Dư Tắc Thành đi rồi, Thanh Thanh buồn bã thu hồi linh thạch định rời khỏi, đột nhiên Tông chủ Nam Hồ tông xuất hiện, gọi Thanh Thanh lại, hỏi thăm hết thảy sự tình tao ngộ giữa nàng và Dư Tắc Thành. Tông chủ Nam Hồ tông há là nhân vật tầm thường, tuy trên mặt y tỏ ra ung dung bình thản, nhưng có thể xứng tiếp đón quý khách như Phó Tông chủ Quang Thần tông, sao thể là nhân vật đơn giản được.
Chuyện quý khách đối xử với Dư Tắc Thành như vậy, hắn buông lời thóa mạ, cùng thái độ của Quang Vụ Địch, hết thảy đã khiến Tông chủ Nam Hồ tông Thiểm Linh Chân Nhân ghi nhớ trong lòng. Y bèn tìm hiểu ở Thanh Thanh, tìm tinh thuyền đã đưa Dư Tắc Thành tới đây hỏi thăm, lại phái người đi khắp bảy mươi hai giới tra xét một phen.
Dần dần Tông chủ Nam Hồ tông hiểu rõ ngọn nguồn chuyện về Dư Tắc Thành. Thiểm Linh Chân Nhân này vốn là lão hồ ly, biết mình không thể đắc tội với người như Dư Tắc Thành. Thanh Thanh nhờ vậy nước lên thuyền lên, được Thiểm Linh Chân Nhân thu làm đệ tử, chú tâm bồi dưỡng. Nếu chẳng may tương lai Dư Tắc Thành trở lại gây nên sóng gió, có Thanh Thanh làm trung gian, có chuyện gì cũng dễ xử lý.
Dư Tắc Thành gác bỏ mọi chuyện sang bên, bay thẳng tới Nhã Cư giới tìm kiếm thượng cổ yêu văn. Sau đó sẽ tìm một nơi thanh tĩnh bế quan, củng cố lại tu vi của mình.
Khi truyền tống qua Tinh môn, Dư Tắc Thành vì cẩn thận, cũng không tới thẳng Nhã Cư giới mà là chạy tới một giới khác, biến ảo bộ dáng của mình thành Nhiên Đăng Chân Nhân năm xưa, sau đó mới truyền tống tới Nhã Cư giới.
Tới giới này rồi, có thể cảm nhận được phong trào học thuật ở đây. Giới này có ba học đường, tụ tập học giả trong Tam Thiên giới tại đây, nghiên cứu vạn vật.
Những học giả này nghiên cứu bí pháp các tông, nghiên cứu tinh thuyền bay trong Thanh Minh, nghiên cứu nguyên khí vận chuyển, nghiên cứu Ngũ Hành biến hóa, nghiên cứu chân tướng thế giới, nghiên cứu tâm lý con người, nghiên cứu Yêu tộc Ma tộc, nghiên cứu lịch sử ngàn xưa... Không có gì là bọn họ không nghiên cứu. Cũng vì vi phạm nghiên cứu bị cấm, hàng năm đều có một số học giả bị phế tu vi, trục xuất khỏi Nhã Cư giới. Thậm chí có người bị thiêu sống trên đại quảng trường.
Chính là nhờ bọn họ nghiên cứu, vô số sự vật tân kỳ được phát minh ra, thúc đẩy văn minh của Tu Tiên Giới của Tam Thiên giới phát triển, nói chung mang lại lợi nhiều hơn hại.
Dư Tắc Thành vừa tới đây, đưa tín vật của hoa tiêu trưởng họ Hoàng kia ra, tìm được Hoàng gia rất nhanh. Hắn được Hoàng gia chỉ dẫn, bắt đầu tìm nơi định cư ở Nhã Cư giới này.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu thu mua thượng cổ yêu văn trên diện rộng. Nơi này có một cái hay, bất cứ thứ gì chỉ cần có linh thạch là được, có thể mua được hết thảy tất cả những gì bạn muốn.
Ngoại trừ mua yêu văn, Dư Tắc Thành cũng bắt đầu mua thông đạo đi tới Quang Thần tông. Đây là chuyện vi phạm lệnh cấm, mỗi năm đều có học giả bị thiêu sống vì chuyện này. Nhưng càng là chuyện vi phạm lệnh cấm, dưới sự mê hoặc của linh thạch, càng có người muốn tham dự.
Dư Tắc Thành mua một trạch viện tại đây, linh thạch đối với hắn không thành vấn đề, hắn rất hài lòng nơi này, cho nên quyết định ở lại.
ở Nhã Cư giới này, Dư Tắc Thành thu hoạch được tổng cộng một ngàn bảy trăm hai mươi mốt chủ tự yêu văn, ba vạn hai ngàn sáu mươi bảy phụ tự yêu văn. Những văn tự này có cái xuất phát từ nền văn hiến cổ xưa, có cái bắt được yêu ma phát hiện ra trên thân thể chúng, có cái tìm được trong di tích của Yêu tộc, có nguồn gốc khác nhau.
Những văn tự này phần nhiều là giả, không phải là văn tự thật, trong văn tự hai chiều ẩn chứa năng lượng hùng mạnh của chiều thứ ba, chỉ cần sai một nét bút là sai hết thảy. Đa phần là do lơ đãng tạo thành, thiếu một điểm cũng sai toàn bộ. Lại thêm yêu văn này không hề giống nhau, không có căn cứ gì có thể suy diễn, không hề có mối liên hệ nào đáng chú ý.
Dư Tắc Thành bắt đầu quá trình kiểm nghiệm trong thời gian dài, hắn nghiên cứu từng chữ một, tìm kiếm nguồn gốc phát ra lực lượng của nó, để kiểm nghiệm nó có thật hay không.
Thời gian trôi qua, rốt cục Dư Tắc Thành xác định được bốn trăm sáu mươi sáu chủ tự yêu văn, hai ngàn một trăm hai mươi mốt phụ tự yêu văn. Trong số yêu văn này, hắn có thể đọc hiểu ba mươi bảy chủ tự yêu văn, hiểu được hàm nghĩa chân chính của chúng.
Theo quá trình nghiên cứu của Dư Tắc Thành, dần dần trong giới học giả ở Nhã Cư giới xuất hiện một Đại sư yêu văn mới. Chính là Nhiên Đăng Chân Nhân do Dư Tắc Thành cải trang ra, dần dần đã được công nhận là đệ nhất nhân nghiên cứu yêu văn.
Danh hiệu này cũng không phải tự nhiên mà có, mà do linh thạch bỏ ra như đá cuội mà được. Dư Tắc Thành bỏ ra vô số linh thạch đầu tư, khiến cho trong khoảng thời gian hắn tới Nhã Cư giới, tất cả tư liệu về thượng cổ yêu văn tăng giá lên gấp ba lần, đây là do hắn cố ý đầu cơ.
Có yêu văn có nguồn gốc từ huyết mạch của cường giả Yêu tộc, khi sử dụng sẽ nổi lên như hình xăm bên ngoài da. Khi cường giả Yêu tộc này bị giết chết trong chiến đấu, lớp da có văn tự kia sẽ bị lột đi. Có yêu văn nằm trên pháp bảo Yêu tộc truyền lại đã nhiều đời, những bảo vật như vậy đều là đối tượng thu mua của Dư Tắc Thành, để thu thập yêu văn.
Cuối cùng thậm chí có Yêu tộc hóa thân thành người, chạy tới chỗ Dư Tắc Thành bán thần thông cổ văn mà mình biết được.
Thông qua nghiên cứu, Dư Tắc Thành phát hiện thật ra Yêu tộc quả có văn tự của riêng mình, hơn nữa văn tự này đã truyền bá rộng rãi từ trước khi có thần thông cổ văn. Tuy rằng thần thông cổ văn có cùng hình dáng với văn tự do Yêu tộc sử dụng, nhưng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, một thứ là văn tự dùng ghi chép thông thường, thứ kia là phương thức truyền lại lực lượng.
Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra thần thông cổ văn chia làm ba loại, loại thứ nhất là văn tự huyết mạch. Những yêu ma hùng mạnh như rồng, đại bàng, giao long, ba ba, sứa, quỳ, trạch... bản thân chúng đều biết một loại văn tự Yêu tộc. Càng là Yêu tộc hùng mạnh, càng có được thần thông cổ văn hùng mạnh.
Trong yêu văn này ẩn chứa rất nhiều tin tức, quả thật chính là bí tịch do Yêu tộc tu luyện, hơn nữa còn truyền thừa căn cứ theo huyết mạch. Chẳng trách tuy Yêu tộc bị chèn ép, nhưng thủy chung bất diệt.
Dư Tắc Thành cũng tìm được một văn tự Yêu tộc trên pháp thể Bất Tử Tinh Tàm, chính là Sinh. Đáng tiếc loại văn tự này Dư Tắc Thành chỉ nhận được một ít văn tự bản mệnh của yêu ma yếu ớt. Còn văn tự bản mệnh của yêu ma hùng mạnh tương đương với nguồn gốc phát ra lực lượng của chúng, giữ được rất khó. Hơn nữa chủng tộc này cực kỳ dũng mãnh, gần như mọi người ở Tam Thiên giới này không thể bắt được, vạn kim cũng khó cầu, trả bao nhiêu linh thạch cũng không có Yêu tộc nào mang ra bán.
Loại thứ hai là văn tự vạn tượng, giống như phong, lôi, vũ, tuyết, thiên, địa, nhật, nguyệt, vân, Kim. Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ... Những văn tự này đại biểu cho bản chất tồn tại của vật chất. Bất quá những loại văn tự này mà Dư Tắc Thành thu mua được, gần như là phụ tự, là những chữ diễn sinh ra từ chủ tự. Thiên Đạo yêu văn chân chính cũng không phải dễ dàng thu mua được.
Loại thứ ba là văn tự thiên thế, thiên ý không thể trái, thiên thế không thể đỡ, nhìn rất huyền diệu, thật ra chỉ là những từ quyết định hướng đi của một số sự việc, như: lạc, bạo, trướng, phương, vong, mê, liệt...
Những văn tự này có thể phối hợp lẫn nhau, cũng có thể sử dụng một mình, có thể hợp lại với nhau, có thể chia ra sử dụng. Ban đầu Dư Tắc Thành chỉ là tham khảo thần thông cổ văn của Yêu tộc để nâng cao tu vi của mình, sau dần dần đắm chìm vào trong đó. Cảm nhận lực lượng hùng mạnh của Yêu tộc, chân chính trở thành đệ nhất nhân nghiên cứu văn tự Yêu tộc.
Ngoại trừ thu mua yêu văn, cứ mỗi tháng Dư Tắc Thành lại cử hành hội nghị nghiên cứu vô cùng long trọng, mời tất cả học giả Nhã Cư giới tham gia, mọi người cùng nhau nghiên cứu, thật ra chỉ là mời mọi người ăn một bữa. Chuyện nghiên cứu và thảo luận này dần dần được học giả tôn sùng, trở thành hội nghị được Nhã Cư giới hoan nghênh nhất.
Cứ cách nửa tháng. Dư Tắc Thành lại ra ngoài một lần tìm kiếm yêu văn, thăm dò di tích, du lịch khắp nơi.
Theo những lần du lịch của Dư Tắc Thành, trong Nội Vực dần dần xuất hiện một Thiên Yêu theo cách nhìn của các đại môn phái. Hắn đi tới chỗ nào, tiến hành cướp bóc các môn phái chỗ đó như châu chấu. Thiên Yêu này yêu pháp thần kỳ, đi lại vô hình vô ảnh, sở trường đánh cướp kho báu các tông môn, dù là bảo khố bí mật cũng không trốn thoát ma chưởng của hắn.
Thiên Yêu đoạt bảo này chính là Dư Tắc Thành. Nhã Cư giới ngoại trừ nghiên cứu học thuật đứng đầu Tam Thiên giới, tình báo của bọn họ cũng là mới nhất nhanh nhất, ở nơi này, Dư Tắc Thành không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi như ở bảy mươi hai giới, chỉ ngồi một chỗ đã có thể biết được các giới khác có đặc sản gì, trong môn phái này có bao nhiêu cao thủ, môn phái kia có phòng ngự thế nào, gần đây có động tĩnh gì, hết thảy hiểu rõ ràng như lòng bàn tay.
Lần nào Dư Tắc Thành cũng lấy danh hiệu tìm kiếm yêu văn, đến mục tiêu mà mình lựa chọn. Có thể trộm được thì trộm, nếu bị người phát hiện bèn đổi sang cướp đoạt.
Mục tiêu mà hắn chọn cũng có đặc điểm của nó, toàn là bản thân có vấn đề, hoàn toàn là cướp của cướp
Nội Vực và Ngoại Vực của Tam Thiên giới thật ra chính là hai tầng thế giới, chẳng trách cư dân Nội Vực khinh thường cư dân Ngoại Vực. Nội Vực hết sức phồn hoa, giàu có hưng vượng, quả thật khác một trời một vực với Ngoại Vực, hơn nữa còn không có họa yêu ma chân chính.
Cái gọi là họa yêu ma ở Nội Vực cũng giống như Dư Tắc Thành, toàn do người giả dạng mà ra. Ai cũng hiểu mà không nói ra ngoài miệng, bọn chúng lấy danh nghĩa yêu ma làm những chuyện xấu xa, sau đó đổ hết cho yêu ma.
Trong đó còn có những môn phái cứ cách một thời gian bèn xuất động toàn thể, lấy danh nghĩa yêu ma đi cướp bóc khắp nơi. Những môn phái này chính là mục tiêu cướp bóc của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành làm như vậy chính là cướp của cướp.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, đặc sản cất chứa trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành càng ngày càng nhiều. Cũng có đặc sản của các môn phái chính trực quang minh. Dư Tắc Thành dùng linh thạch đường đường chính chính mua về, tuyệt đối không ức hiếp cướp đoạt của người tốt.
Có đặc sản nằm trong tay kẻ xấu xa, làm giàu bất chính, vậy thì xin lỗi, Dư Tắc Thành sẽ âm thầm ra tay, cướp sạch của bọn chúng không còn. Sau đó hắn lấy một phần mười linh thạch chia cho người nghèo trong vùng, ở một mức độ nào đó thỏa mãn giấc mơ cướp của người giàu chia cho người nghèo lúc hắn còn niên thiếu.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành sống cuộc sống của mình ở Nhã Cư giới, trong thời gian này, thế giới Bàn Cổ cũng bắt đầu quá trình tiến hóa mới, chính thức dung hợp Tiên Thiên Linh Bảo hệ Kim, hệ Mộc. Quá trình dung hợp này vô cùng chậm chạp, tối thiểu phải mất thời gian hai năm. Đáng tiếc còn thiếu Tiên Thiên Linh Bảo hệ Thổ, nếu không gom đủ Ngũ Hành, nhất định có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn mỹ.
Bốn trăm sáu mươi sáu chủ tự yêu văn, hai ngàn một trăm hai mươi mốt phụ tự yêu văn đã được Dư Tắc Thành xác định, mỗi chữ như vậy đều ẩn chứa lực lượng kỳ dị. Chúng như ngọn đuốc dẫn đường, giống như hạt giống của Thiên Đạo, chỉ dẫn cho hậu bối con cháu yêu ma của mình, dần dần ngộ ra chân nghĩa của thần thông cổ văn này, đạt được lực lượng của Thiên Đạo.
Dư Tắc Thành quan sát những văn tự này, dần dần cảm nhận lực lượng hùng mạnh của chúng. Hắn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật để thay thế huyết thống của Yêu tộc, dần dần hiểu được, cảm ngộ được chúng, nhờ đó mà ngộ đạo.
Đến một hôm, Dư Tắc Thành gật gật đầu, được rồi, Đạo Pháp Tự Nhiên, có thể quay đầu lại trùng luyện pháp thuật tiên quyết của mình.
Lần trước Dư Tắc Thành khổ tâm tu luyện, hóa Huyết Cương quyết thành huyết mạch thần thông Huyết Cương Thần Quyết, lấy bí pháp Xuất Khiếu tông sử dụng Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân giải khai huyệt đạo, khiến cho Lục Khí cơ bản của mình cùng đạt tới cảnh giới Long Hổ Kim Đan kỳ.
Hiện tại sau khi tu luyện cảm ngộ yêu văn tại đây, Dư Tắc Thành dần dần phát hiện ra một vấn đề, trong tu luyện mình chỉ trọng kiếm mà không trọng khí, chưa coi trọng Lục Khí đúng mức, đặt hết thảy tinh khí thần vào việc luyện kiếm. Tuy rằng cũng có luyện khí nhưng trước nay vẫn bỏ qua tác dụng của nguồn gốc phát ra nguyên lực phục vụ cho Lục Kiếm, chính là Lục Khí.
Tuy rằng hắn cũng bỏ công tu luyện khiến cho sáu loại nguyên lực của mình đạt tới độ thích ứng hoàn mỹ nhất với tinh thần và thể xác của mình, nhưng còn chưa khai thác hết tác dụng của chúng. Hắn vẫn chưa tiến hành nghiên cứu chuyên sâu giống như luyện kiếm, khiến chúng phát huy tác dụng hùng mạnh nhất. Kết quả Lục Khí của hắn biến thành lò động lực chân nguyên đơn thuần, vẫn chưa thể phát huy ưu thế và nét đặc sắc chân chính của Lục Khí chưa đạt tới công hiệu tối đa.
Từ lúc Dư Tắc Thành sử dụng Tiên Tần Luyện Khí thuật để điều khiển phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa tại Pháp Ấn giới, hắn có cảm giác rằng nếu mình luyện Lục Khí cho tinh thông, hiện tại đâu rơi vào cảnh nước tới chân mới nhảy?
Sau tới Nhã Cư giới, việc lãnh ngộ thần thông cổ văn giống như mở ra một cánh cửa mới cho Dư Tắc Thành, khiến cho hắn tìm ra được chỗ thiếu sót của mình.
Trừ chuyện này ra, hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Tâm Động cao cấp, Lục Khí cũng cần phải nâng cao theo cảnh giới, tiến hành thay đổi. Trước kia mỗi lần Dư Tắc Thành nâng cao cảnh giới đều cần phải bế quan hơn một năm, thậm chí vài năm, thật ra phải tiến hành một quá trình cải tạo chân nguyên tuần tự mà tiến. Thế nhưng gần đây hai lần thăng tiến cảnh giới chỉ hoàn thành trong mấy ngày, đạt tới cảnh giới nhưng không hoàn thành việc cải tạo chân nguyên, cho nên cần phải tu luyện lại.
Người ta quý ở chỗ tự biết, nếu đã phát hiện vấn đề, vậy phải giải quyết vấn đề, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện lại từ đầu lần nữa.
Sáu đạo nguyên lực của hắn đối ứng với Hiên Viên Lục Kiếm bao gồm: Huyết Cương Thần Quyết đối ứng Kiếm Tâm Tuệ, Tử Phủ Kim Đan khí đối ứng Kiếm Phi Dực, bí pháp Xuất Khiếu tông đối ứng Kiếm Tinh Vũ, Không Ma chân nguyên lực đối ứng Kiếm Tiêu Diêu. Cực Nguyên Hà Quang đối ứng Kiếm Quang Ngục, Tiên Tần Luyện Khí thuật đối ứng Kiếm Ngưng Lão.
Hiện tại quay đầu nhìn lại, xem ra lúc trước mình sắp xếp không ổn thỏa. Nếu dùng Không Ma chân nguyên lực sử dụng Kiếm Ngưng Lão, vậy Kiếm Ngưng Lão của mình sẽ có được lực lượng thuấn phát phá không, uy lực tăng lên gấp mấy lần. Nếu dùng Tử Phủ Kim Đan khí sử dụng Kiếm Quang Ngục, vậy cũng có thể làm gia tăng uy lực Kiếm Quang Ngục lên gấp mấy lần. Nếu...
Dư Tắc Thành bắt đầu dốc lòng nghiên cứu, dần dần khai phá nghiên cứu pháp thuật kiếm thuật của mình. Trong vô tình hắn cũng không chú ý, biện pháp vận chuyển pháp lực lãnh ngộ yêu văn đã dần dần dung nhập vào pháp thuật của mình, dần dần mở ra một con đường mới.
Không có việc gì khó, chỉ cần kẻ có lòng, dần dần trong nghiên cứu, hắn phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, đó là uy lực đáng sợ của Huyết Cương Thần Quyết. Hắn cảm thấy mình có thể dựa vào pháp quyết này thôi thúc hết thảy thần thông cổ văn của Yêu tộc, nhận được thần thông pháp thuật của chúng. Bất kể là rồng, giao long, đại bàng, hay ba ba, sứa... Hết thảy yêu ma đều do huyết nhục tạo thành. Trước Huyết Cương Thần Quyết biến dị nhờ dung hợp Huyết Ma Kinh và Thiên Đạo Thần Quyết này, hết thảy đều trở nên hư ảo, trở nên hết sức tự nhiên.
Pháp lý thông suốt, Dư Tắc Thành hốt nhiên phát giác cả thiên địa này biến đổi, thiên địa đột ngột bừng sáng, thì ra thiên địa có bộ dạng thế này...
Trời cao chín tầng, đất có Cửu Uyên, vạn vật hữu linh, huyết mạch là nguồn, lúc này biến hóa, thiên địa hiển nhiên. Trong số ba mươi bảy chủ tự yêu văn mà Dư Tắc Thành hiểu được, có mười hai cái nhanh chóng phát sinh liên hệ huyết mạch cùng Dư Tắc Thành. Mà trong số thần thông cổ văn mà Dư Tắc Thành chưa hiểu được, lại có ba mươi sáu cái phát sinh chấn động, dần dần ý nghĩa tự thông, mơ hồ phát sinh liên hệ với bản thân hắn.
Thật ra những văn tự này đều là loại văn tự đệ nhất của huyết mạch, mỗi một chữ đại diện cho một chủng loại Yêu tộc, là thần thông bản thể, huyết mạch bản năng.
Huyết thuật của Dư Tắc Thành đại thành, lập tức văn tự huyết mạch trong Yêu tộc này mất đi sự thần bí vốn có của nó, khiến Dư Tắc Thành vừa nhìn đã hiểu, ẩn chứa rất nhiều thần thông Yêu tộc, không học mà tự biết, đây hoàn toàn là thần thông bản năng, pháp thuật tự thành.
Có thể được như vậy, thật ra nguyên nhân quan trọng nhất là nhờ Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Lần này Dư Tắc Thành đã hoàn toàn dung hợp pháp thuật này vào trong tất cả những pháp thuật khác của mình, cũng giống như Tam Tâm Nhị Ý quyết, Nạp Hải Thôn Thiên khí trở thành pháp quyết nền tảng của mình, là căn cốt của hệ thống tu luyện của mình. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Sau biến hóa này, hiệu quả lập tức hiện ra, Huyết Cương Thần Quyết lấy đó làm cầu nối, dần dần dung nhập thần thông cổ văn này vào trong hệ thống của nó. Hết thảy thần thông của Yêu tộc là phát ra từ bản năng, nguồn gốc là huyết mạch, hết thảy huyền diệu, tự nhiên, tự thành đạo pháp.
Một khí đại thành. Dư Tắc Thành không ngừng nỗ lực, phát động nghiên cứu sang Tử Phủ Kim Đan khí, bắt đầu quy nạp tổng kết nó, phát huy nét đặc sắc và ưu điểm của nó tới mức tối đa.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tu luyện, lặng lẽ cảm nhận, cần cù nghiên cứu, chịu đựng tịch mịnh. Sau nhiều lần thất bại, tìm kiếm nguyên nhân từ trong thất bại, nghiên cứu tiếp tục hết lần này tới lần khác, không bỏ cuộc, kiên trì tới cùng.
Đây là tu luyện, hết ngày dài lại đến đêm thâu, không hề nghỉ ngơi. Dư Tắc Thành quên đi tất cả, đường về nhà, nỗi nhục do Tư Mã Tương Như gây ra, quá khứ hiện tại... hắn không còn nhớ gì cả. Trong lòng hắn chỉ có tu luyện không ngừng, kiên trì không ngừng, kiên trì đến cùng.
Công phu không phụ lòng người, ngày hôm đó Dư Tắc Thành chợt có cảm ngộ. Hắn bèn rời khỏi chỗ ở của mình, bước ra ngoài đi dạo chậm rãi trên đường.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, nhưng trên đường đã xuất hiện dòng người, có rất nhiều học giả, người buôn bán nhỏ nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn thi lễ:
- Nhiên Đăng Chân Nhân, chào ngài.
- Xin chào Đại sư.
- Đại sư mạnh giỏi.
Rất nhiều khách qua đường chào hỏi Dư Tắc Thành, đây là ích lợi do hội nghị nghiên cứu thảo luận kia mang lại. Linh thạch Dư Tắc Thành bỏ ra không hề uổng phí, uy vọng của hắn ở đây đã lên cao. Dư Tắc Thành mỉm cười, gật đầu nhất nhất đáp lễ từng người.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới, bước lên một đài cao nhìn về phương xa. Lúc này mặt trời đang lên, cảm ngộ hôm nay của Dư Tắc Thành vẫn còn thiếu một chút thông suốt, cho nên hắn muốn tới đây quan sát cảnh mặt trời mọc.