Hai người Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận cùng nắm tay nhau rời khỏi, giữa trăm ngàn người kinh ngạc nhìn bọn họ. Bất kể là đệ tử Vô Lượng tông hay đám đệ tử đến đây giao lưu đều trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn hai người bọn họ.
Hai người bọn họ đi ra trăm mét, lúc này có một tu sĩ giao lưu quát:
- Đứng lại, đứng lại, không thể đi, không đi được, nàng đi rồi chúng ta phải làm sao?
Vừa nghe những lời này, lập tức những người này bùng nổ như chảo đầu sôi. Dư Tắc Thành kéo Lưu Thi Vận, thi triển một chiêu Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. nháy mắt hai người hóa thành một đạo lưu quang biến mất cuối chân trời.
Đám tu sĩ giao lưu có người ngự kiếm bay lên có kẻ dùng phù triện truyền tống. Lập tức những người này đều trở nên bận rộn, ai nấy luống cuống tay chân chẳng khác một đám hề, không còn vẻ tự nhiên phóng khoáng như vừa rồi.
Dư Tắc Thành mang theo Lưu Thi Vận bay tới một bờ đầm ngoài bốn mươi dặm. Nơi đây chính là một trong Lục Thủy của Vô Lượng tông. Chỉ thấy xung quanh toàn là loạn thạch chỉ một loại đá xanh, lại có những tia nước từ các khe đá phun ra xối xả.
Đám loạn thạch này cao lớn phun nước ra vừa xa vừa mạnh nhìn từ xa lại chỉ thấy rất nhiều trụ nước phun lên như chống đỡ đá núi.
Còn có những rèm nước phun ra giữa lưng chừng núi, rải rác có tới vài trăm.Nước phun ra rơi xuống mặt đá phía dưới bắn lên tung tóe, giống như ngàn vạn hạt châu nở hoa tứ phía. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toát ra đủ các sắc màu rực rỡ vô cùng.
Nhìn xuống phía dưới, nước hội tụ lại thành hai dòng suối chảy rất mạnh thẳng về phía một khối đá rất lớn, sau đó hợp lại với nhau, làm dậy lên muôn ngàn cuộn sóng, toát ra vô số hơi nước trắng xóa trên không, hiện lên cầu vồng bảy sắc rực rỡ.
Dưới suối nước là đầm nước trong xanh thấu đáy, nước từ suối đổ xuống đầm khi cao khi thấp, khi mau khi chậm, phát ra những âm thanh khác nhau. Lúc như tiếng vó kỵ binh rào rạt, lúc như tiếng sấm vang rền. Trong đầm có những khối đá to hình như trâu nước, đen nhánh sáng bóng, suối nước va vào làm bắn tung ra bọt nước trong trẻo như tiếng vàng rơi trên đá liên miên không dứt hết sức dễ nghe.
Đầm sâu chừng năm ba trượng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có thể thấy dưới đáy đầm có rất nhiều hòn sỏi nhỏ như mã não có đầy hoa văn. Cá bơi lội tung tăng dưới nước, chẳng khác lơ lửng trong không khí. Hai bờ là núi cao, trong núi có rất nhiều trúc đã lâu năm màu sắc trở nên xanh thẫm.
Nước đầm chảy xuống hạ lưu địa thế trở nên rộng rãi bằng phẳng. Hai bờ là bãi đá cuội sáng óng ánh, tiếng nước vang trong trẻo như tiếng đàn tranh, thanh âm chợt xa chợt gần, chợt như ngọc tiêu vừa thổi, hết sức du dương.
Hai người ngồi trên bờ đầm ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, không khỏi cảm thán trong lòng, quay sang nhìn nhau, đồng thanh buột miệng:
- Huynh/muội khỏe không?
Sau đó hai bên lại đồng thanh đáp:
- Huynh Muội vẫn khỏe.
Hai lần tâm linh tương thông, tự hiểu không cần nói,hai người cùng cười, bắt đầu quan sát đối phương chăm chú. Thật ra trong bao năm qua hai người đã thay đổi. Dư Tắc Thành trở nên càng thêm thành thục. Lưu Thi Vận trở nên xinh đẹp tuyệt trần, vô tình Dư Tắc Thành nhìn chăm chú Lưu Thi Vận. Lưu Thi Vận đỏ mặt thẹn thùng, chậm rãi cúi đầu.
Dư Tắc Thành nói:
- Chia tay từ bấy đến nay đã mười lăm năm có lẻ, nhớ lại chuyện xưa không khỏi cám cảnh thở dài. Thời gian qua muội sống ra sao?
Lưu Thi Vận ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại cúi đầu:
- Coi như tạm được, còn huynh thì sao huynh đã Trúc Cơ rồi ư?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
-Ta đã đạt tới cảnh giới Tố Thể cao cấp Trúc Cơ kỳ còn muội?
Lưu Thi Vận lại cúi đầu:
- Muội chỉ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp Luyện Khí kỳ, huynh đã trở thành tiền bối của muội, đã bỏ muội rất xa.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Bất kể ta đạt cảnh giới nào, bất kể muội ở cảnh giới nào, muội vĩnh viễn cũng là thiếu nữ ngày nào đã thức tỉnh ta. Sau khi ta biết muội ở nơi này; lúc nào ta cũng nhớ tới muội không chịu nổi lúc nào ta cũng muốn gặp muội.
Lưu Thi Vận khẽ nói:
- Muội cũng nhớ huynh.
Dư Tắc Thành mỉm cười, đột nhiên nói:
- Lời ta nói chắc chắn sẽ giữ nhưng ta cũng từng nói muội là nữ nhân của ta có nhớ chăng?
Sắc mặt Lưu Thi Vận lập tức bừng đỏ:
- Muội... muội vẫn nhớ. Muội... muội vĩnh viễn là nữ nhân của huynh...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Được, muội không phụ ta, ắt ta không phụ muội.
Lưu Thi Vận đột ngột lớn tiếng đáp:
- Muội cũng quyết không phụ huynh!
Hai người nhìn nhau, có cảm giác như cả hai là một, lập tức nhoẻn miệng cười. Mười lăm năm trước, hai người cũng từng lập lời thề như vậy, hiện tại lặp lại lời thề xưa bên bờ đầm này.
Núi này hết sức hùng vĩ, tầng tầng trùng điệp, có ngàn vạn hình dáng tư thế, vách đá thẳng đứng nguy nga chọc thẳng trời cao. Nước này trong suốt chảy róc rách, bị đá ngăn đường làm bắn tung tóe những bông hoa.
Người này kẻ là thiếu niên anh tuấn người là thiếu nữ đẹp xinh, hai người lập lời thề một lần nữa tại đây, có mây xanh làm mai mối, sơn thủy làm chứng.
Hai người nhìn nhau đắm đuối tình ý triền miên, tiếp tục hàn huyên. Lần ấy Lưu Thi Vận bị Vô Lượng Chân Quân mang đi. Phạm Đông Lưu đi cùng bị một vị Chân Quân khác cướp đi tới nay chưa biết tung tích.
Sau khi Lưu Thi Vận bị Vô Lượng Chân Quân mang tới đây, lập tức thu nàng làm đệ tử ban cho phi kiếm, tìm mọi cách chiếu cố quan tâm.
Bất đắc ** Vô Lượng Chân Quân phải bế quan tấn cấp cho nên Lưu Thi Vận mất đi người dẫn đường. Danh phận của nàng rất cao, nhưng ngược lại không có ai dạy cho tu luyện hết thảy phải tự mình mò mẫm chẳng khác kẻ mù sờ voi khổ tu mười mấy năm mới đạt tới cảnh giới này.
Theo lời Lưu Thi Vận, thật ra nàng ở đây hết sức thê lương tịch mịch, tỷ muội đồng môn phải gọi nàng là sư tổ không ai có thể làm bạn với nàng.
Nếu mang vấn đề tu luyện tới hỏi Kim Đan Chân Nhân, những người ấy đều thối lui ba bước, tránh rất xa nàng, khiến Lưu Thi Vận không biết kêu ai. Dư Tắc Thành hiểu rõ trong lòng, không phải những người đó không muốn, mà là không dám dạy. Bảy phái đã ước định, không được mượn chuyện dạy dỗ để lôi kéo Lưu Thi Vận, cho nên đám Kim Đan Chân Nhân nhìn thấy nàng bèn tránh đi rất xa.
Nguồn: http://truyen360.comNgay cả vào lúc này, xa xa xung quanh hai người bọn họ tối thiểu cũng có sáu Kim Đan Chân Nhân trong phạm vi mười dặm, bằng vào các loại phép thuật giám thị hai người.
Ngoài ra pháp quyết của Vô Lượng tông toàn là bí quyết luyện khí, chú trọng khí thế dũng cảm Chung Cực Vô Lượng, khí nuốt núi sông. Muốn tu luyện Vô Lượng thần công, phải là người có tấm lòng rộng rãi bao la mới có thể một bước tiến ngàn dặm, từng bước lên cao. Nói dễ nghe là người rộng lượng, nói khó nghe là người thô lỗ hào sảng mới có thể tu luyện được thành tích tốt.
Lưu Thi Vận tâm tư tinh tế, thích suy nghĩ vẩn vơ tính cách của nàng khác xa với đòi hỏi của Vô Lượng thần công như trời với vực. Nếu có sư phụ dạy dỗ cẩn thận thì không thành vấn đề nhưng thực tế hết thảy nàng chỉ có thể dựa vào mình chậm rãi mò mẫm tự nhiên là tiến cảnh chậm chạp, cho nên hiện tại chỉ mới đạt cảnh giới Tiên Thiên trung cấp.
Lưu Thi Vận kể xong. Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại những chuyện mà hắn đã trải qua, bắt đầu kể từ đại chiến gây ra họa trời ở Tây Lĩnh năm xưa những gian khổ dọc đường tới Hiên Viên kiếm phái, vấn Tâm lộ. giấc mộng Nam Kha của mình, đến chuyện sư phụ vì mình mà bỏ cả phi kiếm cửu giai. Sau đó mình gia nhập Hiên Viên kiếm phái trải qua thí luyện sáu phái, đại lễ Phản Hư Cực Nguyên Vân Hà tông, luyện kiếm ở Nam Hải diệt Diệu Âm môn... nhất nhất kể lại tỉ mỉ cho nàng. Đương nhiên là có thêm mắm dặm muối khá nhiều trong đó lại có những chuyện không thể nói tự nhiên hắn sẽ không nói.
Dư Tắc Thành thủ thỉ kể từng lời khiến cho Lưu Thi Vận ngồi nghe mê say, hoàn toàn đắm chìm trong đó. Kể đến chuyện cốt Luân Tề Văn xả thân nuôi trùng, Lôi Băng Vân trảm tình luyện kiếm. Vương Thư Nguyên kiêu ngạo ngông cuồng. Lưu Thi Vận bị thu hút say mê. Kể đến giấc mộng Nam Kha của Dư Tắc Thành, sắc mặt Lưu Thi Vận đỏ bừng, cãi rằng nàng chắc chắn sẽ không vô tình như trong mộng.
Lưu Thi Vận nói:
- Ca ca, huynh còn được tu tiên, còn được sống, muội ở nơi đây hết sức nhàm chán, thỉnh thoảng muội lại nghĩ rằng có lẽ mình không nên đi vào con đường này. Cuộc sống này thậm chí còn tệ hơn cả lúc muội làm nha hoàn cho huynh, khi đó ai ai cũng kính trọng muội, muội không cần suy nghĩ gì nhiều, không phải như hiện tại... ôi...
Dư Tắc Thành nói:
- Rất nhanh muội sẽ cảm thấy vui vẻ. Lần này trở về, đợi sau khi sư phụ ta xuất quan, ta sẽ xin người tới đây cầu hôn ta sẽ mang sính lễ tới, ta muốn cưới muội.
- Trước kia muội từng là nha hoàn của ta, mẫu thân ta cũng đã cho muội vật định tình. Ta cưới muội là chuyện hợp tình hợp lý không vi phạm môn quy Vô Lượng tông. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng chuyện gì cũng không qua một chữ lý, chúng ta không sợ gì cả.
Vừa dứt lời. Lưu Thi Vận không khỏi đỏ bừng mặt cúi gầm lí nhí nói:
- Xa cách bao năm, vừa gặp lại ca ca đã nói chuyện này...
Dư Tắc Thành bật cười to:
- Nàng có bằng lòng chăng?
Lưu Thi Vận đột ngột nói:
- Vừa rồi trong những người kia chỉ có Phong Linh Tĩnh là huynh không nhắc tới chẳng lẽ giữa hai người...