Dư Tắc Thành chậm rãi cảm thụ những thần thức tin tức này. Tử Phủ Chân Giải đem rất nhiều chuyện quá khứ của kiếm này từng chút từng chút hóa thành thần thức cho Dư Tắc Thành hấp thu. Tử Phủ Chân Giải này Dư Tắc Thành không thích chút nào, những Thần thức này không có một chút tác dụng nào đối với việc Dư Tắc Thành giám định vật phẩm tiếp thu quá nhiều thần thức rất tổn thương Thức Hải, sau khi trở về phải tu luyện Giám Định Thuật khác.
Những phi kiếm này kiên cố không gì sánh được, sắc bén dị thường, ở một mức độ nào đó so với phi kiếm của người tu tiên trên Lục Vực luyện chế còn sắc bén hơn thế nhưng về phương diện pháp thuật hạch tâm lại kém xa phi kiếm của người tu tiên Lục Vực luyện chế.
Kỳ thực điều này cũng có nguyên nhân, môn phái tu tiên trên Lục Vực quá đông, những tài nguyên quý giá này đều là danh hoa có chủ, có thể nói tài liệu tốt cho luyện kiếm cũng không nhiều, về phương diện tài liệu đã quyết định phẩm chất của phi kiếm.
Mà Thương Khung Hải khoáng sản vô số trong biển tài nguyên quý giá khắp nơi bộ tộc Hải Kiếm có thể sử dụng thoải mái cho nên kiếm này ở trên phương diện phẩm chất rất ưu tú.
Thế nhưng trên Lục Vực, tài nguyên thiếu, cho nên người tu tiên chuyên theo đường lối phép trận hạch tâm hình thái phi kiếm, công dụng của phi kiếm toàn là tinh tế. Mà trong Thương Khung Hải, tài nguyên vô số, bọn chúng có thể tùy ý luyện chế càng nhiều càng tốt, phi kiếm đi theo đường lối to lớn thô kệch.
Dư Tắc Thành kết thúc giám định, cho hai người khác quan sát, sau đó xoa huyệt Thái Dương giảm bớt di chứng sau khi giám định. Lúc này Cốt Luân Tề Văn nói:
- Dư thúc, Bích Hải Trầm Quang Thác Thiên Xoa này cho ta đi, tiểu xoa này rất thích hợp với ta. Ta có thể nuôi dưỡng một con trùng trên mỗi thanh xoa, để khổng chế những phi xoa này. Như vậy là có thể sử ra Tử Triều Nháo Hải Hỗn Nguyên Trận, có trận này trợ giúp, Nam Hải này mặc cho ta hoành hành.
Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi cầm đi, cho ngươi.
Những phi xoa này Dư Tắc Thành cần trảm hồn mấy mươi lần mới có thể hoàn toàn khống chế lưu lại cũng vô dụng, chẳng bằng hiện tại đưa cho y sử dụng tăng thêm chiến lực.
Thành Lam nắm lấy những Nghịch Thủy Tinh Thứ Long Uyên Kiếm, nói:
- Những phi kiếm này cho ta đi, chúng nó cùng nguồn gốc vừa hay ta dùng để luyện chế Kiếm Tinh Vũ, Kiếm Tinh Vũ có phi kiếm càng nhiều càng tốt.
- Hai thanh phi ngư kiếm này cho ngươi, đây là phi kiếm lục giai, ta chém giết một con Phi Ngư Hải Tinh đoạt được, tên này ngự sử song kiếm, có chút giống với Kiếm Phi Dực của chúng ta ta hoài nghi là mô phỏng theo kiếm thuật của chúng ta. Ta không thoát được truy tung của hắn, ngươi dùng chúng nó luyện chế Kiếm Phi Dực thật thích hợp.
Dư Tắc Thành tiếp nhận hai thanh phi ngư kiếm này thu lại, ba người tiếp tục trò chuyện, đem tình huống mình gặp phải địch nhân, pháp thuật sử dụng, lần lượt nói rõ.
Buổi tối ba người đều tự trở về nơi ở của mình, cũng chính là phòng ốc của động thiên trướng bồng cải tạo bắt đầu tiềm tu. Dư Tắc Thành trở lại thế giới Bàn Cổ của mình, tiến vào không gian ý thức Diễn Võ.
Dư Tắc Thành ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu hồi tưởng tổng kết, địch nhân hôm nay mình gặp phải, đột nhiên không gian ý thức Diễn Võ biến đổi, hóa thành chiến trường của Dư Tắc Thành ngay lúc đó, từng địch nhân xuất hiện, phục chế từng màn chiến đấu lúc ban ngày. Dư Tắc Thành bắt đầu trận chiến mới.
Đây là năng lực mô phỏng của không gian ý thức Diễn Võ, Dư Tắc Thành ở trong chiến trường này không ngừng chiến đấu với tuần hải Dạ Xoa, với Hải Kiếm Toa, với Tử Sam Long Vương, ở trên chiến trường này. Dư Tắc Thành có thể thử nghiệm tất cả các chiến thuật của mình, các loại kiếm thuật của mình, tìm ra phương pháp ứng đối thích hợp.
Nhiều lần thất bại lần lượt thắng lợi, lần lượt ma luyện, Dư Tắc Thành càng ngày càng hiểu rõ ràng hơn. Sau này gặp lại cường địch này, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể chỉ dùng mấy kiếm chém giết chúng nó tại chỗ.
Lần đả tọa này chính là bảy ngày sau. Dư Tắc Thành cuối cùng xuất quan, hai người khác đã chờ từ lâu, ba người liếc nhìn nhau, mọi người đều có thu hoạch, cùng nhau mỉm cười.
Ba người ngự kiếm bay lên, đóng động phủ ở một chỗ khác quay trở về Nam Hải. Cơn lốc xoáy đã biến mất, mười tám lộ Yêu Vương của Nam Hải cho rằng ba người Dư Tắc Thành sau khi chạy thoát, cũng không dám quay lại nữa. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Ba người Dư Tắc Thành ngự kiếm trên mặt biển. Dư Tắc Thành hét lớn:
- Đại gia ta đã trở lại, mau đền phi xa, giao Tử Sam Long Vương ra chịu chết, nếu không chúng ta sẽ đạp nơi này thành đất bằng.
Ba người liếc nhìn nhau, trong nháy mắt phân ly, chia nhau chạy Đông chạy Tây trận chiến mới đã bắt đầu.
Ba người mạnh ai nấy chạy từ Đông sang Tây tự mình chiến đấu giữa bọn họ cũng muốn so bì xem ai giết được nhiều địch nhân.
Dư Tắc Thành một mình ngự kiếm, bay lượn trên không, một tiếng hét vừa rồi giống như cũng không có chuyện gì thế nhưng dưới Nam Hải. khí tức đột biến, ở dưới mặt nước yên lặng này ẩn chứa sát khí vô hạn đối phương đang triệu tập nhân mã chuẩn bị vây giết.
Bầu trời xuất hiện mây đen sấm chớp lóe lên không khí ẩm ướt, nổi lên mưa lớn khí trời như vậy là Thành Lam thích nhất, hắn nhất định có thể đại khai sát giới.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành cảm thụ được khí trời biến dị này cảm thụ biến hóa của nguyên khí trong thiên địa.
"Ầm ầm ẩm". Trống trận kia lại lần nữa vang lên, lần này không ở một mặt mà là bốn phương tám hướng toàn bộ vang lên đủ mười tám mặt.
Kẻ lần trước chạy thoát trùng vây hiện tại lại trở về, mười tám Yêu Vương lập tức biết sự tình không tốt. Bọn họ sinh sống ở đây, một mục đích trong đó chính là chiến đấu thí luyện này xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng, xem ai có thể đánh chết đệ tử Hiên Viên, hiện tại ba người đưa tới tận cửa đúng lúc luyện tập tự nhiên phải đại chiến một hồi.
Lần trước Dư Tắc Thành đánh chết Hải Kiếm Toa, ở trong bộ tộc Hải Kiếm chính là ngôi sao sáng trong tương lai, ở trong Nam Hải này cũng là nhân sĩ quyền uy tính tình quan hệ cực tốt bằng không nàng cũng sẽ không trông coi cửa ải cuối cùng. Lúc ấy Hải Kiếm Toa bị giết, sau khi thi thể đưa về, mọi người hết sức đau buồn, hối hận mình không ra đánh.
Lần này Dư Tắc Thành tự động đưa tới cửa lập tức kích thích mối thù chung của mười tám Yêu Vương trong Nam Hải, lần này toàn bộ xuất động, muốn bao vây tiễu trừ ba người.
Đột nhiên phía Nam tiếng giết rung trời, kiếm khí ngang đọc, Thành Lam đã cùng địch nhân giao thủ rồi. Dư Tắc Thành hít sâu một hơi biết địch nhân sắp sửa xuất hiện.
Quả nhiên trong biển rộng sóng biển cuồn cuộn, một hải yêu cực lớn hiện thân. Hắn thân cao ba trượng, dừng trong sóng lớn này, giáp xác toàn thân giống như kim giáp bảo vệ hắn tổng cộng tám cánh tay mỗi tay cầm một thần chuy cực lớn, chuy này hoàn toàn là thạch chuy, cả đám có kích thước chừng một thước, thạch chuy không chuôi, lơ lửng ở trên tám cánh tay cực lớn của hải yêu được hắn điều khiển theo cánh tay bay tán loạn, hắn chậm rãi đi tới trên mặt biển, quát lớn:
- Tiểu tặc phía trước chính ngươi đã đánh chết tiểu thư Hải Kiếm Toa?
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Chính là tại hạ, ngươi là người phương nào? Dưới kiếm ta không giết kẻ vô đanh.
Hải yêu kia quát:
- Ta chính là một trong mười tám lộ Thần Vương. Đại Lực Thần Vương Tạ Lan. Tiểu tử ngươi đền mạng đi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Một thân ngạnh giáp, tám cánh tay, họ Tạ, ngươi nhất định là bàng giải tinh (con cua) rồi. Nhớ kỹ tên của ta đệ tử Hiên Viên Dư Tắc Thành.
Nói xong ngự kiếm bay lên, hướng về phía đối phương giết tới. Dư Tắc Thành tùy ý một kiếm, kiếm quang lướt nhẹ nhanh như thiểm điện, đâm về phía Đại Lực Thần Vương.
Đại Lực Thần Vương Tạ Lan, tay run lên một thanh đại chuy bay ra va chạm với kiếm quang kia. kiếm quang lập tức vỡ nát hai người đều kêu lên một tiếng đau đớn. Một kiếm này của Dư Tắc Thành nhìn giống như suy yếu vô lực một kích tùy ý, kỳ thực đã sử dụng Phong Cốt kiếm, đây chính là một kích mãnh liệt tất cả lực lượng của hắn ẩn chứa lực lượng vạn cân.
Đối phượng chỉ là nhẹ nhàng ngăn cản, lập tức kiếm quang vỡ tan thế nhưng lực lượng phản phệ khiến hai người toàn bộ cả kinh, biết người này là kình địch.
Dư Tắc Thành thở dài một hơi, ngự kiếm bay lên không thể địch lại vậy thì dùng trí, trong nháy mắt phi kiếm hóa thành trăm đạo kiếm quang, chia thành bốn phương tám hướng, chém về phía Đại Lực Thần Vương.
Đại Lực Thần Vương hét lớn một tiếng, tám thanh thạch chuy bay lên trời hóa Thành vô số bóng chuy ở trước người hắn. Hắn sử dụng thạch chuy tiến hành đánh trả. Những kiếm quang kia tiến vào trong bóng chuy lập tức run lên, sau đó liền vỡ nát tan biến, không ngờ bị lực lượng của bóng chuy trực tiếp chắn vỡ.
Hai người chiến đấu cùng nhau, trong nháy mắt giao thủ mấy chiêu. Dư Tắc Thành đã cảm giác được hai chữ cật lực danh hiệu Đại Lực Thần Vương của người này không nói ngoa chút nào. Tám thanh chuy lớn của hắn mạnh mẽ múa lên sinh ra gió ở trong vòng trăm trượng xung quanh hắn mọi thứ bay tán loạn. Dư Tắc Thành căn bản không thể tiến vào trong vòng trăm trượng đó cho dù kiếm quang cũng không được.
Tám thanh chuy lớn này không biết nặng bao nhiêu, kiếm quang của Dư Tắc Thành tiến vào trong vòng chuy ảnh, liền lập tức bị đánh tan. Dư Tắc Thành sở trường nhất là dùng sóng kiếm công kích nhất thời bị khắc chế.
Đại Lực Thần Vương này mỗi một chuy ra, trong nháy mắt một đạo chuy ảnh nhanh như thiểm điện đánh về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức sử dụng Bất Dực Nhi Phi kiếm nháy mắt di động, tránh được một chuy này, nhất thời chuy này đánh lên mặt biển ngoài mười dặm. "Ầm" hình thành lên cột nước cao trăm trượng, có thể thấy được sự đáng sợ của một chuy này.
Một chuy này đánh ra trong nháy mắt thạch chuy kia đã trở về trong tay Đại Lực Thần Vương, đây là thu kiếm quyết bình thường, tiên thuật cơ bản tất cả mọi người đều nắm giữ.
Dư Tắc Thành lập tức vận khởi Mãnh Hổ Thiêm Dực Kiếm, vây quanh Đại Lực Thần Vương này xuất kiếm, một kiếm đánh ra thế nhưng ở dưới oanh kích của cự chuy này Dư Tắc Thành căn bản không thể tiến vào trăm trượng xung quanh hắn.
Thế nhưng Đại Lực Thần Vương muốn đánh chết Dư Tắc Thành cũng là gian nan. Đột nhiên hắn lại xuất một chuy, Dư Tắc Thành vẫn cảnh giác, lập tức tránh đi. phía xa lập tức lại xuất hiện cột nước cao trăm trượng.
Hai người giao chiến với nhau, dần dần Dư Tắc Thành phát hiện nhược điểm của đối phương, đối phương sử dụng tám thanh đại chuy này cự ly chỉ có trăm trượng, công kích ra ngoài chỉ có một chiêu cự chuy oanh kích kia, cũng không có thủ đoạn khắc địch khác.
Dư Tắc Thành đột nhiên vừa chuyển kiếm khí bạo phát, hóa thành một đóa kiếm liên thật lớn quét về phía đối phương. Đóa sen này bông trắng nhụy vàng vô cùng mỹ lệ, thế nhưng đây chính là vật đoạt hồn, đụng tới một chút chính là thịt nát xương tan.
Đại Lực Thần Vương kia cũng không e ngại, gầm lên giận dữ tám thanh chuy lớn luân phiên đánh ra, chuy sau nhanh hơn chuy trước, chuy sau mạnh hơn chuy trước, mạnh mẽ đập về phía kiếm liên, lập tức "Ầm" một tiếng, kiếm liên không ngờ bị cự chuy này đánh nát. Chính là dùng lực phá xảo. Bất kể ngươi có phép quyết tiên thuật gì, ta có sức mạnh trong người, toàn bộ vỡ cho ta.
Dư Tắc Thành đình trệ kiếm quang, không công kích nữa nói:
- Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Đại Lực Thần Vương ngươi dường như không có học qua pháp thuật gì, hoàn toàn dựa vào một thân man lực này sao?
Đại Lực Thần Vương cũng thu hồi đại chuy thở dài một tiếng nói:
- Giải tộc chúng ta ở trong Thương Khung hải là một trong hai đại biểu của tạp binh, biết học phép thuật tiên quyết ở đâu? Ta ở Nam Hải này làm Yêu Vương chính là vì cố gắng qua lần thí luyện này, trở về tu luyện phép thuật cường đại.
- Chẳng qua những năm qua, chiến qua vô số người tu tiên, ta cũng không dùng phép thuật gì, từ khi ta ở trong rãnh biển tìm được tám đại thạch chuy này, bất kể phép thuật gì thần thông gì một chuy là đủ.
Dư Tắc Thành lắc đầu nói:
- Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, thiên phú như vậy, ngươi lập tức sẽ phải ngã xuống ở nơi này.
Đại Lực Thần Vương nói:
- Nói khoác mà không biết ngượng. Tới đây để ta xem ngươi làm sao cho ta ngã xuống.
Dư Tắc Thành vận khởi thần thông Nhiên Huyết, từ sau khi hắn Trúc Cơ, học được Xá Sinh Thủ Nghĩa Quyết. Linh Cưu Dẫn Sinh Quyết chiến sử dụng thuật này, thần thông dường như cùng đã thu được lợi ích, không cần thời gian hồi phục dài như trước, trong một ngày đêm có thể sử dụng lần thứ hai.
Nhiên Huyết thiêu đốt, chiến lực của Dư Tắc Thành đạt tới đỉnh điểm. Đột nhiên hắn kích hoạt Yêu Ma Chân Nhãn, trong nháy mắt thân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo hào quang, hướng về phía Đại Lực Thần Vương vọt tới.
Đại Lực Thần Vương gầm lên giận dữ chuy ảnh sử ra. ném về phía Dư Tắc Thành. Thế nhưng Dư Tắc Thành hiện tại giống như một điểm hào quang nhỏ yếu bay về phía hắn. Đại Lực Thần Vương bất luận vung chuy mạnh như thế nào cũng không cách nào bắn trúng Dư Tắc Thành.
Chuy phép của Đại Lực Thần Vương hoàn toàn là dựa vào cảm giác, lung tung tùy tiện, không giống những kiếm pháp truyền thừa ngàn năm vạn năm, nghiêm cần không gì sánh được, có vô số chiêu thức, chuy pháp của hắn quá đơn giản, toàn bộ dựa vào lực lượng phục người, đối phó những người khác hoàn toàn đủ thế nhưng đối với Dư Tắc Thành hiện tại lại lộ vẻ thô kệch không gì sánh được.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành đi qua trăm trượng chuy ảnh vọt tới trước hắn mười trượng. Đại Lực Thần Vương kêu lớn, tám cánh tay liều mạng vũ động đại chuy sử ra toàn bộ bản lĩnh, thế nhưng vẫn không đánh trúng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành điểm kiếm quang này, giống như tản bộ sân vắng, xuyên qua trong chuy ảnh của hắn. trong nháy mắt vọt tới trước người Đại Lực Thần Vương, xuất ra một kiếm.
Đại Lực Thần Vương thét lớn một tiếng:
- Thần chuy hộ giáp.
Lập tức tám đại chuy toàn bộ thu hồi, hóa thành giáp khí trên người hắn một tầng thạch thể cứng rắn khuếch tán toàn thân hắn, bao bọc cả người hắn trong đó, ngay cả hai mắt cũng không lộ ra.
Dư Tắc Thành đâm ra một kiếm này đã sử dụng toàn lực đâm trúng trên người Đại Lực Thần Vương, chỉ nghe một tiếng giòn tan, mười tám thanh Kim Dực Kiếm thoáng cái đã bị gẫy bốn thanh. Trên người Đại Lực Thần Vương này ngay cả một vết trắng cũng không có hộ giáp này cũng quá cứng rắn đi. Đại Lực Thần Vương cười ha hả, muốn phản kích.
Kiếm quang của Dư Tắc Thành đột nhiên vừa chuyển, kiếm quang của mình hoàn toàn bao vây Đại Lực Thần Vương, sau đó kéo mạnh một cái, hét lớn:
- Đến đây cho ta.
Lập tức "Ầm" một tiếng Đại Lực Thần Vương, kể cả tám thanh đại chuy trên người hắn bị Dư Tắc Thành kéo vào trong hình xăm thế giới Bàn Cổ trên ngực.
Đại Lực Thần Vương này bị Dư Tắc Thành kéo vào trong thế giới Bàn Cổ, trong nháy mắt hồn phách của Dư Tắc Thành cũng tiến vào trong thế giới Bàn Cổ.
Lập tức không gian biến đổi, hai người đã ở trên thế giới nước.
Đại Lực Thần Vương khi tiến vào nơi này, nhìn thấy vô số ảo ảnh gọi ra tám thanh đại chuy quát:
- Nơi này là địa phương quái quỷ gì, đây là ảo thuật, vỡ cho ta.
Hắn lại muốn dùng đại chuy đập tan thế giới này thế nhưng ở đây hắn không thể làm được, nơi này là thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành. Một loại năng lực Dư Tắc Thành chiếm được sau khi cắn nuốt Thái Huyền Chỉ Lao đó chính là áp chế, trong thế giới này hắn chính là chủ của thiên địa vươn tay điểm một cái. Đại Lực Thần Vương lập tức bị đè chặt lại tám cánh tay lớn toàn bộ bị kẹp lại, cho dù hắn có được lực lượng vô cùng, đối địch với Tiên Thiên Linh Bảo này cũng không đáng là gì.
Tám thanh đại chuy kia lập tức rơi xuống hồ nước, làm bắn lên tám cột nước.
Đột nhiên thế giới Bàn Cổ truyền đến một ý thức:
- Phát hiện một thủy sản cực phẩm Đại Bàng Giải, xin hỏi có đem nó nhập vào trong hệ thống thế giới Bàn Cổ hay không?
Dư Tắc Thành lập tức đồng ý, lập tức xuất hiện một đạo bạch quang kéo lấy Đại Lực Thần Vương, thoáng cái đã kéo vào trong màn sương đen vô cùng, sau đó ở trong màn sương đen truyền tiếng tiếng kêu thảm thiết của Đại Lực Thần Vương và tiếng phân giải răng rắc.
Cuối cùng thanh âm biến mất, ở trong màn sương đen bay ra ba con cua lớn mỗi con lớn bằng quả cầu thủy tinh, đây chính là phân giải Đại Lực Thần Vương, tạo ra Đại Bàng Giải của thế giới Bàn Cổ bay vào trong hồ nước, trở thành đặc sản thủy sản đầu tiên của Thế giới nước.
Vào trong thế giới Bàn Cổ, sau khi Đại Lực Thần Vương bị đánh về nguyên hình hóa thành thủy sản Đại Bàng Giải, thần thức cuối cùng của Đại Lực Thần Vương nhảy vào trong não hải của Dư Tắc Thành đây là oán niệm cuối cùng của hắn oán niệm khắc cốt ghi tâm.
Dư Tắc Thành căn bản không để ý tới, lập tức trở về bản thể thân thể của mình còn đang trên không trung ở chiến trường, có thể nói là thay đổi trong nháy mắt chỉ cần vô ý một chút, liền có khả năng mất mạng.
Trở lại trên chiến trường, mình vẫn như cũ ngự kiếm trên cao, thời gian chẳng qua vừa mới qua mười lần hít thở mà thôi. Dư Tắc Thành trong lòng khẽ động, ngự sử mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão cũng chính là Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm trước đây phát ra một tiếng hét thảm, từ trên không rơi xuống, thoáng cái ngã vào trong nước.
Sau khi tiến vào trong nước, hắn nhanh chóng sử dụng Hải Thị Thận Lâu thay đổi hình thái của mình, lập tức hóa thành dáng dấp của một Hà binh Hải tộc ngự sử mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão bơi trong nước. Mặc dù kiếm này không có tiến hành gởi hồn không thể dùng chiến đấu viên mãn như ý, thế nhưng năng lực cơ bản ngao du trong nước vẫn còn. Dư Tắc Thành mượn nó ở trong Nam Hải này chậm rãi bơi về phía đáy biển.
Đại Lực Thần Vương này chiến đấu hung mãnh không gì sánh được, mỗi lần đại chiến đều là lực rung trời ở gần quá rất dễ ngộ thương, căn bản không cần thủ hạ trợ chiến, cho nên trên mặt biển ngoài xa chỉ có một ít bộ hạ trung thành của hắn ở dưới nước xem náo nhiệt. Đột nhiên Đại Lực Thần Vương biến mất, thủ hạ của hắn đều cho rằng Đại Lực Thần Vương sử ra tuyệt kỹ gì, sau đó chỉ chốc lát Dư Tắc Thành hét thảm một tiếng rơi xuống biển, càng thêm khẳng định cách nghĩ của bọn họ rất nhiêu Hải tộc đều chạy tới nơi này muốn tìm kiếm Dư Tắc Thành
Hà binh mà Dư Tắc Thành biến thành kỳ thực rất giống với con người, cũng có đầu có tay có chân, thân thể như hình người, thế nhưng nhìn kỹ lại có khác biệt rõ dàng. Trên người Hà binh này có giáp xác thiên nhiên, đầu thật lớn không gì sánh được, chính là một con tôm thật lớn, có bảy ngón tay, chân là một xúc tua.
Dư Tắc Thành trà trộn vào đám Hải tộc đông đúc vừa lao đến, hắn hóa thành Hà binh này kỳ thực có mục đích của mình, ở trong màn sương đen của thế giới Bàn Cổ khi phân giải Đại Lực Thần Vương. Dư Tắc Thành tiếp nhận oán niệm khắc cốt ghi tâm của Đại Lực Thần Vương, là ký ức về chuyện hắn ở Nam Hải Thành lập sào huyệt điện Thần Vương, nghĩ đến những bảo vật của mình thu thập mấy năm nay ở trong sào huyệt.