuật mang theo Diệp Thiên chạy trốn như điên cuồng. Trong mắt Diệp Thiên chỉ thấy vô số hào quang ngự kiếm, bất kể địch ta đều vắt giò lên cổ bay tán loạn.

ai ai cũng liều mạng chạy trốn.

Trên bầu trời Cực Nguyên Vân Hà tông, Vân Hà tụ tập lại hình thành một cụm hỏa vân dần dần hóa thành bóng dáng một người cao chừng mười trượng, đầu đội mão đỏ, thân khoác mãng bào. Dần dần nét mặt trở nên rõ ràng, chính là Chân Nhất Thần Quân Thần Hà Chân Nhân.

Dòng sông lửa lưu chuyển cuồn cuộn quanh thân lão, đột ngột lóe sáng thành một vầng hào quang đó nhạt mờ mờ. Tuy rằng cũng không rực rỡ xinh đẹp, nhưng ráng đỏ trùng trùng, hết tầng này tới tầng khác khiến người ta cảm giác như lưu chuyển không ngừng.

Trên chín tầng trời đối diện giữa không trung hiện ra một phụ nhân, bà nằm dài trên một chiếc gương có khung hình chim phượng, dáng vẻ uể oải. Làn da bà trắng trẻo như ngọc bạch, ngũ quan tinh xảo hài hòa, nhất là đôi mày cong vút oai nghi lúc bà khẽ mỉm miệng cười, trông vô cùng ung dung tự tại, lộ vẻ trang nghiêm của kè bề trên.

Đột ngột bà ngồi bật dậy, thần sắc tỏ ra ngưng trọng, lập tức thiên tượng biến đổi dường như bà là chủ nhân của thiên địa. Bên cạnh bà cuồng phong nổi đậy, ánh sáng của nhật nguyệt sao trời lấp lánh, mưa tuyết rơi đầy, lôi quang chớp lóe.

Vừa động đã khiến thiên hạ kinh hãi, thiên địa rung chuyển bảy lần.

Hai người đối mặt, kẻ là Vân Hà ảo hóa, kẻ dùng khí thế khiến thiên địa phải biến bảy lần.

Dư Tắc Thành buột miệng nói:

- Không xong, sư phụ muội đang đối chiến với Thân Hà Chân Nhân, chúng ta phải chạy cho mau.

Dư Tĩnh Hân đáp:

- Không cần trốn, Đại ca, không sao đâu. Nơi này là động phủ trong lòng Vân Hà sơn, động phủ này là do tổ sư khởi thủy của Cực Nguyên Vân Hà tông xây dựng. Người này cuối cùng phi thăng Tiên Giới, nơi đây năm xưa khai phái cũng từng xảy ra đại chiến liên tục. Vào thời ấy, đại chiến Phản Hư xảy ra như cơm bữa, hiện tại càng không thành vấn đề, ngược lại chính nơi này mới là an toàn nhất.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Chúng ta đã không trốn được, vậy cứ chờ ở trong này, sinh tử do trời.

Thần Hà Chân Nhân do Vân Hà ảo hóa bên ngoài lên tiếng nói, thanh âm lão rền vang như sấm:

- Vị đạo hữu kia, vì sao ngươi vô cớ phạm tới sơn môn ta, hủy gia viên ta, giết môn đồ ta?

Thanh âm Già Lam Chân Nhân đối diện vang lên trong trẻo du dương như tiếng chuông bạc:

- Cũng như lão, ta muốn cử hành đại lễ Phản Hư, thông cáo thiên hạ, đành lấy lão thử trường kiếm của ta để xem có sắc bén hay không...

Thần Hà Chân Nhân nổi giận:

- Tiện tỳ dám nhục mạ lão phu, chết đi!

Dòng sông lửa lập tức bùng nổ hóa thành lửa cháy ngút trời, phóng vút lên cao. Ngọn lửa toát ra vạn đạo hào quang, sau đó phun ra giữa trời, bạo phát lan ra thành hỏa vân bao trùm trong phạm vi mười dặm, hình thành khí thế vô cùng kinh khủng. Hỏa vân này quét tới đâu vạn vật hóa khí tới đó, dù là Nguyên Anh Chân Quân tiến vào hỏa vân cũng sẽ bị luyện hóa trong nháy mắt. Trong phạm vi mười dặm toàn là hỏa vân hỏa hải vô biên, bắt đầu tấn công về phía Già Lam Chân Nhân.

Vi Ma Chủ lắc lắc đầu:

- Dựa vào ngoại vật mới đạt tới Phản Hư kỳ, so ra còn không bằng tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới Phân Thần, chỉ cậy vào một thân sức mạnh. Chính là trâu rừng gặp hổ, hiến dâng bữa tối. Cảnh giới đã không đủ cho dù liều mạng cũng là vô ích.

Dứt lời bà giơ ngón tay thon nhỏ trắng ngần khẽ điểm ra, lập tức một trụ kiếm khí từ trên trời giáng xuống, đâm vào giữa đám hỏa vân khổng lồ kia. Lập tức tạo thành một lỗ thủng giữa hỏa vân rộng mười dặm khiến cho khí thế hỏa vân lập tức biến đổi.

Vốn một đòn này hoàn toàn không gây thương tổn gi cho hỏa vân nhưng lại đánh trúng vào điểm biến hóa quan trọng nhất của hỏa vân. Điểm ấy bị đánh tan lập tức sinh ra phản ứng dây chuyền, hỏa vân tự động sụp đổ, bị lực lượng của bản thân mình áp đảo nổ ầm một tiếng, tan nát rồi biến mất.

Đám người tu tiên đang liều mạng chạy trốn thấy vậy sửng sốt, chỉ qua một chiêu, hỏa vân bị đánh tan, trận chiến kết thúc rồi sao? Không lẽ chỉ đơn giản như vậy...

Quả nhiên Thần Hà Chân Nhân thỏa mãn nguyện vọng của mọi người, tuy rằng hỏa vân tiêu tan nhưng ráng đỏ vẫn còn đó. Ngay tức khắc ráng đỏ lại ảo hóa thành hình người, lần này không lớn như lần trước, chỉ to chừng ba trượng.

Nhưng trong khoảnh khắc hình người này vừa xuất hiện, tất cả những người tu tiên chưa kịp bay ra khỏi phạm vi trăm dặm lập tức cất tiếng kêu thảm, tất cả hóa khí.

Trọng địa sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông vốn đã bị phá hỏng gần hết, lần này lại gánh chịu thương tổn nặng nề. Trong phạm vi trăm dặm bất kể là người hay thú, cây cối núi đá, tất cả như bị nhiệt lượng cực cao nung chín, khiến cho sinh linh hóa khí, núi đá hóa dung nham.

Ảo ảnh Thần Hà Chân Nhân do ráng đỏ hình thành lên tiếng nói:

- Cảm tạ đạo hữu chỉ điểm, thần công của ta nhờ vậy tiến thêm một bước. Thì ra không phải càng lớn càng tốt, mà tinh thuần mới là mạnh nhất.

Già Lam Chân Nhân lắc đầu:

- Nói gì cũng vô ích, hôm nay lão phải chết không sai. Lão mượn ngoại vật mới có thể đột phá Nguyên Anh đạt tới Phản Hư, chẳng khác đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính. Già Lam Thiên Ma ta nhập Thiên Ma lộ đã bảy năm, trầm luân trong Lục Đạo Luân Hồi, trải qua chiến đấu hàng ngàn hàng vạn lần, còn xa lão mới là đối thủ.

- Cho lão một cơ hội cuối cùng, ta cần một vị đạo hữu theo hầu, nghe ta sai khiến. Đây là cơ hội duy nhất để lão tồn tại.

Thần Hà Chân Nhân cười to:

- Ta dựa vào Hỏa Tiên Thiên Linh Bảo từ thời thượng cổ mới đạt tới tu vi như hiện tại, nhưng ta cũng ngộ ra được Thiên Địa pháp tắc Bạch Vân Thái Hà, nhờ vậy mới tiến vào Phản Hư kỳ, không phải như đóa hoa trong nhà kính mà bà vừa nói.

- Chỉ cần trên thế giới Thương Khung, bạch vân không dứt, thái hà không Diệt, vậy ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chết. Cho dù bà thân là Thiên Ma khống chế lực pháp tắc, có được cội nguồn vạn lực bà cũng không có cách nào giết được ta.

Già Lam Chân Nhân mỉm cười, từ từ đứng dậy, vô số tinh quang bắt đầu tụ tập về phía bà:

- Nhiều lời VÔ ích, đánh đi thôi. Mượn trận chiến này để mọi người thấy được thực lực chúng ta.

Thần Hà Chân Nhân cũng bật cười to:

- Bà muốn chiến, được!

Lập tức cuồng phong dâng lên mênh mông khắp trong thiên địa, vạn vật trong phạm vi ngàn dặm điêu linh, thiên địa dị tượng hiện ra, mây đen che cả bầu trời.

Khí thế của hai người điên cuồng mãnh liệt, chuẩn bị đốc hết toàn lực đánh một trận. Những người tu tiên khác chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là liều mạng chạy trốn. Bất kể là Nguyên Anh Chân Quân hay Kim Đan Chân Nhân, hay hậu bối Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ, dưới khí thế uy áp như vậy chỉ có một ý niệm:

- Trốn, trốn, trốn...

Không trung có vô số người tu tiên cùng phi điểu, dưới đất là các bầy thú đông đúc, bất kể là hổ trong núi, voi trên thảo nguyên, chuột trong hang, rắn trên cây... tất cả sinh linh đều dốc hết toàn lực liều mạng chạy trốn ra thật xa.

Bất chợt Già Lam Chân Nhân kinh ngạc ngẩng đầu:

- Không biết thứ rắm thối gì lại giúp lão bất tử này...

Sau đó thân hình bà thoáng động, hóa thành một đạo tinh quang bay ra thật xa, nháy mắt đã ra xa ngàn dặm, chạy còn nhanh hơn tất cả mọi người.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, chợt có một cụm mây đen bay theo sát phía sau Già Lam Chân Nhân.

Thần Hà Chân Nhân còn đang ngơ ngác, không hiểu vì sao Già Lam Chân Nhân lâm trận bỏ chạy như vậy. Chỉ trong thoáng chốc, lão phát hiện ra một cụm mây đen cũng đang bay về phía mình, Thần Hà Chân Nhân cất tiếng quát lớn với giọng khó tin:

- Thiên... Thiên kiếp! Thật là khốn kiếp, ta mới đạt tới cảnh giới Nhập Hư Phản Hư kỳ vì sao lại có Thiên kiếp?

Không ai trả lời lão, cụm mây đen kia bất chợt biến hóa thành lôi vân vô biên hoành hành trên không, bao vây chặt chẽ Thần Hà Chân Nhân. Nháy mắt một đạo Thiên Lôi bổ xuống, đánh vào ảo ảnh Thần Hà Chân Nhân.

Ngoài mấy vạn dặm cũng có một đạo Thiên Lôi bổ xuống, Thần Hà Chân Nhân cất tiếng thóa mạ ầm ĩ:

- Du Phong Đồng Ly Lôi, lấy phong phá vân, lấy lôi phá hà, thật sự là muốn lấy mạng người. Ta không cam lòng, phá cho ta!

Một tiếng nổ rất lớn vang lên, đạo Thiên kiếp kia lập tức bị Thần Hà Chân Nhân đánh tan, nhưng lôi vân trên không chợt biến. Sau mấy chục lần hô hấp lập tức Thiên Lôi đánh xuống, nhưng lần này không phải là một đạo, mà là chín trăm chín mươi chín đạo lôi vân hóa hình kiếp lôi, thành một đạo lôi kiếp.

Ở Hiên Viên kiếm pháí, lão nhân quét rác lắc lắc đầu:

- Hậu bối tiểu nhi, không biết thiên địa nguyên khí đã biến, còn dám phóng xuất toàn bộ chân nguyên đối chiến, quả thật là tự tìm đường chết.

Trong thạch thất Thiên Đạo phong, lão điên cười ha hả:

- Đánh đi, đánh xuống đi, đạo Cửu Thiên Kiếp Lôi lần này đã giảm hai tầng lôi lực, quả thật là đại từ đại bi...

Trong một thanh lâu, một trung niên cùng khổ đang đàn tấu hồ cầm lắc lắc đầu:

- Lôi vũ mạnh thật!

Dứt lời quay sang cười với mỹ nhân bên cạnh, lại tiếp tục đánh đàn.

Trong một chợ sầm uất, có một lão nhân rao bán Hỗn Độn:

- Hỗn Độn đây, Hỗn Độn ngon nhất đây...

Chợt lão cảm nhận được dị tượng Thiên kiếp, khẽ cau mày sau đó tiếp tục rao bán Hỗn Độn.

Trong đại điện Tâm Ma tông, ba lão nhân bật cười ha hả chẳng khác trẻ con, không hề có phong thái của bậc trưởng giả. Có thể sắp kế tu sĩ Phản Hư kỳ đồng bối, đối với tu sĩ Tâm Ma tông xem ra là thành tựu lớn nhất.

Nói tới cùng, cả Thần Hà Chân Nhân và Già Lam Chân Nhân đều mới vừa tiến vào cảnh giới Phản Hư kỳ, căn cơ còn nông cạn, không có người dẫn đường cho nên không biết bí mật của Phản Hư kỳ. Bọn họ dốc hết toàn lực đánh ra một đòn, lập tức dẫn phát thiên địa đại biến. Thiên kiếp giáng xuống.

May là Thiên kiếp giáng xuống, nếu không bọn họ tiếp tục đánh trận chiến này, một bên nắm giữ Thiên Địa pháp tắc có được nguồn gốc vạn lực, một kẻ khám phá pháp tắc Bạch Vân Thái Hà, chỉ cần mây trắng không ngừng, thái hà khôNa Diệt trên thế giới Thương Khung sẽ không có ngày chết. Đánh trận này không biết mất bao lâu, không thể biết sẽ sinh ra lực lượng phá hoại tới mức nào nhưng tối thiểu cả đại lục này sẽ chìm mất.

Có lẽ đây là thủ đoạn tự bảo vệ mình của thế giới Thương Khung, phàm là Phản Hư Chân Nhất giống như lão điên kia, nếu lén lúc thi pháp, sử dụng lực lượng xảo diệu, mới có thể bình an vô sự. Nếu dốc hết toàn lực phóng xuất tiên thuật pháp lực như hai vị Chân Nhất Thần Quân vừa rồi, lập tức đẫn động Thiên kiếp giáng xuống.

Sau lần đại chiến này, tin này truyền khắp thế giới Thương Khung, Lục Vực rất nhanh. Tất cả Nguyên Anh Chân Quân nghe được tin này hết sức tự hào hãnh diện, bởi vì thế giới này là thuộc về bọn họ, Chân Nhất Thần Quân cao cao tại thượng chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn.

Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ đều là Nguyên Anh Chân Quân đạt tới cảnh giới Phản Thân, ngộ ra Thiên Địa pháp tắc sẽ tự động thăng tiến Phản Hư kỳ.

Sau khi trở thành Phản Hư Chân Nhất, cho dù tiêu hao tất cả chân nguyên trong cơ thể, yếu ớt như người thường nhưng Thiên Địa pháp tắc mà bọn họ ngộ ra vẫn còn cho nên vĩnh viễn không có khả năng rớt xuống trở lại cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Trừ phi bọn họ binh giải chuyển thế, đoạt xá tái sinh, quên đi lực lượng Thiên Địa pháp tắc mới có thể trốn thoát họa Thiên kiếp giáng xuống.

Nhưng nếu đã không còn ký ức của mình, vậy không phải là mình nữa, mà đã biến thành một người khác, so với chết đi cũng chẳng có gì khác nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Quay đầu nhìn lại Vân Hà sơn, Thiên Lôi cuồn cuộn vạn đạo hào quang, giáng xuống ầm ầm khoảng nửa canh giờ. Sau đó rốt cục trời quang mây tạnh, hết thảy chấm dứt, cả Thiên kiếp lẫn Thần Hà Chân Nhân đều biến mất.

Tất cả người tu tiên bỏ chạy sau khi thấy Già Lam Chân Nhân chạy mất bọn họ đều ngừng chân lại ở xa xa đứng xem Thiên kiếp giáng kiếp lôi. Đợi đến khi lôi vân biến mất không thấy Thần Hà Chân Nhân đâu nữa, mọi người nhìn nhau, không biết lúc này nên hòa hay chiến.

Bất chợt có một nơi vang lên tiếng kiếm nổ ẩm ầm, lập tức hai phe bắt đầu tái chiến. Nhưng chỉ đánh được một lúc cả hai bên đều cảm thấy thiếu hứng thú, hiện tại cả hai phe căn bản không còn động lực gì.

Đột nhiên có một người khẽ nói:

- Dường như Thần Hà Chân Nhân nhờ vào Hỏa Tiên Thiên Linh Bảo thượng cổ mà thăng tiến Phản Hư kỳ...

Lời này còn chưa dứt lập tức mọi người có mặt hai mắt sáng rực. Chỉ trong thoáng chốc, vô số kiếm quang bùng lên phóng về phía Vân Hà sơn. Ai nấy như vừa được thứ gì đó kích thích, hưng phấn vô cùng, không phân địch ta như trước nữa mà bắt đầu mạnh ai nấy tìm thiên địa chí bảo.

Tiên Thiên Linh Bảo... giờ phút này, Tiên Thiên Linh Bảo là ý niệm duy nhất trong đầu tất cả mọi người tu tiên, thu hút bọn họ tranh giành, chém giết lẫn nhau. Tất cả người tu tiên ùa nhau kéo về phía động phủ ngầm trong lòng núi của Cực Nguyên Vân Hà tông, vốn lúc này đã bị phá ra vô số lỗ hổng.

Dư Tắc Thành thông qua những gì Diệp Thiên nghe thấy, phát hiện ra tình huống này bèn kéo tay muội muội mình:

- Đi mau, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay tức khắc!

Dư Tĩnh Hân lắc đầu:

- Không đi được, chi bằng ở lại trà trộn vào trong đám người tầm bào kia, như vậy mới không thu hút sự chú ý của người khác.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Dưới chân đèn không có ánh sáng, trà trộn trong đám đông lại là an toàn nhất.

Hai người vừa định rời đi, Dư Tắc Thành lại nói:

- Chờ một chút.

Hắn bắt đầu dọn dẹp chiến trường nơi này, tìm được một thanh phi kiếm ô Nhật trên thi thể Trần Huyễn của Long Dương giáo, còn một thanh phi kiếm Sát Ma trên thi thể tên đệ tử Sát Ma tông. Đáng tiếc túi trữ vật trên người bọn chúng đã bị nghiền nát, ngoại trừ phi kiếm ra không còn gì khác.

Dư Tắc Thành đưa hai thanh phi kiếm ra hỏi muội muội mình:

- Muội có muốn một thanh không?

Dư Tĩnh Hân chọn Sát Ma kiếm:

- Thanh phi kiếm này thích hợp với tâm pháp Ma môn của muội, phi kiếm ngũ giai Sát Thần Vô Quang, chỉ có Sát Ma tông mới có thể luyện chế.

Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm ô Nhật, hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc với thanh phi kiếm này, lại cảm thấy thích thú khó tả.

Hai người bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, đi được một nửa thông đạo dẫn vào động phủ đã nghe phía trước vang lên thanh âm ồn ào. Hai người nhanh chóng tiến tới, chọn một đám mây mù cấm chế bảo vệ, bắt đầu chiến đấu với nó ra vẻ như đang liều mạng đánh vỡ cấm chế bảo vệ nơi này để tiến vào bên trong.

Đám người tu tiên vừa tới thấy vậy lập tức tham gia tấn công cấm chế, ra sức công kích đám mây mù bảo vệ kia, không hề lưu ý vì sao hai người Dư Tắc Thành có thể tới trước mình. Bởi vì động phủ này thông suốt bốn phía, lại đang lúc rối loạn vô cùng, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Lúc này Dư Tĩnh Hân đã không còn bộ dạng như trước, thay đổi diện mạo là công pháp đơn giản nhất của Tâm Ma tông. Chẳng những thay đổi diện mạo, tính chất pháp thuật, thậm chí chiều cao thân thể cũng thay đổi để tránh Đại ca nói nàng giống như người lùn.

Hai người Dư Tắc Thành càng đánh càng cố tình tụt lại phía sau, cuối cùng dần dần thoát khỏi đám người này. Sau đó bọn họ gia nhập vào đại quân tầm bảo chạy loạn tìm kiếm khắp nơi.

Lần này tìm kiếm Dư Tắc Thành mới phát hiện động phủ này rộng lớn vô cùng, tất cả người tu tiên tiến vào cũng không thể dò xét rõ ràng tình huống bên trong.

Dư Tắc Thành buồn bực nói:

- Động phủ trong lòng đất tốt như vậy không hiểu vì sao Cực Nguyên Vân Hà tông lại từ bỏ một nơi bảo địa, lại xây dựng điện phủ xa hoa trên mặt đất để làm gì...

Dư Tĩnh Hân đáp:

- Chuyện này có liên quan với nhân tâm. Cực Nguyên Vân Hà tông này được sự che chở của Hiên Viên kiếm phái, hai ngàn năm qua không có đại họa, bình yên đã lâu, quên mất Tu Tiên Giới hung hiểm dường nào. Các đệ tử ai nấy đều thích hưởng thụ, không ai chịu ở trong lòng động phủ tăm tối như vậy. Cho nên bọn họ mới xây dựng các cung điện động phủ trên mặt đất chỉ được vẻ ngoài.

- Ha ha, bọn họ vất vả ngàn năm bị muội thiết kế lôi trận, chỉ đánh một phen tất cả thành tro bụi. Lôi trận này của muội thật ra là bắt chước theo lôi trận mà Hiên Viên kiếm phái huynh sử dụng tấn công Vạn Tướng tông. Bắt đầu từ muội, lôi trận này sẽ trở thành lợi khí chiến đấu của người tu tiên.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng:

-Trời tác nghiệt không sao, người làm bậy không thể sống được. Xem ra Thần Hà Chân Nhân này đã bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi, Cực Nguyên Vân Hà tông này coi như hoàn toàn xong rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất